Mộ Như muốn ngất xỉu sau khi nghe lơic này, cô mà đọng vào đàn ông của Đông Phương gia sao? Làm ơn, tất cả đàn ông của Đông Phương gia đều là tên BT, không, tất cả đàn ông trong Đông Phương gia đều là BT.
Thấy cô không ngừng suy nghĩ, Đạo Kỳ Huyền chỉ nhìn cô bằng ánh mắt đầy sát khí, vì vậy anh khẽ thở dài nói: "Được rồi, được rồi, đến cuối cùng tôi cũng phải làm người tốt, đưa Phật phải đưa đến Tây Thiên, Trịnh Nhất Phàm thích cô, đúng không?"
Mộ Như gật đầu, rồi nói thêm: "Tôi cũng thích Trịnh Nhất Phàm, trêи đời này chỉ có anh ấy là tốt với tôi."
“Được rồi, tôi sẽ giúp cô tìm địa chỉ hiện tại của Trịnh Nhất Phàm, sau đó sẽ đưa cô đến gặp Trịnh Nhất Phàm, mọi chuyện đã ổn rồi chứ?” Đạo Kỳ Huyền nhìn Mộ Như với vẻ hoàn toàn bất lực.
“Tại sao anh lại tốt với tôi như vậy?” Mộ Nhú cảm thấy kỳ quái, Đạo Kỳ Huyền không phải là người của Đông Phương gia, anh ta không BT chút nào.
"Ai muốn đối tốt với cô?" Đạo Kỳ Huyền cáu kỉnh nói, "Cô không phải nhất quyết mình đang mang thai đứa con của Đông Phương Vũ sao? Vì cô đang mang thai con của tôi, nên tôi làm sao có thể bỏ mặc mẹ con cô?"
Mộ Như không nói nên lời, Đạo Kỳ Huyền này, hoàn toàn khác với Đông Phương Vũ ở Tân Hải, anh ta ở đó không cùng đẳng cấp với anh ta ở đây.
Cô không chỉ nghĩ, nếu Đông Phương Vũ ở Tân Hải đối xử với cô tốt như Kỳ Đạo Huyền, thì có lẽ cô sẽ không muốn thoát khỏi Nhất Thốn Mặc, phải không?
Mộ Như không biết hai anh em Park Yongjun đang làm gì, cô chỉ biết họ hình như không có làm việc, họ chơi game suốt ngày, nhưng họ lại có thể có tiền để tiêu.
Đông Phương Vũ, không, đó là Đạo Kỳ Huyền, anh ta dường như cũng không có việc làm, thỉnh thoảng thì đi ra ngoài, một hoặc hai ngày sẽ trở về, những gì anh ta đã làm, chắc chắn Mộ Như không biết cũng không dám hỏi.
Việc giúp Mộ Như làm một bộ hồ sơ mới là rất quan trọng, Park Yongjun đã bảo cô nhanh chóng nghĩ ra một cái tên mới cho mình, nhắc cô giấy tờ tùy thân mà anh ấy xin cho cô không phải từ Trung Quốc mà là từ Hàn Quốc.
Mộ Như nghĩ sau này sẽ không là họ Tịch, muốn tìm ra một họ khác, nhưng họ gì?
Park Yongjun đưa vài họ Hàn Quốc đến trước mặt cô, Lee, Kim và Park, nhưng sau khi xem một lúc lâu, cuối cùng cô lắc đầu, cảm thấy những cái tên này không thích hợp với cô.
Park Jisun đã thuyết phục cô nên không thể không nói: "Nào, Tịch Mộ Như, cô đừng nghĩ nhiều, nhìn Đạo Kỳ Huyền, anh ấy cũng tự nghĩ ra một cái họ, tuy không hay lắm."
“Họ của anh ta thật kỳ quái,” Mộ Như nhanh chóng liếc nhìn Jisun, nói: “Trêи đời còn có họ xe sao? (Đạo: cũng có nghĩa là xe bên TQ)
"Đương nhiên là có," Park Jisun nhàn nhạt nói: "Không chỉ có xe mang họ ở Hàn Quốc, mà còn ở Trung Quốc, cô có nhìn họ của người ta được không?"
“Nhiều họ như vậy, tại sao anh ta lại chọn họ Đạo?” Mộ Như càng trở nên khó hiểu sau khi nghe những lời của Park Jisun, “Chẳng lẽ Đạo là một họ hay sao?”.
“Họ xe tuy không hay,” Đạo Kỳ Huyền bước xuống lầu, sau đó nhìn về phía Mộ Như nói, “Nhưng do trước đây tôi rất thích lái xe, đặc biệt là đua xe, mặc dù bât giờ không còn thích nữa, nhưng là để kỷ niệm về quá khứ, vì vậy, tôi đã chọn họ Đạo."
"Ồ, hóa ra là như thế này", Mộ Như chợt nhận ra, rồi vội nói: "Vậy thì tôi thích nghệ thuật, tức là vẽ tranh, cho mình xin một cái họ có liên qua đến tranb được không?"
“Họ tranh?” Mọi người nghe đến đây đều sững sờ, sau đó vội vàng nhìn cô, cuối cùng thống nhất kết luận: “Không có họ tranh dù ở Trung Quốc hay Hàn Quốc”.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT