Một người như vậy hầu như không biết thế nào là quan hệ nam nữ, hay một người đàn ông luôn ràng buộc hôn nhân và quyền lợi với nhau;
Một người đàn ông coi trọng lợi ích của mình hơn tất cả, một người đàn ông không bao giờ biết yêu một người cả đời là như thế nào, thực sự sẽ đổi toàn bộ tài sản của anh vì mộ người phụ nữ, chuyện này khiến cậu không thể hình dung.
Nhưng cậu không thể hiểu một chuyện, tại sao Đông Phương Mặc lại làm chuyện này, khi biết được chuyện Đông Phương Mặc sẵn sàng dùng hết của cải để đổi lấy Nhan Như, cậu rất khó hiểu.
Mẹ của cậu, Đông Phương Mai, nói Đông Phương Mặc là một người không suy nghĩ bằng lẽ thường, vì vậy cậu không cần phải bận tâm suy nghĩ về hành vi của Đông Phương Mặc, miễn là cậu có thể lấy hết của cải của anh là được.
Đông Phương Mặc đã ngồi đợi thuộc hạ của Đông Phương Tuấn đưa Nhan Như đến, nhưng đã mười phút trôi qua, Nhan Như vẫn chưa được đưa đến, anh hơi mất kiên nhẫn, định hỏi Đông Phương Tuấn còn phải đợi bao lâu thì thấy một người đàn ông vẻ mặt hoảng hốt chạy lại.
“Anh Tuấn, không ổn rồi, Nhan Như, Tịch Mộ Tuyết, cô ta biến mất rồi!” Người này nói hết hơi, bởi vì lo lắng, lúc nói chuyện đã quên giảm âm lượng, cho nên Đông Phương Mặc cũng nghe được anh ta nói gì.
"Cái gì? Làm sao có thể?" Đông Phương Mặc và Đông Phương Tuấn đồng thời sửng sốt!
"Đã kiểm tra kỹ chưa? Nhan Như sao có thể biến mất?" Đông Phương Tuấn lập tức đứng lên, sau đó nhanh chóng xoay người chạy về phía du thuyền.
Đông Phương Mặc cũng sửng sốt trong giây lát, liền chạy theo Đông Phương Tuấn, Đông Phương Mai ở phía sau hét lên gì đó, như muốn bảo Đông Phương Mặc không được đi theo cậu, nhưng lúc này Đông Phương Mặc nhất định sẽ không nghe bà ta nói.
Đông Phương Mai giận dữ dậm chân, định ngăn A Hạo lại, nhưng A Hạo đã chạy theo Đông Phương Mặc ngay trước mặt bà, bà tức giận đến mức chửi bới dữ dội, chụp vội bộ đàm bên cạch.
"Đừng có bấm công tắc bừa bãi," một giọng nói trầm thấp vang lên sau lưng anh, "Đông Phương Mặc và A Tuấn đi cùng nhau, lúc này mà bấm công tắc chắc chắn sẽ làm A Tuấn của chúng ta bị thương."
Tay của Đông Phương Mai run lên, bà lập tức ném bộ đàm sang một bên, sau đó trầm giọng hỏi: "Tại sao người phụ nữ đó lại biến mất?"
“Tôi cũng không biết chuyện gì đang xảy ra, lúc tôi chạy tới kiểm tra mới biết.” Một giọng nói trầm thấp vang lên, rõ ràng là anh ta đã lao thẳng về hướng du thuyền.
Đông Phương Mai sửng sốt, sau đó nhanh chóng xoay người chạy về phía du thuyền, trong lòng thầm nghĩ dù thế nào cũng nhất định phải tìm được Nhan Như.
Khi Đông Phương Mặc lên du thuyền với Đông Phương Tuấn, người của Đông Phương Tuấn cũng không còn đứng canh cửa nữa, bởi vì bọn họ đều đã chia nhau ra tìm Nhan Như.
Vậy nên Đông Phương Mặc đã đi theo Đông Phương Tuấn đến mật thất nơi Nhan Như bị giam giữ mà không bị cản trở, sau đó nhìn thấy lỗ hổng lớn trên tường có thể để một người chui ra.
“Chuyện quái gì vậy?” Đông Phương Tuấn chỉ ngón tay hét vào cửa sổ, gay gắt hỏi cấp dưới của mình, “Cửa sổ này bị khoan lớn đến vậy mà các người cũng không nhìn thấy sao? Các người không thấy nó là bị khoan từ bên ngoài sao? Nói ai đã cứu Nhan Như?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT