Sau khi Trình Hoài ra ngoài, Khương Quân chợp mắt thêm khoảng 1 tiếng nữa, đến 8 giờ 30 anh rời giường đánh răng rửa mặt. Trên bồn rửa tay, vốn có một đôi bàn chải tình nhân xếp cạnh nhau, giờ Trình Hoài đi công tác rồi, chỉ còn chiếc bàn chải của Khương Quân cô đơn ở lại.

Rửa ráy xong, Khương Quân kéo cửa tủ quần áo ra, chọn bộ đồ muốn mặc hôm nay. Trước khi đi Trình Hoài đã phối đồ cho Khương Quân mặc trong 7 ngày hắn đi vắng rồi, anh chỉ cần chọn đại là được. Từ trong 7 bộ quần áo kia Khương Quân tiện tay chọn lấy một chiếc áo hoodie, mặc quần ngủ đi vào thư phòng bắt đầu công việc của mình.

“IVEN, mở máy tính ra.”

“Vâng, chủ nhân.”

Quản gia AI* trả lời, rất nhanh, máy tính được khởi động.

*gốc人工智能 (artificial intelligence): trí tuệ nhân tạo

IVEN là robot quản gia AI trong nhà. Cũng là thứ Trình Hoài mua dành riêng cho Khương Quân. Khi lô đầu tiên được chính thức đưa vào trong nước sản xuất, Trình Hoài đã mua một bộ. Mấy việc như tắt mở đèn, kéo rèm cửa, vv…vv quản gia AI đều biết làm, giúp cho cuộc sống của Khương Quân được thuận tiện hơn.

Khương Quân học chuyên ngành tâm lý học, anh mở một phòng tư vấn tâm lý trực tuyến, tư vấn qua giọng nói. Quản gia AI giúp Khương Quân đọc thông tin trong phòng tư vấn tâm lý, hôm nay có bốn người đặt lịch hẹn, sáng hai người, chiều hai người.

Thông thường, khách hẹn sẽ trò truyện trực tiếp với Khương Quân, nếu có xung đột về thời gian, thì áp dụng biện pháp trao đổi muộn, khách sẽ để lại tin nhắn về vấn đề của mình, sau khi online Khương Quân sẽ nghe khách tâm sự, rồi anh sẽ dựa vào tình hình của đối phương mà đưa ra một vài ý kiến chuyên môn.

Loading...

Hai người đã ở căn nhà hiện giờ được hơn một năm rồi, thật ra khi mới kết hôn có mua một căn khác cũng khá được, hai phòng ngủ một phòng khách, nho nhỏ thôi nhưng rất ấm cúng.

Nhưng bởi vì Khương Quân tham gia tư vấn tâm lý trực tuyến, làm việc tại nhà, lại thêm Trình Hoài đặt ra rất nhiều lệnh cấm với Khương Quân, ban ngày hắn còn phải tới công ty đi làm, lo lắng Khương Quân ở nhà rảnh quá mà chán, cho nên họ đổi một căn khác lớn hơn.

Buổi tối mưa nặng hạt hơn, đương lúc Khương Quân đang trằn trọc khó ngủ thì Trình Hoài gọi điện tới.

“Em xem dự báo thời tiết, bên anh đang có mưa to,” Trình Hoài nói.

“Ừ hứm?”

“Kiến nghị ngài lựa chọn dịch vụ dỗ ngủ.”

Khương Quân không ngủ được vốn đang có chút bực dọc, lời nói của Trình Hoài nhanh chóng chọc anh cười lên.

Trình Hoài ôn hòa dỗ anh, “Muốn nghe em kể chuyện không?”

“Muốn nghe… em kể chuyện hồi chúng ta mới quen nhau.”

“Nói gì đây? Hồi mới quen anh vẫn là một bé ngốc.”

Ấy, tại sao lại gọi Khương Quân là bé ngốc, bởi vì anh không nhìn thấy, rất nhiều chuyện đều cần Trình Hoài chăm sóc cho anh, hơn nữa cái cách gọi bé ngốc này nghe rất đáng yêu.

Khương Quân nghĩ, quả nhiên, chồng chồng già cả hết rồi, chẳng còn tình yêu gì nữa rồi. Lúc mới ở bên nhau, tuy Khương Quân lớn hơn Trình Hoài hai tuổi, nhưng lại cưng chiều anh lên tận trời, nếu như có thể hái được sao, Trình Hoài nhất định sẽ đi hái cho Khương Quân.

Bây giờ Trình Hoài sẽ nói, đúng là ‘yêu đến rớt não’.

