Nam Cung Tần nhìn Khuông Doanh Doanh tái nhợt cúp máy, không khỏi mỉa mai hỏi: "Đông Phương Mặc nói gì?"
Khuôn mặt trái xoan gầy gò của Khuông Doanh Doanh đỏ lên vì câu hỏi của Nam Cung Tần, sau đó nhìn sang Tịch Mộ Như bên cạnh, nghiến răng nghiến lợi nói: "Đông Phương Mặc nói... anh ấy nói đừng nói là 30 triệu, cho dù là 300 triệu, anh ấy cũng sẽ không... "
"Hahaha," Nam Cung Tần không nhịn được cười, sau đó nhìn Khuông Doanh Doanh mỉa mai nói: "Xem ra Đông Phương Mặc không phải là một người hoài niệm* bình thường."
*Hoài niệm là một cảm xúc, đôi khi là một tình trạng bệnh lý liên quan đến sự khao khát những gì thuộc về quá khứ và thường là lý tưởng hóa những điều đó. Nostalgia là sự luyến tiếc quá khứ, lòng nhớ quê hương, nỗi nhớ nhà khi không còn ở đó nữa.
Khuông Doanh Doanh nghe vậy, ngọn lửa đố kỵ, ghen ghét cùng hận thù trong lòng cô ta lập tức bùng lên, cô ta nghĩ Đông Phương Mặc quan tâm đến Tịch Mộ Như nhiều như vậy, vậy sau này cô ta sẽ sống như thế nào?
Vì vậy, cô lta ập tức chuyển đề tài sang Tịch Mộ Như, lạnh lùng nói: "Cô Tịch, vì A Mặc không chấp nhận lòng tốt của vị hôn phu này của coi, vậy cô nên làm sao?"
Tịch Mộ Như chỉ cảm thấy Khuông Doanh Doanh là một người phụ nữ có vấn đề về cách ăn nói, cô ta không có đầu óc, lúc này, có phải là lúc để hỏi cô nên làm gì không?
Cô mặc kệ Khuông Doanh Doanh, quay sang nhìn Nam Cung Tần, cố gắng hết sức kìm nén sự hoảng sợ trong lòng, cố gắng làm cho giọng điệu trôi trải nói: "Anh Nam Cung, tôi cũng muốn hỏi anh, anh bắt tôi và cô Khuông đến đây làm gì?"
Nam Cung Tần lập tức nhìn Tịch Mộ Như cảm kϊƈɦ, sau đó khóe miệng nở một nụ cười, đắc thắng nói: "Vốn dĩ, tôi chỉ muốn mời vợ của anh Đông Phương Mặc đến đây đến ngồi một lát, vì tôi chỉ muốn tham gia vào chuỗi vận tải hàng hải của anh ta, tôi muốn em nói với Đông Phương Mặc xem anh ta có thể cho tôi tham gia được không, nhưng... "
Nam Cung Tần dừng lại, nụ cười trêи mặt càng rộng hơn, anh ta liếc nhìn Tịch Mộ Như nói đầy ẩn ý: "Bây giờ tôi đã thay đổi ý định, từ khi em đến đây với vị hôn thê của anh ta, thì em đã trở về là vợ sắp cưới của tôi, vì vậy, tôi quyết định không nói chuyện với Đông Phương Mặc về chuỗi vận tải hàng hải nữa, nhưng... "
Khi Nam Cung Tần nói xong, anh ta đi về phía Mộ Như thêm hai bước, đưa tay nâng cằm cô lên, cười nhẹ: "Tôi nghĩ chúng ta nên lo chuyện hôn sự rồi, lần này Đông Phương Vũ sẽ không xuất hiện nữa phải không?"
Khi Nam Cung Tần nói câu này, anh ta lại lấy tay vỗ vào đầu mình, rồi chợt nhận ra: "Ồ, em thấy đấy, tôi lại quên mất, Đông Phương Vũ đã chết rồi, cho nên... anh ta lại không xuất hiện để ngăn chặn cuộc hôn nhân của chúng ta nữa rồi."
Mộ Như cảm thấy vô cùng khó chịu sau khi nghe những lời của Nam Cung Tần, Đông Phương Vũ, Đông Phương Vũ, người đàn ông mà cô đã cố gắng rất nhiều để quên anh, nhưng Nam Cung Tầnchết tiệt lại muốn nhắc đến anh trước mặt cô.
“Tôi… phải làm sao thì anh mới có thể bằng lòng buông tha cho tôi?” Mộ Như lui vào góc tường, cô đã không còn đường lui, nhìn nam nhân cách mình một bước, chờ anh ta trả lời, mới hỏi lại: "Làm thế nào thì anh mới sẵn sàng chấm dứt hôn ước với tôi?"
Nam Cung Tần nghe Mộ Như nói mà như vừa nghe được một câu chuyện cười vô cùng hài hước, nhướng mày, sau đó hơi nghiêng đầu hỏi: "Tại sao tôi phải chấm dứt hôn ước với em? Trong khi tôi lại muốn cưới em."
Nghe đến đây, Mộ Như như muốn chết đi sống lại nhưng chưa chết được nên nhìn Nam Cung Tần bất lực nói: "Anh Nam Cung, tôi không thể lấy anh nữa, mặc dù bây giờ tôi vẫn còn độc thân, nhưng tôi vẫn là tình nhân của Đông Phương Mặc, trong bụng tôi vẫn còn đứa con của Đông Phương Vũ, thế này làm sao tôi cưới anh được?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT