Mộ Như nhìn anh một cái, nhún vai bất lực nói: "Tôi không có vấn đề, nhưng tôi phải tìm hiểu cho rõ chuyện này, nếu không, tôi làm sao tin được anh không phải Đông Phương Vũ ở Tân Hải? Đừng quên, tối hôm qua tôi nói tôi đã tổ chức đám cưới với Đông Phương Vũ ở Tân Hải, sau đó anh ấy và tôi..."

“Ồ, bây giờ tôi nhớ rồi,” Đạo Kỳ Huyền đưa tay vỗ đầu, “Cô nói là mang thai đứa con của Đông Phương Vũ, nhưng tôi không phải Đông Phương Vũ ở Tân Hải, hơn nữa hiện tai tôi không có khả năng khiến phụ nữ mang thai, cô ơi, tôi đã rời xa Tân Hải 12 năm rồi, 12 năm rồi... "

12 năm trước, Đông Phương Vũ 18 tuổi, đang ở thời kỳ đỉnh cao, tính tình bộc trực, không chỉ có mỹ nữ vây quanh mà còn rất thích những điều mới mẻ, thú vị.

Lúc đó thế giới ngầm tổ chức một cuộc đua sinh tử, anh lúc đó là một người mê đua xe nên đương nhiên sẽ không bỏ lỡ cơ hội này, không nói đến việc Tần Tấn cũng tham gia.

Khi đó, đua xe phải ký giấy sinh tử, anh chắc chắn anh sẽ chiến thắng, cho nên anh chưa bao giờ để giấy sinh tử vào trong mắt, lúc đó trong mắt anh chỉ có vô địch, bởi vì phần thưởng chức vô địch là 100 triệu nhân dân tệ.

Đáng tiếc thứ anh càng muốn thì càng không có được, lúc chạy đến khúc cua, anh bị mấy chiếc ô tô khác lao tới, rồi tông thẳng xuống vách núi.

Ký ức của anh 12 năm trước vẫn còn khi chiếc xe bị lật, sau đó là một khoảng trống dài, khi anh tỉnh dậy và hỏi xe ai là nhà vô địch.

Anh trai Đông Phương Mặc của anh lạnh lùng nói với anh cuộc đua xe đã có từ mười năm trước, anh nằm trêи giường bệnh mười năm và trở thành người thực vật trong mười năm.

Cuộc sống thật không thể tin được, nó quá nghiệt ngã, anh không thể chấp nhận mình đã trở thành người thực vật suốt mười năm, không thể chấp nhận việc mình nhảy từ 18 lên 28 tuổi, không thể chấp nhận được...

Nhưng điều khiến anh không thể chấp nhận được nhất chính là thân thể của mình, nơi trọng thương của anh đã bị hỏng hoàn toàn, cả đời này tuy còn sống nhưng anh đã không còn có thể làm nam nhân được nữa vì anh đã trở thành một thái giám thực thụ.

Anh vừa đau đớn vừa buồn bã, anh ước mình sẽ chết cách đây 12 năm, bởi vì chết còn tốt hơn là sống, sống như thế này không bằng chết đi cho xong.

Thế là anh nghĩ đến việc tự tử nên đã uống rất nhiều thuốc ngủ nhưng lại bị phát hiện nên bị mang đi rửa dạ dày, sau khi anh tỉnh lại, Đông Phương Mặc đã chào đón anh bằng một cái tát dữ dội.

Đông Phương Mặc kể anh bị tai nạn cách đây 12 năm, cha anh rất lo lắng, mẹ anh thì khóc suốt ngày, bà ấy đã quỳ xuống bên ngoài phòng phẫu thuật để cầu xin bác sĩ cứu anh.

Bây giờ, cha mẹ của họ đã mất, nhưng khi họ còn sống, họ đã tự hỏi khi nào Vũ sẽ tỉnh lại? Anh có thấy anh tàn nhẫn không, sau khi vừa tỉnh lại đã nghĩ đến chuyện tự sát?

Anh xấu hổ về bản thân, nhưng vẫn không thể chấp nhận việc mình là một thái giám, vì vậy anh từ chối cùng Đông Phương Mặc trở về Đông Phương gia, anh nói anh ấy cứ coi như anh đã chết cách đây 12 năm trước, xem như không có anh trêи thế giới này, cứ coi như anh không còn tồn tại nữa.

Thực ra lúc đó anh muốn tránh xa Đông Phương gia và những nơi mà anh từng quen thuộc, nhưng hoàn toàn là do anh không dám đối mặt với những người mình từng quen, cũng không dám suy nghĩ về việc sau này mình trải qua như kết hôn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play