Nhan Như theo bản năng nhìn lên, sau đó nhìn thấy một người phụ nữ đang bưng một cái khay, cô nhìn người phụ nữ này mà hóa đá ngay lập tức——
Bởi vì người phụ nữ này thật ra là má Vương, người tốt hơn mẹ ruột của cô gấp trăm lần.
Má Vương nhìn thấy cô thì vô cùng sửng sốt, cái khay trong tay bà không ổn định, may mà bà nhanh chóng ổn định nên cái khay không bị rơi từ trên tay xuống đất.
“Má Vương, sao người lại ở đây?” Giọng nói của Nhan Như có chút run rẩy, không hiểu gì tiến lên hai bước, liền nắm lấy tay Má Vương.
Má Vương vội vàng đặt cái khay trong tay xuống, sau đó nhìn Nhan Như từ đầu đến chân, rồi nói nhỏ: "Đại tiểu thư, sao người lại ở đây?"
Nhan Như lập tức nhìn về phía cửa, may mà cửa đã đóng nên cô ghé miệng vào tai Má Vương thì thầm: "Má Vương, con không phải là Mộ Tuyết, con là Mộ Như, vết bớt trên trán con đã bị xóa rồi."
Má Vương khi nghe những gì Nhan Như nói thì càng sốc hơn, bà lùi lại hai bước cẩn thận nhìn Nhan Như lần nữa, cuối cùng, bà chỉ tay về phía ghế sô pha nói với Nhan Như: "Ngồi xuống ăn cơm trước đã, ta sẽ lấy một đôi dép mới cho con."
Nhan Như lập tức biết ý của má Vương, vì vậy nhanh chóng dùng tay cởi giày trên chân, sau đó cởi tất ra, trên lòng bàn chân lộ ra một chấm đỏ không rõ ràng.
Có một nốt ruồi đỏ trên lòng bàn chân của cô, không ai biết bí mật, chỉ có cô và má Vương biết, ngay cả mẹ cô, Đỗ Tâm Duyệt, cũng không biết.
Bởi vì khi sinh ra cô không có nốt ruồi đỏ này, nhưng khi cô được ba tuổi vì đi chân đất trên mặt đất mà bị mảnh thủy tinh đâm xuyên qua, lúc đó có mảnh thủy tinh vụn không gắp ra được nên thịt đã lớn thành trĩ, có lẽ là do mảnh thủy tinh nhỏ kia dính vào máu nên quả trĩ này có màu đỏ.
“Cô thật sự là Nhị tiểu thư?” Má Vương cao hứng không nhịn được dang hai tay ôm lấy cô, nghĩ tới chuyện gì đó liền nhanh chóng buông ra, sau đó chỉ đồ ăn trên bàn nói: "Cô Tịch, mau ăn đi, đồ ăn mà ông chủ Lãnh bảo tôi nấu cho cô."
Thật ra trong lòng Nhan Như rất cao hứng, có rất nhiều chuyện muốn hỏi Má Vương, nhưng cô biết lúc này đây không phải là thời điểm thích hợp, cô cũng biết nơi này không phải nơi nhận người thân.
Vì vậy, cô gật đầu, cầm đũa lên ăn, má Vương nhìn cô thấy cô ăn ngấu nghiến, trong lòng lại không khỏi xót xa.
Nhan Như nhanh chóng ăn xong, má Vương đi tới dọn dẹp bát đĩa, sau đó nói nhỏ với cô: "Đừng lo lắng, ta sẽ tìm cách giúp con thoát thân."
Nhan Như đau lòng, mũi chua xót, chất lỏng ấm áp xộc lên hốc mắt, cô muốn nói Má Vương, đừng mạo hiểm, nếu không để Lãnh Lôi Đình biết bà sẽ chết.
Nhưng cô chưa kịp nói thì má Vương đã bưng khay đi nhanh ra ngoài, bước tới cửa đưa mắt ra hiệu cho cô đừng lo lắng, nhất định sẽ nghĩ ra cách.
Nhan Như càng cảm thấy trong lòng khó chịu, má Vương sẽ nghĩ ra cách gì?
Nơi của Lãnh Lôi Đình được bao quanh tường đồng vách sắt, khắp nơi đều có người đứng canh giữ, má Vương làm sao có thể đưa cô rời khỏi nơi này?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT