Sở Chính Nam sợ hết hồn hết vía, vội vàng lấy điện thoại ra gọi cho James.
Tắt máy!
Tiếp theo hắn gọi cho Lâm Mạn Thù.
Cũng tắt máy!
Sở Chính Nam chợt cảm nhận được ánh mắt của thần chết.
Sau khi bình tĩnh lại, Sở Chính Nam phát hiện một tờ giấy dưới ngón tay đẫm máu.
Cẩn thận cầm tờ giấy lên, bên trên viết: Sáu năm trước, tập Đoàn Phi Mục đột nhiên sụp đổ, giám đốc bộ phận kỹ thuật Dư Phi bị người khác hãm hại, phải nhảy lầu tự sát, mặc dù không liên quan trực tiếp đến anh, nhưng anh là người bày mưu tính kế. Mười hai giờ trưa mai, tôi hy vọng có thể nhìn thấy anh sám hối trước mộ Dư Phi. Nếu không, tối mai trong cái hộp này, sẽ là đầu của anh!
“Khốn nạn!”
Sở Chính Nam xé nát tờ giấy, tức giận nói: “Tao lớn như vậy rồi, chưa từng có ai dám nói chuyện với tao bằng giọng điệu sỉ nhục như vậy!”
“Còn ăn năn hối lỗi?”
“Coi Sở Chính Nam tao là tờ giấy rách sao?”
Sở Chính Nam lập tức gọi điện thoại.
...
Sáng sớm hôm sau, sau khi Mục Hàn đưa Lâm Nhã Hiên đến công ty Tần Thị làm việc, sau đó anh đến tập đoàn Phi Long.
“Đại ca, anh xem”, vừa thấy Mục Hàn đến, Chúc Long liền đưa cho anh một bản công văn.
“Hiệp hội kinh doanh Sở Bắc?”, Mục Hàn liếc nhìn tờ bìa, sau đó lật xem, rồi ném nó sang một bên: “Phí hiệp hội?”
“Hơn nữa một năm còn phải đóng mười triệu tệ!”
“Tập đoàn Phi Long chúng ta đã gia nhập vào hiệp hội kinh doanh Sở Bắc rồi sao?”
“Vẫn chưa”, Chúc Long nghĩ ngợi rồi nói tiếp: “Nhưng tập đoàn Lưu Thị trước đây đã gia nhập rồi”.
“Hóa ra là vậy!”, Mục Hàn gật đầu: “Tập đoàn Lưu Thị là tập đoàn Lưu Thị, còn tập đoàn Phi Long là tập đoàn Phi Long, hai bên không có liên quan gì cả, vì vậy, hiệp hội kinh doanh Sở Bắc bảo chúng ta nộp phí hiệp hội là việc không hợp lý!”
“Nói thẳng với họ, tập đoàn Phi Long chúng ta không có truyền thống nộp phí cho bất kỳ hiệp hội kinh doanh chó má nào cả!”
Sau khi giao nhiệm vụ trả lời cho Tô Tiểu Muội, Mục Hàn và Chúc Long lại đến mộ của Dư Phi.
Lần này Lâm Mạn Thù đã ngoan ngoãn đứng đợi ở đó từ sớm.
So với việc phá hủy khuôn mặt, cuối cùng Lâm Mạn Thù đã lựa chọn cắt đứt một ngón tay.
Dù như vậy nhưng cú đả kích này đối với Lâm Mạn Thù cũng rất tàn khốc.
“Lâm Mạn Thù, cô đã nhận ra sai lầm của mình chưa?”, Mục Hàn đi đến trước mặt Lâm Mạn Thù, khẽ nói: “Đứng trước mộ Dư Phi, trong lòng cô có thấy hổ thẹn không?”
“Lẽ ra tôi có thể giết cô để báo thù cho Dư Phi, nhưng cô lại là người phụ nữ Dư Phi từng yêu nhất, vì vậy tôi để cô sống. Nhưng cô hại chết Dư Phi nên tôi không thể để cô sống thoải mái được”.
“Chặt đứt một ngón tay của cô cũng coi như là có lời giải thích rõ ràng với Dư Phi”.
“Cô đi đi, tôi tin rằng sau này Dư Phi không bao giờ muốn nhìn thấy cô nữa!”
Thấy Mục Hàn cho phép, Lâm Mạn Thù dập đầu ba cái trước mộ Dư Phi, sau đó nhanh chóng rời đi.
Cô ta thực sự rất hoảng sợ.
Sợ Mục Hàn đổi ý, lại nghĩ ra trò chơi chết chóc nào đó.
“Đã 11 giờ 55 rồi, Sở Chính Nam vẫn chưa đến à?”, Mục Hàn hỏi Chúc Long.
“Tôi đoán Sở Chính Nam sẽ không đến”, Chúc Long nói: “Dù sao hắn cũng chưa từng thấy sự đáng sợ của anh!”
“Cũng đúng!”, Mục Hàn khẽ cười, nói tiếp: “Xem ra phải cho hắn biết tôi là người thế nào rồi!”
“Nhưng đại ca, ngày mai là lễ đổi tên chính thức của tập đoàn Phi Long! Một ngày vui vẻ như vậy, nếu nhìn thấy máu, e là sẽ gặp xui xẻo!”, Chúc Long nhắc nhở.
“Đúng là không may mắn thật”, Mục Hàn gật đầu nói: “Vậy tạm thời cho Sở Chính Nam hai ngày”.
“Đợi lễ đổi tên chính thức xong xuôi, chúng ta sẽ tìm hắn tính sổ sau!”
...
“Sao có thể như vậy!”
Tại hiệp hội kinh doanh Sở Bắc.
Bắc Dã Vọng đập mạnh lên bàn, tức giận nói: “Cậu Long đó thật sự coi thường hiệp hội kinh doanh Sở Bắc chúng ta!”
“Đúng vậy!’, Sở Nhân Vương cũng nổi giận, đưa tay chỉ về phía văn kiện trả lời trên bàn: “Mọi người xem thư trả lời của tập đoàn Phi Long viết cái gì đi, bọn họ nói là không có truyền thống nộp phí cho bất kỳ hiệp hội kinh doanh chó má nào cả”.
“Đây là đang coi thường hiệp hội kinh doanh Sở Bắc chúng ta!”.
“Đại ca, chúng ta phải ra tay để tập đoàn Phi Long hiểu ai là người nắm quyền ở vùng Sở Bắc này!”, Thương Trăn đề nghị: “Nghe nói ngày mai tập đoàn Phi Long sẽ tổ chức lễ đổi tên chính thức, đổi tên tập đoàn Lưu Thị thành tập đoàn Phi Long”.
“Ông ba, ông có dự định gì không?”, Bắc Dã Vọng hỏi.
“Nếu đối phương không để chúng ta sống tốt, vậy thì chúng ta cũng không để bọn chúng sống yên ổn”, Thương Trăn chế nhạo: “Nếu ngày mai lễ đổi tên của tập đoàn Phi Long có một vài nhân tố không kiểm soát được, khiến hội trường hỗn loạn, thậm chí xảy ra thương vong thì mọi người nói xem, đây có phải là một món quà tuyệt vời cho tập đoàn Phi Long hay không?”
“Ông ba, ông đúng là thông minh!”, Sở Nhân Vương giơ ngón tay cái lên.
“Món quà này thật tuyệt vời”, Bắc Dã Vọng cũng cười đắc ý, sảng khoái nói: “Ông ba, có phải ông đã sắp xếp ổn thỏa rồi không?”
“Vâng, thưa đại ca”, Thương Trăn gật đầu: “Tôi đã thông báo cho bang Sở Bắc giúp đỡ, bảo ngày mai bọn họ phái một đám người đến, đóng vai người tham gia, sau đó nhân cơ hội gây chuyện!”
Ở một nơi khác.
Tại trụ sở chính của tập đoàn Phi Long.
Trong văn phòng tổng giám đốc.
Mục Hàn đang lắp ráp một khẩu súng ngắm.
Sau khi lắp xong, Mục Hàn đi đến bên cửa sổ, đưa tay lên bắn một phát.
Một con đại bàng từ trên trời rơi xuống ngay lập tức.
“Thế nào?”, Mục Hàn nói với Chúc Long: “Khẩu súng ngắm sau khi được cao thủ Điện Long Vương cải tiến thì không hề phát ra âm thanh nào khi bắn, khiến đối thủ không thể phát hiện ra địa điểm bắn từ đâu”.
“Quả thật không tệ”, Chúc Long vô cùng thích thú: “Nếu binh lính của chúng ta được trang bị loại súng này thì năng lực bắn lén sẽ tăng lên đáng kể”.
“Rồi sẽ có”, Mục Hàn cười nói: “Tiếp theo, chúng ta bàn bạc về việc sắp xếp ngày mai”.
Lúc này, Chúc Long chỉ tay về phía những tòa nhà cao tầng đối diện, nói: “Đại ca, ở đó, ở đó, cả ở đó nữa, chúng ta đều sắp xếp tay súng bắn tỉa, được trang bị khẩu súng bắn tỉa không phát ra âm thanh, sẵn sàng giết kẻ nào dám phá hỏng buổi lễ”.
“Ngoài ra, tôi đã liên hệ với chính quyền thành phố, bảo bọn họ điều động một đội đặc chủng mai phục cuối đường”.
“Một khi xảy ra bất kỳ tình huống đột ngột nào, bọn họ sẽ đến ngay!”.
“Tốt lắm!”, Mục Hàn gật đầu: “Hiệp hội kinh doanh Sở Bắc đã chiếm giữ mảnh đất này quá lâu rồi”.
“Đã đến lúc phải nhổ tận gốc bọn chúng!”
Lúc tập đoàn Phi Mục được thành lập, hiệp hội kinh doanh Sở Bắc luôn cố gắng chèn ép Mục Hàn.
Đây là một khối u ác tính hạn chế sự phát triển của nền kinh tế Sở Bắc.
Mục Hàn sẽ không bao giờ cho phép khối u ác tính như vậy làm hại đến ai!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT