"Đương nhiên là không," Đông Phương Mặc trả lời rất khẳng định, sau đó nhanh chóng giải thích: "Thị trưởng Khuông là người như thế nào? Chỉ cần con rể của ông ta là chủ tịch bù nhìn, thì ông nghĩ Thị trưởng Khuông có đồng ý không? Khuông Doanh Doanh sẽ đồng ý sao?"
Đông Phương Anh Vũ và Đông Phương Mai nhìn nhau, họ vẫn biết Thị trưởng Khuông là một người cực kỳ quyền lực, đương nhiên nếu ông ta không quyền lực thì ông ta sẽ không còn là thị trưởng nữa.
“Được rồi, mọi chuyện cứ như thế đi,” Đông Phương Mặc ngừng nố với Đông Phương Mai và Đông Phương Anh Vũ, sau đó nói với giọng hơi già và khàn khàn: “Ban đầu, tôi muốn sắp xếp đám cưới của A Mặc và cô Khuông Doanh Doang, do là cuối năm, nên Thị trưởng Khuông nói rằng cuối năm không có nơi nào để hưởng tuần trăng mật, vì vậy ông đã sắp xếp vào đầu tháng Bảy, tức là khi cô Khuông được nghỉ hè, vẫn còn hơn bốn tháng nữa, nhưng vị trí chủ tịch phải được trao cho A Vũ trước, để nó dồn tâm trí vào công việc càng sớm càng tốt trước khi kết hôn..."
Một thời gian trước bữa tối của Mộ Như, đều do A Mẫn mang đến Mai Uyển cho cô, nhưng vì vết thương của cô đã lành, sau khi cô đi học vẽ về, A Mẫn không mang bữa tối và bữa sáng cho cô nữa, cô ấy chỉ mang lời Đông Phương Mai nhắn với cô rằng cô là người hầu, vì cô phải chăm sóc cuộc sống hàng ngày của Đại thiếu gia, nên đương nhiên cũng có thể lo cho cuộc sống hàng ngày của mình, cho nên mỗi ngày ở Mai Uyển mà tự nấu ba bữa, hoặc là ăn ở nơi dành cho người hầu, Nhất Thốn Mặc sẽ không cử người đến phục vụ cô nừa.
Mộ Như nghe vậy cũng không tức giận, bởi vì Đông Phương Mai cũng đang nói lý, hơn nữa cô không còn là nữ chủ nhân nữa, vậy tại sao người hầu phải chăm sóc cô? Không phải cô không có tay chân, tất nhiên là cô có thể tự lo cho mình.
May mắn thay, Đông Phương Mai không đến nỗi để cô trả tiền cho những thứ như củi, gạo, dầu, muối, nước sốt, giấm và trà, nhưng bà cũng không đủ hào phóng để mang cho cô một số nguyên liệu mà họ dùng ở Nhất Thốn Mặc, nhưng—
Chà, tất cả nguyên liệu của Mộ Như đều được lấy trong nhà bếp lớn, nhà bếp lớn chủ yếu dành cho người hầu và vệ sĩ ở Nhất Thốn Mặc, hiện tại cô cũng ở cùng cấp độ với họ.
Cũng may là cuộc sống của những người hầu ở Nhất Thốn Mặc cũng không tệ, chưa kể Mộ Như còn từng lớn lên với những người hầu trong nhà họ Tịch, lớn lên ăn cơm của gia nhân nên cô không cảm thấy mình được ăn các bữa ăn của người hầu.
Trong những ngày đầu tiên, cô thậm chí còn lấy một số nguyên liệu để nấu ăn ở Mai Uyển, nhưng vì để nấu bữa ăn cho một người thực sự không dễ dàng gì, nhưng may mắn thay, đầu bếp trong bếp rất tốt, nhìn thấy cô như vậy, cô ấy nói cô không nên tự nấu ăn, quên đi, nếu cô không chê cô ấy nấu ăn sỡ, thì cô ấy sẽ mang một bữa ăn vào bếp lớn mỗi ngày cho cô.
Kết quả là Mộ Như hoàn toàn trở thành người hầu ở Nhất Thốn Mặc, bữa sáng và bữa tối đều ăn trong phòng ăn của nhân viên ở Nhất Mặc, còn bữa trưa, cô vẽ tranh ở bên ngoài nên thường tự đi mua đồ ăn nhanh.
Tất nhiên, điểm khác biệt duy nhất giữa Mộ Như và những người hầu là cô không sống trong nơi ở của người hầu, mà là ở biệt thự nhỏ cổ kính ở Mai Uyển, nhưng Mai Uyển dường như không khác biệt mấy so với nơi ở của nhân viên
Tối nay, khi Mộ Như đã ăn tối trong phòng ăn nhân viên xong, cô đi chậm quay về Mai Uyể như trước, trêи đường đi, cô gặp Đông Phương Vũ, anh dường như vừa đi xuống từ suối nước nóng trở về, vẻ mặt có hơi bối rối.
Mộ Như muốn chào anh nhưng anh như thể không nhìn thấy cô, anh chạy về phía Mai Uyển, Mộ Như ngạc nhiên không phải đó là nơi ở của cô sao? Đông Phương Vũ chạy vào làm gì?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT