“Nói nhảm…” Đạo Kỳ Huyền không khỏi bật cười, sau đó nhìn Nhan Như mỉa mai nói: “Cô đúng là tự đề cao bản thân quá rồi, hai đại ca đó là Ngưu Đầu Mã Diệm nhưng họ không kết hôn với Tây Thi Điêu Thiền mà lại đi kết hôn với cô sao? Họ không thấy xấu hổ à?"

Nhan Như sững sờ khi nghe anh nói, sau đó hung hăng nhìn anh nói: "Được rồi, Đạo Kỳ Huyền, không nói với anh mấy chuyện này nữa, tôi đi ngủ đây."

Nhan Như vừa nói chuyện vừa ngáp một cái, sau đó đi đến chiếc giường lớn, vừa đi đến bên giường liền nhớ tới đây không là giường của mình, cô chỉ có thể ngủ trêи sô pha.

Vậy nên cô đến vội vàng nói: "Đạo Kỳ Huyền, nhanh lên ngủ trêи giường của anh đi, chiếc ghế sofa nàu là của tôi  anh không thể chiếm ghế sofa của tôi được, tôi không thèm chiếc giường hôi thối của anh đâu."

“Nhan Như, cô dám bắt nạt ân nhân của mình như vậy sao?” Đạo Kỳ Huyền ngồi trêи ghế sô pha không nhúc nhích mà liếc nhìn cô nói: “Lúc trước ở Tân Hải cô dám nói chuyện với Đông Phương Mặc như thế này sao?"

Mộ Như sửng sốt, sau đó lạnh lùng hỏi: "Đạo Kỳ Huyền, Đông Phương Mặc là ai? Nhan Như chưa từng quen biết người đó."

"Được rồi," Đạo Kỳ Huyền giơ ngón tay cái lên, sau đó nghiêm túc nói: "Được rồi, chúng ta bây giờ trở lại công việc kết hôn, như tôi vừa nói, có hai người đàn ông sẵn sàng kết hôn với cô, một người là Park Yongjoon, một là..."

"Người còn lại là anh," Mộ Như nói trước mặt Đạo Kỳ Huyền.

Mặt Đạo Kỳ Huyền hơi đỏ lên, sau đó khó chịu gầm gừ: "Là tôi thì đã sao? Cô không phải nói cô mang thai con của tôi sao? Lấy tôi có có chỗ nào không tốt?"

“Bà đây làm sao có khả năng gả cho anh?” Mộ Như lập tức trừng mắt nhìn anh, sau đó hừ lạnh một tiếng, “Đạo Kỳ Huyền, tôi nói tôi mang thai con của Đông Phương Vũ, nhưng anh không phải Đông Phương Vũ, anh là Đạo Kỳ Huyền, và..."

Nhan Như dừng lại, trêи mặt nhanh chóng lộ ra một tia châm chọc: "Hơn nữa, giữa anh và Park Yongjun có quan hệ gì, anh nghĩ tôi không thể nói sao? Tôi thấy hai người có lẽ đã kết hôn rồi, tôi... (ko lẽ chị nhà nói anh ấy chơi bê đê -_-)

"Nhan Như, đừng quá đáng," Đạo Kỳ Huyền hét lên để ngăn cô lại, sau đó khẽ thở dài: "Được rồi, tôi chỉ đưa ra một đề nghị, nếu cô muốn thì thôi, bây giờ, lên giường và đi ngủ, tôi sẽ ngủ trêи ghế sofa, sáng mai tôi còn phải trở về Hàn Quốc, được chứ?"

Nhan Như nhìn xuống khi nghe anh nói anh ngủ trêи sô pha, cô sửng sốt một hồi, rồi mới đi về phía giường nói: "Kỳ thực, lấy anh cũng không có vấn đề gì, ít nhất còn có người để dựa, quan trọng là tôi không muốn để Park Jisun phải buồn, tôi không muốn cô ấy ghét tôi... "

Đạo Kỳ Huyền không trả lời nữa, cũng không biết anh có thực sự ngủ không, hồi lâu Nhan Như không thấy anh phản ứng nên chỉ có thể ngoan ngoãn nằm trêи giường, nhưng cô không ngủ được.

Ngày mai cô sẽ đi đâu?

Cô sẽ trở về Hàn Quốc với Đạo Kỳ Huyền sai?  Hay ở lại một nơi xa lạ như đất Mỹ? Hay là sang Pháp tìm thầy Nam Kha?

Nếu cô có một mình thì cô làm cái gì cũng được, nhưng bây giờ cô là phụ nữ mang thai, bụng cứ to dần ra, chắc khoảng một tháng nữa là thấy hết.

Vài tháng nữa, đứa trẻ nàu sẽ được sinh ra, cô sẽ làm gì sau khi đứa trẻ được sinh ra?  Làm sao một người phụ nữ có thể sống với một đứa trẻ?

Cô đã từng nghĩ  nếu cô không ở Nhất Thốn Mặc và không ở cùng Đông Phương Mặc, thì cô sẽ tự do sống một cuộc sống hạnh phúc một mình, cô sẽ làm bất cứ điều gì mà cô muốn, co có thể là chính mình mà không bị người khác kiềm chế.

Bây giờ, cô đã thực sự tự do, thực sự không còn bị kiềm chế, chỉ khi này cô mới biết lý tưởng đã từng rất gần, nhưng thực tế bây giờ lại rất xa vời.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play