Buổi trưa Tịch Mộ Như cùng Trình Phi Nhi ăn trưa, hai người cùng đến quán đồ ăn nhanh mà đã lâu không đến và ăn rất nhiều đồ ăn vặt.

Trình Phi Nhi nghe cô nói sẽ đến Las Vegas làm đám cưới mà sinh lòng ghen tị, nhất là khi cô nói người mình sắp cưới là bác sĩ cũ của mẹ cô, anh còn tốt nghiệp thạc sĩ ở Mỹ.

“Tịch Mộ Như, cậu nghĩ số phận của mình là tốt hay xấu?” Trình Phi Nhi thở dài hỏi, trước khi Mộ Như kịp trả lời, cô ấy đã trả lời thay cô: “Nói chung, cậu là người đầu tiên của có số phận vừa tốt vừa xấu, ông trời rất công bằng, cậu đã trải qua quá nhiều đau đớn nên bây giờ cậu cuối cùng cũng được hạnh phúc, cậu phải trân trọng hạnh phúc mà Trịnh Nhất Phàm đã dành cho cậu."

Mộ Như gật gật đầu, nhẹ giọng nói: "Ừ, cậu còn cần phải nói, anh ấy là nam nhân đầu tiên trêи đời này đối xử tốt với mình, nam nhân đầu tiên đối xử chân thành với mình, nên mình nhất định phải yêu anh ấy thật nhiều, sống với anh ấy thật tốt."

“Vậy sau khi kết hôn cậu có đi học lại không?” Trình Phi Nhi vừa mơ hồ hỏi miệng vừa nhai miếng thịt nướng kiểu Ấn Độ.

"Chuyện này ... mình cũng không biết," Mộ Như thành thật trả lời, bởi vì cô chưa xem xét vấn đề này, đồng thời, cô cũng chưa nói về chuyện này với Trịnh Nhất Phàm.

“Này, mình nói cậu đúng là một thiên tài hội họa, nhưng sao cậu lại bị chôn vùi như thế này,” Trình Phi Nhi vừa nói vừa nắm tay cô: “Hiện tại cậu đang rảnh, chồng cậu lại đang đi làm, chúng ta đi làng vẻ tranh sơn dầu xem đi, lâu rồi cậu không đi xem tranh phải không?"

Mộ Như gật gật đầu, sáu tháng nay bủn rủn cả chân tay, sắp quên mất việc vẽ tranh rồi, cô có thời gian và tâm trạng để xem tranh không đây?

Trong dịp Tết, trùng hợp với việc làng tranh sơn dầu tổ chức triển lãm tranh, Mộ Như và Trình Phi Nhi tay trong tay đến làng tranh sơn dầu, lang thang hết gia đình này đến gia đình khác, ngắm nhìn những tác phẩm tinh xảo một cách đầy ngưỡng mộ.

Thật ra, cô chưa bao giờ nghĩ mình sẽ gặp lại một người quen, nhưng cô đã gặp giáo viên dạy nghệ thuật lúc Mộ Như còn nhỏ- Nam Kha, nhưng đã 8 năm rồi cô không gặp thầy ấy.

Mộ Như nhận ra Nam Kha, sau khi xác định cẩn thận, Mộ Như liền vén tóc mái trêи trán lên, để Nam Kha nhớ ra cô.

Nam Kha nói từ khi Mộ Như và những người khác lên học cấp 2, anh đã sang Pháp học thêm, anh mới về đây vào dịp Tết Nguyên Đán, phòng trưng bày này không phải do anh mở mà do bạn bè của anh nhờ anh mang một vài bức tranh đến đây để treo giúp lấp đầy mặt tiền.

Bởi vì từ nhỏ Mộ Như rất nghiêm túc với hội họa, đồng thời rất có tài năng, nhưng vì không thể trả học phí nên Nam Kha rất có ấn tượng với cô, nên khi họ tạm biệt, anh đã cho cô số điện thoại của mình ở Pháp, nói khi Mộ Như sang Pháp thì có thể liên lạc với anh.

Mộ Như cảm ơn thầy Nam Kha rồi nói nếu có cơ hội đến Pháp, nhất định sẽ đến thăm thầy Nam Kha, sau đó trò chuyện với Nam Kha vài câu, rồi cô Trình Phi Nhi đi đến một phòng tranh khác.

Làng tranh sơn dầu rất rộng, Mộ Như không biết lần sau có thể đến đay được hay không nên cô quyết định đi xem tất cả, chỉ là cô và Trình Phi Nhi mới đi xem được 2/3, thì đúng 5 giờ chiều, Trịnh Nhất Phàm đã gọi điện thoại đến.

Mộ Như trả lời điện thoại xong, sau đó nói với Trình Phi Nhi với vẻ tiếc nuối, cô phải quay về vì chồng cô đang tìm cô, Trình Phi Nhi chúc cô một đám cưới vui vẻ và dặn cô phải nhớ mang quà từ Mỹ về cho cô ấy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play