*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Mending thì là spell giúp nối liền đồ vật vỡ liền mảnh trở lại trong phạm vi 30cm. Prestidigitation thì tạo được hàng tá trò như tạo hiệu ứng giác quan cảm nhận được, thắp hoặc tắt nến hoặc lửa trại, làm nóng hoặc lạnh, làm bẩn hoặc dơ 1 đồ vật cỡ 30 cm khối, tạo mùi vị cho 1 thứ, tạo dấu ấn hoặc ký hiệu lên bề một bề mặt hoặc đồ vật, tạo ảo ảnh hoặc đồ vật nhỏ cỡ bàn tay trong giây lát. Thunderclap thì tôi có thể công kích phạm vị xung quanh tầm gần bằng tiếng sấm tương tự Iro đã làm trước đó. Mold Earth thì giúp tôi điều khiển được cỡ 0.14 m khối đất để đào, thay đổi hình dạng với màu sắc, khiến nó cứng hoặc mềm hơn chút. Longstrider thì giúp tôi đi nhanh được hơn bình thường được thêm 0.5m/s. trong vòng 1 giờ.

“Tui hơi giật mình lúc đầu nhưng coi bộ chú chọn spell khá ổn.” tôi tự lẩm bẩm sau khi chiêm nghiệm tính năng những spell đã được chọn.

“Ta hiểu rõ ngươi quá mà ~.” Sabata đắc ý nói.

“Mắt bắn ra tia sáng, thêm màu da hơi xanh xanh nhạt…” Alex hơi khựng lại giây lát cùng biểu cảm có vẻ đang suy nghĩ gì đó.” Ngươi có chắc là không thiếu sót gì chứ?”

[Yes, I am (đúng là ta)!] Sabata nói một cách đầy tự tin tin trong khi đứng thẳng chìa tay xuống đất mà tạo dáng.

“…Prestidigation.”

Alex không trả lời mà lại liên tục giải phóng spell liên tục khiến mọi nhớp nháp trên người tôi do bãi nôn của con rồng và máu đã được làm sạch. Bình thường thì anh ta sẽ phản bác hoặc cà khịa tôi, nhưng sao lần này lại im lặng đến đáng sợ thế!?

[Sao thế phù thủy?]

Sabata ngay lập tức mở lời hỏi. Trái hoàn toàn Spirit hiệp sĩ, tôi đang sợ có gì đó méo ổn nên chẳng dám nói!

“Thế beep nào người phát triển thành cái quần què gì thế!?” Alex nói với tay hơi run run, hai hàng lông mày thì như sắp dính lại làm một, răng thì nghiến ken két!

“Tôi… đã làm gì sai à!?”

Tôi nói với môi run lẩy bẩy. Bởi đây là lần đầu tôi thấy Artisan này lại trông đầy giận dữ như hồi lúc gặp lần đầu. Việc đó càng đáng sợ hơn khi anh ta đang ở ngay trước mặt và tay vẫn còn đang khâu chân tôi! Thật sự đây là nỗi sợ tôi buộc phải kiềm bằng 120% công lực để không la hét, hỗn loạn, mất trí, ngất đi hay bị vãi ra quần!

“Fck, cái quần què gì mà ngươi lại éo lĩnh hội được Font of Magic (bình chứa ma thuật), éo phát triển được Metamagic hay có được Spell lv 2 mà lại thành cái thứ đầu cắt moi bắn beam từ mắt hay biến ra mấy thứ đồ ăn nước uống vô dụng như lũ Spectator nhiều mắt vậy hả tên tầm thường vô tích sự!”

Alex nói với răng nghiến ken két rồi nói một tràng khiến tôi sợ chết khiếp! Và thực tế đầu tóc tôi bù xù vì hơn tháng nay chưa cắt tóc do trời lạnh! Thật sự… nỗ lực của tôi đã sai từ đầu sao!?

“Ah ~.”

“Huh!?”

Bỗng dưng Yhi từ đâu bước vào vòm ma thuật khiến. Cô gái robot đồ bó ấy lên tiếng rồi vỗ nhẹ lên vai Alex vài cái và khiến anh ta giật mình. Artisan đang như muốn bốc khói giận thì đột ngột ánh nhìn anh ta dịu đi sau giây lát.

[Miss Yhi!?] Sabata bất ngờ cất tiếng thông qua thần giao cách cảm.

“Uh ~.” Yhi cất tiếng và vãy tay phía tôi như nói lời chào.

“…Haiz, hãy quên những gì ta vừa nói đi,” Alex bỗng dưng điềm tĩnh lại dù hai hàng lông mày trông vẫn đầy căng thẳng.” Đáng lý ra ta chỉ nên mong đợi kết quả như ý khi ta lập một kế hoạch thiếu ổn định.“

Khoảng khắc tôi sắp khóc tôi nơi vì bị mắng nhiếc xỉ vả dù đã cố gắng tới bán mạng. Thế nhưng may mắn thay Yhi đã kịp can lại vàl àm dịu bầu không khí.

“Vậy ý anh là…?” tôi hỏi như một cách để xác nhận có phải tôi nhận thức đang đúng hay không.

“Uhm, ngươi cứ cố gắng làm tốt việc như hiện giờ là được.”

Alex trả lời với đôi tay cắt chỉ và bất đầu khâu bên chân còn lại của tôi một cách bình thản trở lại. Có lẽ anh ta giận vì tôi thiếu khả năng học được thêm spell. Không có khả năng chuyển giao năng lượng của Sorcerer thành năng lượng dùng spell và ngược lại từ Font of Magic, cũng như không thể dùng Metamagic biến đổi vài quy luật của spell.

“Well, giờ thì quay lại việc chính,” Alex đổi chủ đề.“Con rồng này ta tốn một lúc rồi mà không thấy nó đâu, ngươi dụ được nó ra đúng là làm tốt lắm, kẻ tầm thường.”

Tôi ngớ người ra khi nghe điều đó. Mới vài giây trước anh ta chửi tôi không ra thể thống gì, giờ lại khen tôi!?

“Đẩy con rồng này dở sống dở chết cùng một vết thương khá sâu, ta có lời khen. Ngươi đã làm một việc mà một kẻ sắp thành kẻ tầm thường tốt nhất cũng khó có thể làm được.” Alex nói trong khi tay vẫn thủng thẳng khâu để nối liền lại chân tôi.

[Ngươi đổi cũng tánh nhanh phết đấy, phù thủy…] Sabata cũng cảm thấy lúng túng trước biểu cảm thay đổi 180 độ của Alex.

“Gác thứ khó chịu và không cần thiết sang một bên sớm nhất có thể là cần thiết.” Alex nhún vai. “Một quý ông thì không nên để bụng chuyện không đâu.”

ACHOO!

Tôi đột ngột hắt hơi một phát, may thay Sabata kịp che lại trước khi mớ nước bọt nước mũi đó bay vào mặt Alex!

“…Xin lỗi!”

Cả mặt tôi như sắp chẳng còn chút máu nào sau lỡ lầm tại mũi. Hy vọng anh ta đừng vì cái bệnh cảm của tôi mà giận bỏ luôn việc chữa hai chân bị cụt của tôi! Lây giát lặng thinh, Artisan đó chỉ im lặng chỉ tay vào Bag of Holdong trên người anh ta và Yhi liền lục lọi nó.

“Uh ~.”Yhi lấy ra một bình thuốc chứa dung dịch màu xanh lá mà đưa tôi.

“…Anh không tính bắt tôi uống thuốc độc chết đâu chứ?” cầm lọ thuốc màu lạ mà tôi run rẩy hỏi.

“Uống chút thuốc này đi để chữa cái mũi cản trở việc của ta lẫn ngươi đi.”

Alex nhíu mày trong khi thở một hơi dài thấy hình thành làn khói. Từ lúc mới gặp tới giờ, đây là lần đầu thấy được anh ta có chút biểu hiện gì là mệt trừ lúc này đây. Tính ra mỗi lần đến đây, tôi đều thấy Alex ngồi trong nhà hoặc chỗ xưởng bên ngoài để chế tác mấy thứ đá quý với dụng cụ. Liệu có phải anh chàng Artisan này đã nhốt mình quanh quẩn nhà và làm việc như thế suốt không!?

“Nhìn gì nữa thế mà chưa uống thuốc đi? Nước mũi ngươi chảy thấy gớm luôn rồi kìa.” Alex trừng mắt.

“Ah, tôi hiểu rồi!”

Bị phát hiện đang nhìn chằm chằm, tôi vội đảo mắt tránh ánh nhìn rồi chùi nước mũi đang chảy. Sabata liền nhanh chóng tọng nguyên bình thuốc vô miệng tôi. Giây tiếp theo, tôi thấy cả lưỡi tới họng tôi nóng bừng, bao nhiêu chất nhầy trong mũi tôi chảy xuống mặt đất! Tôi thở gấp trước tác dụng không rõ ràng và đâu đớn của thuốc, kéo theo đó là cơn tê liệt khắp người!

“Thuốc này… nóng quá!” tôi rên rỉ mà thở hổn hển.

[Ngươi lại chế thuốc quái gì thế phù thủy!?] Sabata lên tiếng phàn nàn.

“Thuốc này chỉ đơn giản dồn hết toàn bộ sức lực của chính cơ thể ngươi để chữa cơn cảm ngay lập tức thôi.” Alex vẫn ung dung khâu vết thương chẳng thèm để tâm gì tôi đang khổ sở bởi thuốc. “Do thể chất (Cons) của ngươi cùi quá mới chật vật tới vậy.”

“Ugh…”

Tôi cắn răng chịu đựng cái cảm giám bên trong liêu tục bị nóng lên như muốn bốc cháy tới nơi. Sau vài phút, cơ thể tôi mệt lả và cơn nóng đã đi qua kéo theo mũi tôi đã được thông suốt. Cảm giác được thoải mái sau khi mệt lả thế này quả thật vừa đáng sợ nhưng cũng vừa dễ chịu thật.

“Xong rồi đó, giờ ngươi thoải mái tăng động hay làm gì làm đi, tiền công ta trừ bớt vào chiến lợi phẩm lần này.”

Alex ngồi dậy mà nói. Anh ta dùng Pretisdigation làm sạch găng tay và bộ dụng cụ phẫu thuật rồi cất vào Bag of Holding của mình.

“Ah…”

Tôi nhẹ nhõm với thân thể đã bình phục khỏi vết thương lẫn bệnh cảm, tôi ngồi dậy với sức lực tràn đầy. Cả hai chân tôi bị đứt và dập nát bởi con rồng phun điện, thật sự lúc đó đau đến hãi hùng và khiếp sợ khôn nguôi. Tthế nhưng, nhìn lại hai chân mà tôi đang đứng lúc này thì cứ như việc nó bị đứt chưa từng xảy ra vậy.

“Cảm ơn đã chữa trị cho tôi.” tôi kìm sự mừng rỡ lúc này mà nói, bởi tôi không muốn trông như điên khi biết mình không phải bị què quặt.

[Chữa mát tay lắm, Dr Alex!] Sabata tách khỏi tôi rồi giơ ngón cái lên.

“Hahah, cứ tung hô ta thoải mái đi, punching ghost ~.” Alex ngửa đầu cười khoái trá.”Còn nếu muốn thì cứ tự nhiên gọi ta là Lord (chúa tể) Alex ~.”

[Hoặc cứ gọi là Doctor Strange vậy.]

Spirit hiệp sĩ với bộ giáp bạc đã bình phục đáp. Ngay sau đó cả hai người họ cười lớn, tôi nhìn thấy cảnh đó biết làm gì thêm ngoài cười nhẹ hùa theo. Thật sự những sự kiện liện tiếp xảy ra thế này mãi tôi vẫn không đủ tinh thần để thích ứng kịp. Bị Alex gắt để ép tôi lên level, bị làng Orc bắt suýt thành nô lệ tình dục rồi tổ lái thành vị thần của chúng, suýt chết bởi một Blue Dragon thì được từ Eve tới Iro tới cứu, thậm chí là còn được chữa trị bởi ông sếp Artisan vừa chửi vừa khen tôi! Với cái chuỗi diễn biến này thì đúng là mọi cảm xúc vui buồn giận sợ của tôi đều muốn lẫn lộn hết trơn…

Rầm

“Huh!?” tôi giật mình khi nghe âm thanh như mặt đất bị rung chuyển bởi thứ gì đó.

“Oho, xem ra bên kia cũng xong việc rồi.”

Alex cất tiếng rồi bước ra khỏi vòm ma thuật của spell Tiny Hut.

”Cái…!”

Tôi tò mò vội chạy ra theo mà nhìn mà trố mắt. Ngay bên cạnh mái vòm ma thuật là cái xác của Vr’tark đang nằm bất động!

“Bọn tôi đã hoàn thành nhiệm vụ, Master Alex.”

Eve đứng thẳng nghiêm nghị bên cạnh cái xác Vr’tark to tướng mà thông báo. Trong khi con rồng thì bị lủng một lỗ cổ họng thì cô nàng robot lại chẳng có vẻ gì là bị trầy xước! Thêm nữa, làm cách nào mà cô ấy vác cái xác con rồng đó từ tận dưới cái hang sâu tuốt luốt dưới dất mà lên được tới đây hay thế!?

[Miss Eve làm cách nào hạ và đem được con rồng này lên đây hay thế?] Sabata hỏi ngay thứ tôi thắc mắc trong đầu.

“Tôi đã vặn cổ con rồng bắn tia năng lượng đục thủng cuống họng nó để gây mất máu và ngăn việc thở. Kế đó tôi dùng toàn năng lượng động cơ để kéo cái xác con rồng bay ra khỏi hang.” Eve trả lời một cách chi tiết và máy móc.

“…Thật… là ấn tượng.” tôi chậm rãi đáp

”Phải rồi, chúc mừng anh đã xuất viện Mr Han.” Eve nhìn tôi mà cười thân thiện nói.

Tôi trơ ra giây lát vì sốc, giờ đây tôi mới thấy rõ sự cách biệt sức mạnh giữa tôi và Eve lớn tới không tưởng. Trong khi tôi đã có cả nhóm Orc chống lưng mà vẫn thất bại thê thảm. Quả nhiên là dù tôi có sức mạnh thì vẫn có sự khác biệt rõ ràng giữa người tinh nhuệ và một kẻ gà mờ như tôi.

“Nhờ Mr Han mà Blue Dragon đã yếu đi nhiều, nhờ đó tôi mới có thể dễ dàng tiêu diệt nó mà ít gây thiệt hại nhiều đến cơ thể nó xuống mức tối thiểu.” Eve cười nhẹ mà nói với tôi.

“Eh?” Tôi ngạc nhiên khi nghe điều đó. “Nhưng mà… tôi thất bại trong việc tiêu diệt nó mà…”

“Coi nào, việc tên bị thịt ẻo lả như ngươi còn sống sót sau khi giao tranh cái thứ to xác này là cả một kỳ công rồi đấy.”

Iro nói rồi bước tới với cây cung ma thuật cất nó vào hư không. Cô nàng Barbarian đó liếm mấy vết trầy trên người như một cách chữa thương. Thành thật mà, cô nàng làm thế trong với bộ đồ thiếu vải thế trông nó vừa hoang dã lại vừa gợi dục!

[Hm… nhìn Miss Iro “tắm” kiểu mèo như thế trông thật ưa nhìn ~.] Sabata nói thay vì chịu ngậm miệng.

“Gr…” Iro nghe thấy điều đó mà gầm gừ khó chịu.

“Chú đừng có làm trò bóp team giùm cái!” tôi lẩm bẩm phàn nàn.

“Đây là lúc ta được thể hiện sự nam tính của mình, dại gì không làm!”

Spirit hiệp sĩ đó tự tin phản bác tôi thay vì chịu nghe lời. Khoảng khắc đó, tôi mới nhớ ra tên Spirit này thực tế ngoài nói chuyện tự tin ra thì thực tế dở nói chuyện hơn tôi.

“Coi bộ ngươi làm tốt nhiệm vụ lắm, mèo con ~.” Alex cười nhếch mép nói giọng châm chọc khi nhìn Iro.

“Hmhph!” Nữ Barbarian thở mạnh một cái tỏ vẻ bất bình.

“Anh nói chuyện được với Iro à?” Tôi ngạc nhien hỏi.

“Tất nhiên, không thì con nhỏ đó tới giúp ngươi được.” Alex nhìn khi dễ tôi.

“Làm cách nào vậy? Anh biết tiếng Draconic à?”

“Gần đúng nhưng chưa đủ.” Alex đi lại cái xác rồng rồi lôi ra cây rìu bắt đầu lột vẩy và xẻ thịt rồng “Ta biết hết mọi ngôn ngữ.”

“Ra… thế.”

“Coi bộ có mỗi mình ngươi không hiểu con mèo đó nói gì.” Artisan đó dễ dàng lột bỏ các miếng vảy rồng dễ dàng trong khi chế giễu tôi.

“Ugh…”

Tôi chỉ biết câm nín mà nghe sự thật đó chẳng cách nào phản bác. Sau cùng thì tôi chỉ là một thanh niên người Việt và chỉ được vỏn vẹn 6.5 Ielts nên đâu thể trông mong gì tôi rành được ngôn ngữ thế giới khác…

“Này Eve, đi mà chữa trị với tập hợp mấy tên Orc lại đi.” Alex lên tiếng ra lệnh rồi quăng cho cô một Bag of Holding. “Nói rằng thần Gruumsh gì đó cửa chúng cử ngươi tới để triệu tập.”

“Đã rõ.”

Eve tóm kịp chiếc túi được ném sang và xác nhận. Cô gái robot đó ngay lập tức trở xuống cái hố dẫn xuống hang của Vr’tark. Tôi thì nhìn Alex dễ dàng dùng rìu để lột vảy rồng tách khỏi da thịt một cách dễ dàng mà không tổn hại bộ vảy.

“Sao thế? Mệt rồi thì về nhà đi, ta sẽ gửi tiền công cho ngươi sau.” Alex nhìn sang tôi với nhíu một bên mày rồi quay lại mổ xẻ xác con rồng.

“À… tôi còn phải nói với đám Orc về việc chúng nên làm gì ở đây và… kế hoạch để quán lý chúng hoặc chuyển nhương cho anh…” tôi lúng túng không kịp nghĩ ra lời nào nên đành nói ra dự định bản thân.

“Cần gì nhắn tin qua điện thoại cho ta phát là được, giờ ngươi ở đây không có gì làm thì về nghỉ cho khỏe đi.”

Alex quăng cho tôi một lọ Potion of Other Side rồi tập trung xử lý xác rồng.

[Chắc không đó phù thủy?] Sabata đưa tay ra chụp lọ thuốc rồi hỏi.

“Ta tự tin trình chữa trị của mình nhưng tên bệnh nhân thì không.” Alex đáp khi lóc thịt một tảng lớn đặt xuống đất.

“Tôi hiểu rồi…”

Tôi đáp sau một tiếng thở dài, có lẽ thể lực tôi vẫn quá hạn chế nên không thể khác được. Lấy điện thoại ra, tôi ngồi ra đất bắt đầu liệt kê ra những gì tôi nghĩ sẽ nói hoặc cần Alex lưu tâm trong khi Sabata cất lọ thuốc vào Bag of Holding.

[Những người làng Orc này sẽ được dùng để làm nhân công cho anh và hợp tác với Kobold vùng này. Để đảm bảo họ học hỏi và làm việc tốt với nhau. Do tôi đã hứa sẽ giúp họ mạnh mẽ hơn xưa và dùng trí tuệ hơn là theo giáo điều của thần Gruumsh. Hãy nói chuyện với trưởng tộc Ownka để anh dễ nói chuyện với họ hơn, nói từ Avatar của thần Gruumsh ủy thác cho anh.]

“Chân ngươi lành nhanh thế?” Iro nhìn cặp chân tôi với ánh mắt tò mò.

“Ah!”

Tôi giật mình làm rớt điện thoại khiến Sabata phải đưa tay ra chụp lại. Khi tinh thần và thương thế đã khôi phục, tôi bất chợt vẫn cách nào đó vẫn sợ khi bị nữ người thú này tiến lại gần! Không biết có phải là do trải nghiệm từ trận chiến trước đã trở thành chấn thương tinh thần hay không.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play