Đông Phương Mặc đưa Nhan Như lên phòng trên lầu hai, sau đó nhẹ nói: "Tịch Mộ Tuyết, tương lai em sẽ sống ở đây, đương nhiên, tôi đã nói sẽ cho em một cơ hội, vì vậy..."

“Vậy thì sao?” Nhan Như thấy anh không nói tiếp, không khỏi hỏi.

“Vậy nên tôi không chỉ cưới em mà còn tổ chức một đám cưới hoành tráng cho em nữa, một đám cưới thuộc về chúng ta,” Đông Phương Mặc nhìn Nhan Như đầy ẩn ý rồi nhẹ nhàng nói: “Đám cưới sẽ được tổ chức vào tháng sau, trong tháng này tốt hơn hết là em nên điều chỉnh lại trạng thái của mình càng sớm càng tốt, cố gắng thích nghi với danh phận của Tịch Mộ Tuyết, sẵn sàng trở thành vợ của Đông Phương Mặc."

Nhan Như thật muốn nôn ra máu khi nghe những gì anh nói, nhưng cô không thể tức giận, bởi vì từ đêm qua, không, phải là đêm  trước theo thời gian của Tân Hải.

Từ tối hôm qua đến giờ, cô cùng Đông Phương Mặc tranh luận, dù cố gắng chống lại Đông Phương Mặc, nhưng kết quả chỉ có một là thất bại toàn tập, không có chút cơ hội chiến thắng nào.

Dựa vào kinh nghiệm năm năm trước và kinh nghiệm của hai ngày vừa rồi, cô đúc kết ra một chân lý, đó là muốn đánh với BT thì không thể dùng sức, chỉ có thể dùng đầu.

Làm thế nào để thoát khỏi đây?

Đầu tiên cô phải giả vờ phục tùng, sau đó là tìm cách đối phó, thậm chí là cách trốn thoát thành công.



Nghĩ đến đây, cô vội vàng gật đầu nói với Đông Phương Mặc: "Được rồi, tôi biết rồi, nhưng bây giờ tôi đã quen với việc vẽ tranh rồi, anh có thể cho tôi một phòng vẽ được không? Như vậy tôi ít nhất sẽ không thấy cô đơn, được chứ?"

“Một phòng vẽ?” Đông Phương Mặc cau mày, sau đó nhìn một vòng phía phòng của mình, lắc đầu nói, “Tôi nghĩ ở đây không thể làm phòng vẽ cho em, tuy phòng bên cạnh trống, nhưng trước đây nó đã được trang trí thành phòng ngủ, nên nó không thích hợp để sử dụng làm phòng vẽ."

“Chẳng lẽ trong Nhất Thốn Mặc lại không có một căn phòng trống sao?” Nhan Như cau mày, sau đó rất bực bội nói: “Đông Phương Mặc, mặc dù tôi đã từng hối hận một lần rồi, nhưng đó là chuyện đã từng, bây giờ tôi cũng đã có sự nghiệp và phần lớn tâm trí của tôi đều dành cho sự nghiệp, nếu anh chỉ muốn lấy tôi rồi giam em ở đây như một tội đồ, thì rôi nghĩ cuộc sống đối với tôi chả có ý nghĩa gì nữa rồi."

Lời nói của Nhan Như một phần phân tích, một phần mang tính đe dọa, thân phận thực sự của cô không còn là tình nhân của Đông Phương Mặc nữa, vì nếu là tình nhân của Đông Phương Mặc thì cô không có quyền được chết.

Nhưng thân phận hiện tại của cô là Tịch Mộ Tuyết, và Tịch Mộ Tuyết có quyền được chết, vì vậy Đông Phương Mặc hoàn toàn không thể kiểm soát được chuyện này.

Thật ra thì Nhan Như cũng không biết tại sao, khi cô nhìn thấy Đông Phương Mặc thì tinha bướng bỉnh của cô lại trổi dậy, Đông Phương Mặc thấy không thể không đồng ý với cô nên đã gật đầu đồng ý ngay khi cô vừa dứt lời.

“Được rồi, nếu em muốn phòng vẽ, tôi sẽ làm cho em, chỉ cần em ngoan ngoãn gả cho tôi là được.” Đông Phương Mặc rất sảng khoái đồng ý, sau đó liếc nhìn Nhan Như, chỉ tay về một biệt thự cổ trên sườn núi bên ngoài cửa sổ nói: "Thấy không, nơi đó có rất nhiều chim và hoa, lại có cây cối tỏa bóng mát, nếu em không thấy nó là ngôi nhà đã lỗi thời, thì em có thể chuyển đến sống ở, em có thể làm một phòng ngủ trên tầng hai còn tầng 1 thì có thể làm phòng vẽ, khi tôi không có ở nhà, em có thể vẽ bất cứ thứ gì em muốn. "

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play