*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Núp núp núp núp núp!” tôi nhanh chóng nhấc chân chạy đến nhưng gốc nào tránh khỏi tầm những cái cửa sổ hay nơi nào có thể nhìn thấy từ ngoài căn nhà!

“Ta sẽ ráng tìm xem cô ta núp ở đâu!” Sabata cách tôi 3 mét và thò đầu ra ngoài khỏi bên ngoài nhà để xác định vị trí cô gái người thú kia bắn tỉa.

Cho dù Barbarian đó ẩn nấp ở đâu thì cũng phải đúng khoảng cách, nếu theo quy tắc trong DnD thì cô ta chỉ cách chừng 182m để trường cung vẫn giữ được sát thương. Cơ mà, với cái sát thương của cung phi lý thế này thì chắc do có feat (kỳ công) Sharpshooter (người bắn tỉa) mới có thể bắn cung bất chấp mục tiêu đang nấp sau vật cản. Dù kể cả có feat đó, cô ta vẫn bắt buộc phải ở vị trí nào đó thấy rõ được tôi để mà bắn tên!

“Chà…” Sabata lên tiếng.

“Sao thế!?” tôi lo lắng hỏi trong khi núp dưới gầm giường cùng chiếc khiên vảy rồng đang giơ lên.

“Thiếu nữ ấy lả lướt trên những mái nhà, thật nhẹ nhàng và duyên dáng, dễ thương như một chú mèo vậy.” gã Spirit trầm trồ.

“…Phiền chú tập trung chuyên môn dùng tôi cái.” Tôi nghiến răng cằn nhằn.” Sao không phóng ná phát luôn đi!?”

“Lộ vị trí của chúng ta mà chẳng đủ gây thương tích nổi cô ta thì ích gì?” tên hiệp sĩ đó đang nằm chống cằm bằng hai tay mà nhìn phía ngoài bức tường.

Tôi thở dài khi giờ bản thân phải trong tình cảnh chui rúc lẩn trốn thế này.

“Well, giờ thì chúng ta chỉ có hai lựa chọn, yolo hoặc chơi trốn tìm.” Sabata đưa ra ý kiến.” Ngươi muốn thế nào, Han?”

“Well…”tôi suy nghĩ giây lát phân vân rồi trả lời.”Cẩn thận là trên hết, kéo dài đủ lâu để Alex tới.”

“Không phải ý tồi.” Sabata nằm ngang rồi chống một bên cằm nhìn tôi hỏi.”Nhưng liệu đợi chờ gã phù thủy đó phải là tốt nhất không?”

RẦM

XOẸT

Một cách bất chợt, mũi tên bắn từ hướng trên trần nhà xuống, đâm lủng cả giường và đục lủng vai phải của tôi rồi cắm chặt vào sàn nhà!

“AAAAAAH!” Tôi la hét đau đớn rồi nằm ôm chặt vết thương đổ đầy máu tươi từ vai!

“L-làm thế nào!?” Sabata bên vai phải rồi gằn giọng.” Cô ta ẩn nấp và xác nhận vị trí chúng ta kiểu quái gì vậy!?”

“Ugh…”

Tôi rên rỉ khi vết thương quả nghiêm trọng, đến mức cánh tay phải của tôi không cử động nổi. Sabata nhanh chóng dùng tay trái chém đứt mũi tên, rút phần thân mũi tên khỏi vai tôi. Kế đó, gã Spirit nhanh chóng lấy 3 trái Goodberry trong Bag of Holding mà nhét vào miệng tôi.

“Ah…” tôi thở nặng nhọc với vết thương đã được cầm máu và liền miệng sau khi ăn Goodberry. Dẫu vết thương đã lành, song xương vai thì cỏ vẻ toang rồi nên tay phải gần như chẳng cử động được!

“Giờ còn có 4 trái Goodberry thôi.” Spirit hiệp sĩ thở phào khi thấy tình trạng tôi khá hơn.”E là câu giờ là tối kiến rồi.”

“Phải.”

Tôi vụng về đứng dậy rồi bắt đầu di chuyển tìm chỗ khác ẩn nấp. Làm thế nào nhỏ người thứ đó phát giác ra được vị trí trong khi tôi đã kéo rèm cửa chứ!?

XOẸT

Một phát tên khác bay tới từ bên ngoài cửa sổ phòng và nhắm vào tôi!

KENG

Lần này Sabata đã lường trước được mà kịp vung kiếm đỡ chệch hướng phát tên bắn. Một lần nữa mũi tên uy lực khiếp đảm ấy bị hất khỏi tôi, thanh trường kiếm của gã hiệp sĩ lại bị mẻ thêm.

“Vọt lẹ thôi!”

Sabata kêu lớn rồi nhanh chóng nhập vào tôi. Cả hai bắt đầu cất bước chạy nhanh nhất rời phòng ngủ thông qua cửa rồi trốn nhanh vào phòng giữ xe.

“Chẳng phải chú nên nhào tới giáp mặt luôn nếu cô ta đang ở gần?” tôi phỏng đoán mà hỏi.

“Chạy ra đó không thấy Barbarian đó thì thêm ngươi ăn tên như chơi đấy!”

Sabata cằn nhằn trong khi hướng cơ thể tôi chạy tới phòng để xe. Tại căn phòng đó, không hề có cửa sổ nào, tường thì bằng gạch thay vì mấy miếng gỗ mỏng bên trong nhà, cửa cuốn thì bằng sắt. Thêm nữa ở đây không có ánh sáng chiếu vào ngoài đèn, nhưng giờ cả đèn cũng không còn do giờ chẳng còn điện. Thứ ánh sáng duy nhất có lúc này là từ đèn của điện thoại hoặc ánh điện từ spell Produce Lightning trên tay.

“Nếu cô ta chui vào căn nhà này, chúng ta sẽ ẩn nấp rồi đợi thời cơ phục kích.” Tôi nói kế hoạch của mình đến Sabata.

“Được, để ta quan sát xem động tĩnh nàng xinh đẹp và chết chóc đó.” gã hiệp sĩ nói với giọng bông đùa chẳng chút nghiêm túc nào rồi thò ra bên ngoài cánh cửa dẫn tới phòng chính để nhìn.

“Oho, thấy nàng ấy rồ-“

BOOOM

Gã hiệp sĩ chưa kịp nhận diện rõ tình hình xong thì từ cô gái người thú đó phát ra âm thanh to kinh khủng! Bàn ghế mục nát cho tới các bức tường xung quanh bị nứt toát ra!

“Ack!”

Tôi giật mình lên tiếng, song kịp cắn răng để kìm giọng nói lại. Âm thanh lớn vang rung chuyển khắp cả căn nhà khiến tôi tôi suýt bị lủng màn nhĩ!

“Cô ta biết dùng spell!” Sabata rút đầu trở lại phòng mà báo cáo.

“Lẽ nào… là Thunderclap!?” tôi ôm tai với còn choáng váng với tiếng ồn đột ngột dó mà suy nghĩ.

Thunderclap (sấm sét)

Level 0 evocation

Casting Time: 1 hành động

Range: 1.5m

Components: thao tác

Duration: ngay tức khắc

Classes: Bard (thi sĩ), Druid (tu sĩ), Sorcerer, Wizard

Bạn tạo ra một vụ nổ tiếng sấm sét có thể nghe được từ khoảng cách 30m. Mỗi sinh vật đứng trong phạm vi 1.5m sẽ bị nhận sát thương bởi sấm.

“Ổn chứ Han!?” Sabata lên tiếng như thể vang lên trong đầu tôi.” Còn nghe được gì xung quanh không!?”

Tôi thử búng tay bên tai thì không nghe thấy nổi gì, tôi nhìn gã hiệp sĩ rồi lắc đầu.

“Coi bộ thính giác của ngươi tạm thời bị áp chế rồi.” gã hiệp sĩ xoa trán tỏ ra căng thẳng.

“Nên tiếp tục ẩn nấp chỗ này hay di chuyển đây!?” tôi hỏi song không thật sự nghe rõ chính mình nói gì.

“Cô ta đã ở gần rồi, chuẩn bị phản công thôi.” Spirit đó đưa ra lời đề nghị khá táo bạo.

“Được… chỉ hy vọng cô ta không-“

RẦM

Chưa nói xong lời, một mũi tên khác đục lủng cánh cửa gỗ rồi hướng đến tôi!

KENG

CRACK

Sabata bổ thanh trường kiếm cản lại mũi tên đó. Khoảng khắc mũi tên bị bay lệch hướng đó, thanh kiếm của gã hiệp sĩ bắt đầu xuất hiện một vết nứt giữa lưỡi kiếm!

“Cô ta phát hiện rồi!” tôi lên tiếng cảnh báo.

XOẸT XOẸT XOẸT

Sabata nhanh chóng vung kiếm 3 phát cắt đứt tấm cửa cuốn của nhà chứa xe để mở đường cho tôi!

“CHẠAAAY THUUUUI!”

Gã hiệp sĩ hét lớn rồi nhập vô tôi để cả hai vắt giò lên cổ chạy nước rút khỏi khu vực căn nhà đó nhanh nhất có thể!

“Thật tình, thế quái nào cô tà mò ra chúng ta như có radar hay gps vậy!?” tôi vừa chạy vừa lẩm bẩm đầy tuyệt vọng.

“Ah… không lẽ sự cuốn hút của ta quá mãnh liệt, đến mức dù đã vô hình cũng không thể giấu được khỏi phái nữ ~.” Gã hiệp sĩ nói trong đầu tôi vẫn tông giọng như đùa.

“Chú còn éo có mặt mũi nữa mà cuốn với chả hút gì tầm này!” tôi phản bác ngay lập tức.

“Coi nào, đâu cần phải ganh tị với ta đến thế ~.” Sabata vẫn nói như một trò đùa.

“Do chú cuốn hút… phải rồi!” tôi chợt bừng lên một ý nghĩ.

“Gì thế cộng sự?” Spirit đó hỏi.

“E rằng… lý do cô ta phát hiện được chúng ta là dó thấy được sự hiện diện của chú.” Tôi nhíu mày lẩm bẩm.

“Làm thế nào!?” Sabata sốc khi nghe điều đó.

Tôi vội chạy vô một bụi cây nằm ẩn nấp để thở lấy hơi rồi bàn tiếp chiến sự.

“Lúc chú tóm nhỏ Barbarian đó, cô ta đã tìm ra cách phản công chú và thoát khỏi thế bị cưỡng chế một cách ngoạn ục…” tôi đưa ra dẫn chứng của mình mà giải thích.

“Chẳng phải đó chỉ là trùng hợp thôi sao?” gã hiệp sĩ thắc mắc giây lát.” Khoan đã, lẽ nào…”

“Nhớ ra con Kobold Dragonshield đỡ được mầy phát tonfa của chú chứ?” tôi gợi lại tình lúc dưới hang ổ Kobold.

“Vậy ý ngươi là…” Spirit đó bắt đầu nói giọng nghiêm nghị.

“Phải.” tôi đáp.” Cô ta có khả năng tương tự, và tôi đã để chú cú lơ lửng mà không cảnh giác ẩn thân từ nãy tới giờ.”

“Chậc…” gã hiệp sĩ tặc lưỡi đầy cay đắng. ”Ta đã quá tự phụ khả năng vô hình của mình rồi.”

“Không, nếu tôi chịu cẩn thận hơn thì chúng ta không phải chịu cảnh như lúc này rồi…”

Tôi nhíu mày khó chịu. Lúc này đây, tôi chợt nhận ra dù đã có sức mạnh và ma thuật trong tay, tôi vẫn nhỏ bé và yếu đuối biết bao.

“Giờ không phải lúc để tự trách mình đâu, LHAn.” Sabata cất tiếng, giọng nói chất chứa đầy sự quyết tâm.

“Phải.” tôi nắm chặt tay rồi giải phóng spell Produce Lightning. “Đã một lúc rồi Alex không tới, đến lúc phải thay đổi kế hoạch phản công thôi.”

“Phải.” Sabata cởi bỏ bộ giáp ra như thể hiếu ý tôi “một quý ông phải tiếp đón quý cô đàng hoàng chứ nhỉ.”

--- Vài phút sau---

Nữ thợ săn quan sát từ xa rồi ngửi xuống đất để lần theo dấu. Cô ta vừa bò ngửi một quãng rồi nhìn về phía trước bước đi cẩn trọng. Lần mò theo dấu của tôi, cô ta đã tìm đến nơi lúc đầu phục kích tôi – nơi xe kéo bị bỏ lại!

“Hắn đâu rồi…”

Cô người thú đó lẩm bẩm rồi quan sát cẩn thận, song không thấy sự hiện diện của tôi ở đâu. Cô ta đảo một vòng xung quanh nhưng cách chiếc xe kéo vài chục mét để quan sát. Vẫn mấy cái xác Kobold bị giết, vẫn mớ xu đồng, đống quặng đá quý và mấy cây nấm nằm ngổn ngang cạnh cái xe kéo bị lật.

“Trái trứng!”

Barbarian nữ đó tròn mắt khi thấy trái trứng to lớn không thua gì những con Kobold – trứng rồng! Cô ta dáo dác nhìn xung quanh một cách cẩn trọng, như thể bản năng mách bảo rằng đây là một cái bẫy.

Phừng

Ngọn lửa đột ngột bốc lên và khiến một cái xác Kobold bắt lửa. Cô ta hoảng hốt không hiểu nỗi thứ gì đang diễn ra thì vài cái xác tiếp theo cũng lần lượt bấy đầu cháy!

“Chuyện gì đang diễn ra thế!?”

Không tài nào hiểu nỗi hiện tượng gì trước mắt khiến cô rơi vào tình trạng hỗn loạn. Không thể chần chừ thêm khi thấy cảnh tượng đó, nữ thợ săn liền lao đến trái trứng rồng!

Bộp

“Agh!

Cô lao đến ôm lấy trái trứng để kéo nó tránh khỏi ngọn lửa bí ẩn đang diễn ra. Ấy vậy, một thứ gì đó giữ chân cô lại ngay khi tiếp cận và khiến cô ta ngã lộn nhào! Do phải giữ trái trứng an toàn nên cô ta không thể nhào lộn, thêm nữa chân bị khóa chặt bởi thứ gì đó nên do đất toàn tập.

“Cái quái gì thế này!?”

Nữ thợ săn cúi xuống nhìn thấy chân mình đang bị một bàn tay lạ giữ chặt lấy. Bàn tay đó thò ra từ một cái túi da được trang trí như một khuôn mặt mà cô không hề dể ý đến trước đó. Hay nói đúng hơn là nó bị giấu dưới cái xác Kobold bị bốc cháy nên cô chẳng cách chi thấy được!

XẸT

“AGH!”

Cô ta giật mình, từ bàn tay truyền luồng điện khiến cô gái người thú đó bị giật mình và tê liệt trong giây lát. Ngay lúc này đây, cô đang không hề dùng khả năng Rage của Barbarian nên sức mạnh và khả năng chịu đựng giảm đi đáng kể!

“Tóm được rồi!”

Giọng nói phát ra từ chiếc túi khiến cô ta kinh ngạc. Nữ thợ săn bối rối ráng gọi ra cây cung ma thuật rồi thả trái trứng an toàn một bên rồi giương cung nhắm vào bàn tay bí ẩn đó

“Ex-“

Giọng nói thoáng qua khác giọng nói trước, cô nghe nó rõ ràng nhưng ngay bên cạnh. Như bản năng của một chiến binh, cô liền vung cây cung đánh trả thứ không thấy rõ ở ngay cạnh mình.

Cộp

Cây cung bị chặn lại giữa không trung, như thể gõ trúng thứ gì đó. Ngay lúc đó, nữ Barbarian mới thấy rõ một thực thể hình người mờ nhạt như bóng ma đang ngay cạnh cô và dùng hai cây gậy tonfa! Bóng ma đó dùng cầm đầu dài của hai cây tonfa với một cây chặn cú vung của nữ thợ săn, cây còn lại giơ lên cao lên và hô.

“-calibur bur bur bur bur bur bur!”

“AGH!”

Bóng ma đó vung vô số phát gậy nhắm vào cổ, gáy, hông, bụng và ngực cô mà đập phần tay cầm tonfa, khiến cho nó không khác gì tư thế gõ bằng búa! Bị tấn công bất ngờ và đánh vào vô số vị trí hiểm hốc, cô gái đó bị ngất đi bởi cơn shock lớn và khó thở.

--- ---

“Tốt rồi, cô ấy vẫn còn thở.” Tôi giơ tay trước mũi cô gái người thú đó mà kiểm tra.

“Phải, tim vẫn còn đập, safe (an toàn)!” Sabata áp tai vào ngực cô gái đó rồi chạm mấy chỗ mấy chỗ đã tấn công trước đó kiểm tra.” Không có chảy máu, xương cốt vẫn ổn.”

“Tốt rồi…” tôi thở phào rồi nói tiếp.”Cho chắc ăn thì trói nhỏ lại rồi nhồi một trái Goodberry, dề phòng chấn thương quá nặng.”

“Phải.” gã hiệp sĩ gật đầu trong khi ánh nhìn vẫn dán vào nữ thợ săn đã ngất.

“Làm lẹ giùm, đừng chỉ lo ngắm.”

Tôi nói với giọng nghiêm túc trong khi đang dập bớt lửa của mấy cái xác Kobold đang cháy. Thật may do chỉ mới bắt lửa chưa lâu nên thịt không bị hỏng hay hư gì, trái lại nó gần như chín tới nơi và mùi thơm phức. Tôi chất lại mớ xu đồng, nấm, quặng đá quý và xác Kobold đã nướng chín trở lại lên xe kéo, còn trái trứng rồng thì bỏ trở vào Bag Of Holding tôi để dưới dất lúc nãy.

“Thứ lỗi cho ta.” Sabata lôi đâu ra sợi dây thừng rồi bắt đầu trói nữ Barbarian lại.

“Chú lượm đâu ra sợi dây đó vậy?” tôi nhìn mà ngớ người, vì tôi không nhớ trong túi của mình hay Alex chuẩn bị thứ này.

“Từ hang ổ Kobold.” gã hiệp sĩ tự tin đáp.

“…Nhớ trói nhỏ đàng hoàng đấy, đặc biệt đừng trói kiểu bẩn bựa nào!” tôi nói trong khi đeo Bag of Holding vào vai rồi căn dặn cái gã Spirit như bị thiếu hơi gái đó.

“Này,” gã đáp với tông giọng vô cùng nghiêm túc.” ta không có thiếu liêm sĩ tới mức mà đi trói kiểu mai rùa một thiếu nữ chỉ mới gặp đâu!”

“… Chú hiểu thì tốt.”

Tôi lặng lẽ tiếp tục gom mớ chiến lợi phẩm chất trở lại xe kéo và hy vọng tên hiệp sĩ này thật sự còn liêm sĩ như hắn nói. Mặc dù tốn chút thời gian xong chỉ mất độ 1-2 phút thì Sabata đã quay sang làm hết phần còn lại việc gom chiến lợi phẩm.

“Cơ mà ngươi cũng nhanh trí thật,” Sabata nhận xét.” Quay lại nơi mà chúng ta để lại xe kéo để dụ cô ta tự tìm đến.”

“Well… do cô ta nói tôi là kẻ sát nhân và tên trộm…” tôi lẩm bẩm trong khi ngồi nằm dài trên cái xe kéo với cái cơ thể mệt rã rời.” Từ khi tới đây ,tôi chỉ giết Kobold và lấy đồ của chúng. Thành ra đem tất cả những thứ đó lại một chỗ là suy nghĩ hợp lý nhất.”

“Heheheh, ngươi thì chơi liều chui vô Bag of Holding, ta canh chừng trong khi núp dưới lòng đất và mấy thứ trong xe kéo canh chừng cô ta. Đã thế còn đốt mấy cái xác bằn spell của ngươi để tạo sức ép, buộc cô nàng phải lao vào bảo vệ trứng rồng.” Gã hiệp sĩ vỗ vai tôi. ”Giỏi lắm cộng sự!”

“Ouch.” Tôi rên nhẹ khi bị gã hiệp sĩ vỗ vai phải đang bị chấn chương phần xương vai.

“Xin lỗi,” Sabata nói khi nhận ra cơn đau.” nghỉ ngơi đi, ngươi vất vả rồi.”

“Uhm… nhờ chú việc còn lại cả đấy.”

Tôi nằm mà hít thở nhẹ nhõm, sự căng thẳng chết người trong suốt trận chiến sống còn này quá nặng nề với tôi. Thú thật, nếu kế hoạch đó mà không thành thì tôi chỉ còn biết cầu Alex hoặc Eve tới, còn không thì toang chắc.

Bộp

“…” tôi ngớ người giây lát khi thấy cô nàng Barbarian đã ngất và bị trói đang được đặt nằm ngay cạnh tôi.” Chú đang làm cái vẹo gì vậy?”

“Nằm cạnh người đẹp mà,” gã hiệp sĩ giơ ngón like.” Hãy tận hưởng hương vị của chiến thắng đi.”

“Đặc quyền này khiến tôi muốn rụng tim đấy!” tôi phàn nàn với tim đang đập liên hồi vì nỗi sợ nhỏ người thú này tỉnh lại và cắt nát bấy họng tôi!

“Tiện thể, đừng quên mớm cho cô nàng ít Goodberry.” Sabata chỉ tay về phía tôi cứ như Jotaro.

“Chú thích thì sao không tự làm luôn đi!” tôi phản bác ngay lập tức.

“Nếu ta có cái miệng để được thưởng thức đôi môi thiếu nữ kia ~.” Gã hiệp sĩ gõ gõ cái miếng kim loại trên cái mặt mộc của hắn.

“…Một ngày nào đó tau sẽ giết chú.” Tôi nguyền rủa.

“I am thou ~.” Spirit đó vẫn lạc quan đáp.

Bất lực trước lời Sabata nói tôi buộc phải làm, bởi hắn phải kéo xe và tôi thì rảnh tay để “sơ cứu” cho cô gái Barbarian này. Tôi ngồi dậy rồi vụng về đút Goodberry cho nhỏ người thú đang ngất rồi nhẹ nhàng như hồi trước gã Spirit cộng sự đã làm. Thú thật tôi rất ngại tình cảnh này, vừa phải tiếp xúc người lạ mới gặp, đặc biệt đó là một cô gái đã muốn ám toáng tôi. Thêm nữa, giờ phải “sơ cứu” sao để chắc rằng cô ta sẽ không phải để lại di chứng nào nghiêm trọng nhưng phải đủ nhẹ nhàng để chắc rằng cô ta đừng tỉnh lại. Thật sự đây là một việc không tốt cho tim của tôi trong mọi góc độ!

--- Một lúc sau trước cửa nhà---

“Hai ngươi mần lâu phết.”

Khi trở về căn nhà phiên bản hậu tận thế của tôi thì bắt gặp Alex nhảy xuống từ trên nóc nhà, trong khi tay đang cầm cặp kính viển vọng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play