Bởi vì không nhìn thấy, cho nên Khương Quân rất trong sáng, không xem được phim con heo nên Trình Hoài cảm thấy đó chính là tổn thất lớn nhất của anh. Trong chuyện này, Trình Hoài thành thục hơn Khương Quân rất nhiều.

Nếu Khương Quân từng xem qua GV thì hắn cũng không cần phải vất vả dạy anh như vậy.

Một vài tư thế nhập môn, dùng miệng như thế nào, mấy chuyện này đều do Trình Hoài dạy Khương Quân. Cũng vì không nhìn thấy, nên lúc lên giường, Khương Quân chẳng thấy xấu hổ gì cả, mặc dù anh biết, kích thước cái đó của Trình Hoài rất là khả quan. Bởi vì mỗi lần làm xong, Khương Quân cảm giác như anh mất đi nửa cái mạng ấy.

Hôm sau tỉnh lại thì eo mỏi nhừ, càng đừng nói đến cái mông.

Sau khi bị mù, có một đoạn thời gian dài Khương Quân rơi vào trạng thái tự ti, mặc dù trái đất vẫn quay, tình yêu của cha mẹ đối với anh không thay đổi chút nào. Nhưng anh lại rúc vào trong sừng trâu, cuộc đời này, người nhìn thấy được còn có khi lạc mất người mình yêu trong biển người mênh mông, huống chi anh là một người mù cả đời này có thể vĩnh viễn không thể nhìn thấy được đối phương.

Thật ra 15 năm đã trôi qua rồi, có thể thành công hay không, Khương Quân cũng không còn quá để ý nữa.

Nếu nói có ôm hy vọng, thì đó cũng là vì Trình Hoài.

Bạn bè của anh đều nói Trình Hoài rất đẹp trai.

Hai người quen nhau qua công việc, yêu nhau hơn một năm, kết hôn được ba năm rồi. Câu chuyện bắt đầu rất bình thường, không có gì trắc trở, cha mẹ Trình Hoài quen nhau khi đi du học ở nước ngoài, vẫn luôn ủng hộ tình yêu tự do.

Sau khi xác nhận quan hệ, hai bên đã có bữa ăn chung ra mắt phụ huynh. Cha mẹ Khương Quân ngược lại cảm thấy hơi áy náy, lúc Khương Quân nói đang yêu với bọn họ, cha mẹ anh cho rằng đó chỉ là vui đùa chút thôi, không nghĩ tới hai người lại đi tới hôn nhân, chớp mắt cái thôi thời gian đã trôi qua lâu như vậy rồi.

Hồi hai người kết hôn, trong nước còn chưa hợp pháp hóa hôn nhân đồng giới, phải gần hai năm sau mới được thông qua. Ý định của Trình Hoài là tới Las Vegas, nhưng trong chuyện kết hôn, ban đầu Khương Quân không nguyện ý cho lắm.

Có thể yêu, nhưng kết hôn thì phải thận trọng.

Tuy Khương Quân chưa bao giờ nói ra lý do, nhưng Trình Hoài biết, Khương Quân đang cho hắn một cơ hội đổi ý.

Lúc đó Trình Hoài đã cưỡng chế mang anh lên máy bay, bay đến Las Vegas nhận giấy kết hôn.

Nói không bằng làm.

Khương Quân rơi vào hồi ức của hai người, Trình Hoài không nghe thấy tiếng gì bên kia, cho rằng Khương Quân không vui, đang giận dỗi với mình, hắn cẩn thận nghĩ lại một chút, nghiêm túc trả lời, “Lần đầu tiên nhìn thấy anh, em cảm thấy mắt anh rất đẹp.”

Khương Quân không nghĩ tới Trình Hoài sẽ nhắc tới lần đầu bọn họ gặp nhau, hốc mắt bỗng chốc nóng lên. Anh xoa xoa lỗ tai hơi ngưa ngứa, lắp bắp nói, “Vì, vì sao?”

“Không biết, chỉ là thấy rất đẹp thôi.” Trình Hoài nói tiếp, “Còn anh?”

“Anh? Anh thì có gì để nói chứ, còn không phải bị em lừa vào tròng à…” Nói tới chuyện này Khương Quân cũng thấy không phục lắm, “Dù sao anh không nhìn thấy gì, cũng chằng biết em ‘dưa méo táo nứt’ ra sao thì đã ngu ngơ ở bên em rồi…”

*gốc 歪瓜裂枣, thành ngữ ý chỉ người hoặc vật có bề ngoài xấu xí. Nhưng nó cũng có ý nghĩa khác là đừng nhìn mặt mà bắt hình dong.

Đầu điện thoại bên kia truyền tới tiếng cười khẽ của Trình Hoài, “Bé ngốc.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play