Ngày 10 tháng 12 là một ngày bình thường, nhưng sáng nay, các tờ báo lớn và đài phát thanh khu vực ven biển đã rầm rộ đưa tin, công ty của Tịch Viễn Trinh ngay lập tức vỡ nợ do cổ đông lớn là Tập đoàn Đông Phương rút hết tiền đầu tư. Ho thậm chí còn không có sức mà vùng vẫy, chiều hôm qua chính thức tuyên bố phá sản, cho dù phá sản thì họ vẫn phải chịu trách nhiệm 586,29 triệu …
Mộ Như nguyên ngồi trêи giường ăn thức ăn A Mẫn mua cho cô. Bữa sáng hôm nay là gan heo và cháo thịt nạc, nhưng vì A Mẫn bật TV ngay khi cô ấy bước vào nên cô đã xem được tin tức.
Tịch Mộ Như đã bị sốc ngay lập tức! Nhà họ Tịch phá sản!
Những chữ này lập tức liên tục lặp lại trong não của cô, trêи màn hình TV, người dẫn tin tức còn đang nói cái gì cô cũng không nghe rõ, cô chỉ thấy màn hình hỗn độn, tựa hồ có rất nhiều người vây quanh ba cô…
“Đại thiếu phu nhân! Đại thiếu phu nhân!” Nhìn thấy Mộ Như ngồi đó như một bức tượng, A Mẫn không kìm được đưa tay đẩy cánh tay của cô khẽ gọi.
Mộ Như sực tỉnh lại vì tiếng hét của A Mẫn, cô bật dậy khỏi giường, vội vàng đi đến tủ tìm quần áo, điều duy nhất trong đầu cô là về nhà xem thử.
“Đại thiếu phu nhân, cô đi đâu vậy?” Thấy Mộ Như lấy quần áo chạy vội vào phòng tắm, A Mẫn đoán ra ngay cô định làm gì, cô chưa kịp trả lời thì cô ấy đã vội nói: “Đại thiếu phu nhân, cô đừng làm chuyện ngu ngốc. Tôi vừa mới mua đồ ăn sáng cho cô mà, tối qua nghe mọi người bàn tán rằng nhà cô bị bọn chủ nợ đó bao vây, tình hình bây giờ rất hỗn loạn, tôi đoán là…”
Lời nói của A Mẫn chưa nói hết thì Mộ Như đã thay đò xong. Cô ta nhìn A Mẫn bằng một cái nhìn cảm kϊƈɦ rồi thở dài nói: “A Mẫn, dù có hỗn lộn đi chăng nữa, tôi cũng là con gái của nhà họ Tịch, đúng không? Ở nhà xảy ra chuyện như thế này. Làm sao tôi có thể ngồi yên được?” Mộ Như nói xong lập tức bước ra khỏi cửa, đến khi cửa mới nhớ tới mình không có một xu dính túi, bởi vì khi chú Liễu đã đưa cô đi khi Đông Phương gia đuổi cô ra khỏi nhà, cô cũng không có đem theo thứ gì.
“A Mẫn, cô có thể cho tôi mượn một ít tiền không”, Mộ Như quay lại và giải thích nhanh: “Giờ tôi không có tiền. Tôi chỉ mượn tiền đi xe thôi, khi nào về thì tôi sẽ trả.”
“Ồ, được rồi”, thấy cô nhất quyết rời đi, A Mẫn không nói được gì, lập tức lấy ra một tờ một trăm tệ màu hồng đưa cho cô.
Hơn nữa, nếu chuyện như thế này xảy ra trong gia đình của mình, thì ai có thể ngồi yên mà xem chứ? Lòng người là bằng xương bằng thịt, tuy rằng ba và chị gái của Tịch Mộ Như đối với cô không tốt, cho dù họ có xấu xa như thế nào thì họ vẫn là người thân của cô.
Vì quá lo lắng, sau khi ra khỏi bệnh viện, Mộ Như không đi xe công cộng như mọi khi, thay vào đó là bắt taxi ở cổng bệnh viện chạy thẳng về nhà, trong lòng cô hiện tại chỉ muốn nhanh chóng về nhà thật nhanh.
Cô đến nhà họ Tịch đã là bốn mươi phút sau, nhưng khi đến nhà họ Tịch, xung quanh cửa nhà họ Tịch không có một bóng người, chỉ thấy lối vào sân và trong sân bày la liệt những lon nước, chai nước suối, chai bia, vài túi đựng thực phẩm tiện lợi mà thầm giải thích rằng ở đây từng rất sôi nổi.
Cô xuống taxi nhìn đống hỗn độn trêи mặt đất, cánh cửa trước sân không khóa, trong lòng không khỏi chột dạ, một linh cảm không lành ngay lập tức dâng lên trong lòng cô.
Cô đẩy cánh cửa không khóa bước vào, nhìn thấy màn đen treo ở cửa đại sảnh, đôi mắt cô tối sầm lại, cô nhanh chóng lấy tay đỡ khung cửa để ổn định thân thể.