“Ha ha, Manh Tiểu Mỹ, tên ID này khá hợp với nó!” Mục Hàn tìm được ID phát sóng trực tiếp của Lâm Thù Nhi, sau đó ghi nhớ lại.
Không ngờ, vừa tắt máy lại không cẩn thận làm đổ cốc sữa Lâm Thù Nhi uống dở.
Lúc Mục Hàn đang lấy khăn giấy lau dọn trên mặt đất, một bóng dáng xuất hiện ở cửa.
“Mày ở trong phòng Thù Nhi làm gì vậy?”
Tần Lệ nghi ngờ hỏi.
“À… không có gì!”
Mục Hàn lúng túng đứng dậy, lén vào phòng em vợ lại còn bị mẹ vợ bắt gặp.
Hiểu lầm lớn rồi đây!
Quả nhiên, Tần Lệ lập tức cảm thấy có điều bất thường, đẩy Mục Hàn ra, vội vàng bước vào trong phòng Lâm Thù Nhi.
“Ôi trời, nhà chúng tao đã tạo nghiệp gì vậy?”
“Đồ vô dụng Mục Hàn này, dám lẻn vào phòng Thù Nhi, làm chuyện…, làm chuyện ghê tởm này! Mày không thấy có lỗi với Nhã Hiên à!”
Tần Lệ nhìn khăn giấy ướt trên sàn cùng tủ quần áo bị lật tung.
Đột nhiên, một cảnh tượng khó nói hiện lên trong đầu bà ta.
Bà ta tức giận đến mức run rẩy!
“Mẹ… mẹ hiểu lầm rồi…”
Mục Hàn nhìn cảnh tượng trước mắt, liên tưởng đến điều gì đó rồi chợt hiểu ra, khóe miệng co rút.
“Hiểu lầm? Mày mau cút ra ngoài cho tao! Đồ vô ơn này, nhà họ Lâm chúng tao cho mày ăn cho mày uống, mày đã hại đời Nhã Hiên, giờ lại định chuyển qua Thù Nhi à?”
“Xem tao có đánh chết mày không!”
Nói là làm liền, Tần Lệ thuận tay túm lấy cây chổi, vung mạnh về phía Mục Hàn.
Bốp!
Mục Hàn nhanh chóng né qua một bên, cây chổi hung hăng đập xuống đất!
“Mẹ, bình tĩnh! Nghe con giải thích đã!”
Mục Hàn đứng yên, thử cố gắng giải thích với Tần Lệ, ai ngờ vừa dứt lời, cây chổi lại vung đến.
“Giải thích? Đồ khốn nạn! Hôm nay mày phải cút ra ngoài cho tao!”
Hai mắt Tần Lệ đỏ bừng, nghiến răng nghiến lợi!
Giây tiếp theo.
Rầm!
Tần Lệ trượt chân, lảo đảo ngã phịch xuống đất!
“Ối trời! Đau chết mất! Giết người rồi! Mục Hàn, mày định giết người diệt khẩu!”
Tần Lệ ném cây chổi đi, ngồi dưới đất khóc bù lu bù loa.
Lúc này, Mục Hàn cũng ngây người!
Mình còn chưa động đến một góc áo của bà ấy, sao lại biến thành giết người diệt khẩu rồi?
Lạch cạch!
Cửa mở ra, một bóng dáng xinh đẹp bước vào.
“Nhã Hiên, là con à? Mau đến cứu mẹ! Mục Hàn… nó muốn giết mẹ!”
Tần Lệ nhìn thấy Lâm Nhã Hiên, bỗng nhiên òa khóc dữ dội hơn.
Khóe miệng lộ ra vẻ gian xảo.
Hừ!
Hôm nay dù thế nào cũng phải đuổi cổ Mục Hàn ra khỏi nhà!
Chỉ có như vậy, anh chàng đại gia siêu giàu kia mới có cơ hội trở thành con rể bà ta.
“Mẹ, mẹ sao vậy?”
Lâm Nhã Hiên thấy dáng vẻ nhếch nhác của Tần Lệ, vội vàng đi đến đỡ bà ta dậy.
“Tên khốn này… đánh… đánh mẹ! Nhã Hiên, hôm nay nhất định phải đuổi nó đi, bằng không, sớm muộn gì nó cũng giết mẹ mất!”
Tần Lệ vừa khóc vừa nói, vẻ mặt sợ hãi như mới bị đánh đập tàn bạo!
“Mẹ nói rõ ràng chút, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Lâm Nhã Hiên cau mày, nghi hoặc nhìn Mục Hàn.
Mục Hàn không nói gì, chỉ nhún vai cười gượng.
“Con, con kề sát tai lại đây, mẹ nói cho con nghe!”
Tần Lệ thấy Lâm Nhã Hiên không hề nhúc nhích liền chủ động ghé sát tai cô, vừa nói vừa quan sát Mục Hàn.
Sao anh ta có thể… làm chuyện đáng xấu hổ như vậy chứ!
“Có gì mà không thể, con đi theo mẹ, con xem! Trên mặt đất! Lại nhìn quần áo trong tủ đi!”
“Chính là vì mẹ tận mắt nhìn thấy, cho nên… nó vì sợ bại lộ mà táng tận lương tâm định giết chết mẹ!”
Tần Lệ trừng mắt, tỏ vẻ vô cùng sợ hãi.
“Mục Hàn! Anh… còn gì muốn nói không?”
Lâm Nhã Hiên nhìn khăn giấy ướt rành rành trên mặt đất, mặt nóng bừng, không khỏi nghiến răng nghiến lợi hỏi.
Lẽ nào là vì hôm nay bảo anh ta đưa quần áo cho Thù Nhi, anh ta nhìn thấy mấy thứ đồ riêng tư nên nảy sinh ý xấu?
Vô liêm sỉ!
“Không… không phải vậy đâu! Vợ à, em nghe anh nói!”
“Hôm nay em bảo anh đưa quần áo đến cho Thù Nhi đúng chứ, lúc đó anh vội vàng đi nên không xếp lại tủ quần áo, định là quay về sẽ dọn dẹp… ai biết được, không cẩn thận làm đổ cốc sữa!”
Vẻ mặt Mục Hàn vô tội, nói, nhưng anh không nói ra chuyện livestream của Lâm Thù Nhi..
“Là vậy sao?”
Lâm Nhã Hiên nghe xong có chút tin tưởng Mục Hàn, dù sao, ba năm qua, anh chưa từng vượt quá giới hạn với mình.
“Là như vậy! Ai ngờ anh vừa lấy khăn giấy định lau sàn thì mẹ về!”
Mục Hàn xòe tay, bất lực nói.
“Vậy sao mẹ lại bị ngã?”
Lâm Nhã Hiên nhìn chằm chằm Mục Hàn rồi hỏi.
“Vợ à, em nhìn vết trượt dài trên sàn cùng cây chổi kia đi, em thông minh như vậy chắc chắn sẽ hiểu!”
Mục Hàn lợi dụng tình huống nịnh nọt.
Lâm Nhã Hiên quan sát mặt đất, trong lòng đã hiểu rõ!
“Nói láo! Mày nói thứ trên mặt đất là sữa ấy hả? Mày có bằng chứng gì không?”
Tần Lệ không cam lòng, lớn tiếng hỏi.
“Không tin… mẹ có thể thử”.
Mục Hàn ngập ngừng đáp.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT