Đến ngày tháo băng, Khương Quân ngồi bên mép giường, Trình Hoài so ra có vẻ lo lắng bất an hơn hẳn, hắn đứng bên cạnh Khương Quân, âm thầm dùng sức nắn bóp ngón tay anh.

Băng vải được tháo ra từng vòng, trái tim Trình Hoài cũng căng thẳng theo.

Khương Quân chỉ cảm thấy đôi mắt đã lâu không gặp ánh sáng của mình có chút khô khốc, anh chớp mắt một cái, trước mắt giống như có một màn sương dày đặc, chỉ có thể miễn cưỡng cảm nhận được chút tia sáng yếu ớt, nhưng chỉ nhiêu đó thôi cũng đủ khiến anh cảm thấy mừng rỡ như điên rồi.

Người mà anh muốn nhìn thấy nhất đang ở bên cạnh, Khương Quân nheo mắt lại, gắng sức muốn nhìn thấy rõ hơn một chút.

Trình Hoài cảm giác được điều đó, dùng hổ khẩu bóp nhẹ tay Khương Quân, “Từ từ thôi anh.”

Khương Quân không tình nguyện đáp một tiếng, giống như cậu học sinh làm chuyện sai bị thầy giáo bắt ngay tại trận vậy. Nhưng chiêu này lại rất hữu dụng với Khương Quân, anh đã bình tĩnh lại được rồi.

Loading...

“Hiện giờ chưa nhìn rõ được là chuyện bình thường, cần phải khôi phục từ từ. Phải nhớ tra thuốc nhỏ mắt đúng giờ mỗi ngày, trong vòng một tháng, tránh dùng các sản phẩm điện tử hết mức có thể.” Bác sĩ nói.

Sau khi bác sĩ đi rồi, trong phòng chỉ còn lại Trình Hoài và Khương Quân. Trình Hoài ngồi đối diện với Khương Quân, đấy là yêu cầu của anh, anh muốn thử xem có thể nhìn được rõ người trước mắt hay không.

“Trình Hoài…” Tâm trạng Khương Quân lúc này rất vi diệu, bởi vì vừa mới tháo băng, chuyện khôi phục được thị lực cũng không thể một sớm một chiều được, nhưng anh vẫn vô cùng nóng lòng, muốn nhìn thấy được Trình Hoài sớm một chút.

“Em đây.” Trình Hoài khẽ vuốt cằm, đưa mặt lại gần hơn, Khương Quân cảm giác trước mắt có một bóng mờ cách mình rất gần.

“Ừm.”

Anh chỉ là muốn gọi tên Trình Hoài mà thôi.

Lúc Trình Hoài đi lấy thuốc, hắn đã trao đổi tình huống của Khương Quân với bác sĩ.

Cảm nhận ánh sáng yếu có thể kéo dài một khoảng thời gian, cũng có thể kéo dài tới mấy tháng, chuyện này không thể kiểm soát được. Tỷ lệ khôi phục thị lực của Khương Quân là rất cao, nhưng cũng không thể loại trừ khả năng chỉ cảm nhận được chút ánh sáng, hoặc tình trạng nhìn không rõ có thể kéo dài đến suốt đời.

Chuyện y học, chỉ có thể giao cho người chuyện nghiệp làm.

Trong lòng Trình Hoài tràn ngập cảm xúc lẫn lộn, hắn bỗng cảm thấy bất lực hơn bao giờ hết.

Thật ra trước kia có một lần Trình Hoài gạt Khương Quân đến một trung tâm trải nghiệm bóng tối để thể nghiệm cuộc sống của người khiếm thị ra sao, hắn muốn cảm nhận một cách chân thật nhất với hoàn cảnh của Khương Quân.

Đó là lần đầu tiên, hắn cảm nhận rõ ràng nhất cảm giác chân mò mẫm trong một khoảng tối mịt mù là như thế nào. Nhưng hắn vẫn không dám nghĩ tới đoạn thời gian khi Khương Quân vừa mất đi ánh sáng, làm sao anh có thể vượt qua được.

Với Trình Hoài, mất đi ánh sáng, đồng nghĩa với việc mất đi quyền chủ động nắm thế giới trong tay, có lẽ hắn sẽ không gượng dậy nổi.

Trình Hoài không biết nên hình dung vận may của mình thế nào, lại có thể để hắn gặp được Khương Quân cương nghị và xuất sắc như vậy. Hắn đã nghĩ đến tình huống xấu nhất về ca phẫu thuật này rồi, cho dù Khương Quân không thể khôi phục thị lực, hắn sẽ đối xử với anh tốt hơn gấp trăm lần, gấp ngàn lần nữa, để anh dần quên đi khiếm khuyết trên người mình, mà sự thật hắn vẫn đang làm như vậy.

Hắn sẽ cho Khương Quân một cuộc đời hoàn mỹ.

Để anh quên đi khiếm khuyết của bản thân.

“Để em tra thuốc cho anh.”

“Ừ.”

Khương Quân ngồi bên mép giường, thuận theo Trình Hoài, ngửa đầu ra sau, chờ Trình Hoài tra thuốc nhỏ mắt cho mình. Những chuyện có lợi cho việc khôi phục thị lực, anh đều rất phối hợp.

Trình Hoài nhìn dáng vẻ dịu ngoan của anh, lúc ngẩng đầu lền, hầu kết tinh tế nhô ra, kết hợp với xương cằm tạo ra một đường cong rất đẹp, mang theo sự quyến rũ khác biệt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play