“Mộ Như,” Đông Phương Mặc hét lên khi thấy cô im lặng, giọng anh lộ rõ ​​vẻ đau khổ cùng khó chịu: “Mộ Như, đừng phủ nhận nữa, em là Tịch Mộ Như, tôi biết, hồi đó em có thai, khi em bị Nam Cung Tần bắt, đứa bé mới được ba tháng, đứa trẻ đó là con của tôi.” Nhan Như ngẩng đầu một góc 45° nhìn lên bầu trời, thật đáng tiếc khi đây là khách sạn, nên không có trời xanh mây trắng, chỉ có trần nhà sang trọng cũng ngọn đèn pha lê sáng như kim cương.

    Cô dốc hết sự kiên trì của mình để khống chế chất lỏng ấm áp trong hốc mắt không rới xuống, cũng dùng hết sự kiên trì của mình để làm cho tất cả chất lỏng ấm áp này chảy ngược vào trong cơ thể.

    Năm năm trôi qua, tròn năm năm trôi qua, cuối cùng anh cũng thừa nhận đứa bé đó là anh, không phải của Đông Phương Vũ hay của ai khác, mà là con của Đông Phương Mặc.

    Thật đáng tiếc, muộn rồi, thật sự là muộn rồi, khi cô mang thai đứa con đầu lòng, tại sao anh lại không nói đó là con của anh?

    Khi đó, anh một mực nói đó là con hoang, một mực nói cô đội nón xanh cho anh, một mực nói cô là một người phụ nữ dung tục, anh lạnh lùng cùng nhẫn tâm nhét viên thuốc phá thai vào miệng cô, anh đã giết chết đứa con đầu lòng của cô, đêm nay, anh xuất hiện, còn có mặt mũi nói đứa bé mà cô mang thai chính là của anh, anh không thấy xấu hổ khi hỏi về đứa bé sao?

    Đứa bé ở đâu? Nó có mối quan hệ nào với anh không? Anh là gì của đứa bé? Tại sao anh phải hỏi con cô ở đâu?

    “Mộ Như, con của chúng ta đâu?” Đông Phương Mặc nhìn người phụ nữ cứng đầu, nghiến răng nghiến lợi, trong mắt rõ ràng là đầy chất lỏng, nhưng cô lại không để chất lỏng rơi xuống.

    Người phụ nữ này không còn là Tịch Mộ Như mà anh quen thuộc nữa, cô đã mạnh mẽ và cứng đầu hơn trước, cô có thể kiềm chế nước mắt của mình trong hoàn cảnh như vậy, cô có thể làm cho những giọt nước mắt đó chảy ngược vào trong.

    Cô mang đến cho anh không chỉ là bất ngờ, mà còn cả những cú sốc!



    Con của chúng ta đâu?

    Chúng ta là ai? Anh dùng hai từ đó rất tự nhiên, nhưng đáng tiếc cô và anh đã lâu không còn quan hệ nữa, cô cảm thấy được cô và anh chỉ có thể coi là tôi và anh, tuyệt đối không thể dùng thuật ngữ chúng ta.

    Tất cả quá khứ, từng người một hiện lên trong tâm trí cô như một cuốn phim, sự lạnh lùng, tàn nhẫn của anh, cả sự lừa dối có mục đích của anh.

    Đông Phương Vũ nói người đàn ông có mái tóc dài xuất hiện trong phòng cũng có thể là Đông Phương Mặc, vì Nhất Thốn Mặc được canh gác rất nghiêm ngặt, người ngoài không thể vào được, các vệ sĩ đều được đào tạo bài bản cũng không được phép vào Mặc Viên thì làm sao có khả năng lên tầng ba?

    Một người đàn ông như vậy, một người cực kỳ BT và cực kỳ vô liêm sỉ, anh đã làm bao nhiêu việc xấu xa, anh đã làm bao nhiêu việc vô lương tâm? Anh không nhớ sao?

    Đừng nói hiện tại cô không phải là Tịch Mộ Như, cho dù cô vẫn là Tịch Mộ Như, thì anh lấy tư cách gì mà hỏi cô? Những chuyện trước đây đối với cô chẳng khác gì tai họa, nhưng Đông Phương Mặc chết tiệt này lại chẳng nhớ gì.

    Tất nhiên, có thể anh không nhớ, nhưng chỉ là bị mất trí nhớ, mọi người thường nói con người không chỉ người già mới có khả năng mất trí nhớ mà người trẻ cùng sẽ bị như vậy không phải sao?

    Không, không, anh chắc là mất trí nhớ ở tuổi trung niên!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play