Trong nháy mắt, Mộ Như đã sống ở Mai Uyển được nửa tháng, Đông Phương Mặc chưa từng tới đây, Mộ Như cảm thấy vô cùng thoải mái, chỉ cần không nhìn thấy anh, cô liền cảm thấy không khí tươi tắn hơn, chỉ cần cô không gặp anh, cô liền cảm thấy hô hấp của mình cũng phải thanh thản hơn, chỉ cần không nhìn thấy anh, vết thương của cô sẽ nhanh chóng lành hơn.
Vì vậy cô không khỏi suy nghĩ, nếu cứ sống mãi như thế này thì tốt biết mấy, phải không?
Dù cô là tình nhân của Đông Phương Mặc, thì chỉ cần anh không đến đây, chỉ cần anh không nhớ đến một người như cô, thì tốt nhất là...
Phải, tốt nhất là nên anh bận cả ngày, tốt nhất là tập đoàn Đông Phương có nhiều tiền không thể thu thập hết mà khiến anh trở nên bực mình, tốt nhất là Đông Phương Vũ nên gây thêm rắc rối ở bên ngoài, tốt nhất là Đông Phương Mai nên gây rắc rối cho anh khiến anh bận đến tối tâm mày mặt.
Vào bữa tối, đèn ở Nhất Thốn Mặc đều được sáng, Mộ Như đứng trêи ban công trêи tầng hai của Mai Uyển, lúc này đã là đầu tháng 3 dương lịch, dù trong mùa xuân nhưng trời vẫn còn hơi lạnh, nhưng nó không lạnh như mùa đông.
Cô đưa tay nắm chặt lan can ở ban công, nhìn Nhất Thốn Mặc xa hoa tráng lệ, hàm răng bất giác nghiến chặt, bàn tay đang nắm lan can càng lúc càng tăng thêm sức.
Tốt nhất là tập đoàn Đông Phương của Đông Phương Mặc phá sản trong một đêm như nhà họ Tịch, rồi Đông Phương Mặc bị chủ nợ đánh chết như Tịch Viễn Trình; tốt nhất là xe của anh va chạm với xe của người khác, rồi anh không thể xuống xe được mà bị thiêu chết trêи xe, để ngày mai anh không nhìn thấy ánh mặt trời...
Nghĩ đến đây, Mộ Như không khỏi bật cười thành tiếng, đột nhiên cảm thấy trí tưởng tượng của mình quả thực rất phong phú, có thể nghĩ ra một âm mưu như người viết truyện trinh thám.
Tuy không có người viết truyện trinh thám trêи Internet với tình huống máu cho như vậy, nhưng khi nghĩ như thế cô lại cảm thấy rất thoải mái, đã nửa năm trôi qua kể từ khi trung học, kỳ thực vừa rồi chính cô đã ảo tưởng đến khoảnh khắc hạnh phúc nhất.
“Xem ra em khá hài lòng với cuộc sống làʍ ȶìиɦ nhân của tôi, còn có thể cười nói vui vẻ như vậy.” Giọng nói khàn khàn già nua của Đông Phương Mặc đột ngột vang lên ở cửa phòng ngủ, lời nói của anh đã kéo Mộ Như từ trong mộng tưởng trở về hiện thực.
Cơ thể Mộ Như theo bản năng cứng đờ, sau đó đột ngột quay người lại, chỉ thấy Đông Phương Mặc xoay xe lăn vào phòng.
Khuôn mặt tươi cười của Mộ Như trong nháy mắt biến mất, ánh mắt dần dần lạnh lẽo, bàn tay nắm lấy lan can buông thỏng xuống, dưới bộ đồ ngủ to lớn lặng lẻ siết chặt thành nắm đấm, móng tay găm xâu vào trong da thịt.
Xe lăn của Đông Phương Mặc đến bên giường, nhìn khuôn mặt tươi cười của người phụ nữ đứng trêи ban công bổng lạnh xuống, khuôn mặt tái nhợt không màu bị ánh đèn chiếu vào, không biết có phải do góc độ hay không, mà nhìn cô đặc biệt mỏng manh.
Mái tóc dài đen óng được tách ra một cách tự nhiên ở giữa và chia ra để lên trêи vai, do tóc mái không được chải gọn nên vết bớt lộ ra ngoài ánh sáng, khuôn mặt vốn nhợt nhạt và gầy gò, trông như một ma nữ thoát ra từ Cổ Mặc Lí.
Trái tim Đông Phương Mặc theo bản năng chùng xuống, xoay xe lăn ra ngoài ban công, nhìn người phụ nữ đang dựa vào lan can ở ban công, đôi mắt sâu thẳm hiện lên vẻ dịu dàng khó giấu, anh thì thào: "Em nuôi mình như thế nào? Một chút thịt cũng không có, càng ngày càng gầy?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT