Cố Tranh nhìn cái đồ án ở trêи, “Cái đồ án này có ý gì.”
Tả Ngôn lắc đầu, sao cậu biết thứ đó là gì.
Sau đó cậu thấy Cố Tranh cười như không cười nhìn cậu, “Cậu còn nhớ rõ gì nữa không ?”
Tả Ngôn im lặng trong tầm mắt của hắn, hỏi cậu có nhớ rõ hay không chắc chắn là do hắn muốn biết, nhưng nếu nói không đúng sẽ chết càng nhanh.
Đột nhiên trong đầu cậu hiện lên một hình ảnh.
“Đó là một tấm bản đồ.”
Ánh mắt Cố Tranh đen hơn một chút, mở ra dải lụa nhỏ, ngoại trừ đồ án màu đen thì không còn gì cả.
Mà cái đồ án này, Cố Tranh đã nghiên cứu hơn hai mươi năm, nhìn kiểu gì cũng không giống như một tấm bản đồ địa hình.
Tả Ngôn nhẹ giọng nói: “Còn một tấm nữa, phải ghép hai tấm lại thì mới thấy được địa hình.”
Cố Tranh cũng không hỏi tấm bản đồ khác ở đâu, mà nhìn cậu nói: “Xem ra cũng không mất trí nhớ.”
Tả Ngôn kéo kéo khoé miệng, cậu có thể nói đó chỉ là ký ức chợt loé qua không ?
Có bản lĩnh thì anh hỏi lại lần nữa đi, đảm bảo cậu sẽ không trả lời được.
Sau đó Cố Tranh nhận một cuộc điện thoại, Tả Ngôn liền nhín dĩa trái cây chảy nước miếng.
Trải qua vài ngày bị bỏ đói, một chén cháo vừa rồi không thể lấp đầy bụng cậu, nhưng bất đắc dĩ họ Cố không cho cậu lấp tiếp, cậu chỉ thể kiên trì chịu đói.
Đến lúc Cố Tranh từ ban công quay lại, trước mặt Tả Ngôn đã có năm vỏ chuối.
“Ngày mai có một buổi đấu giá, cậu đi với tôi.”
Tả Ngôn kinh ngạc, “Đấu giá ?”
“Đừng nói với tôi cậu không biết cái gì là đấu giá.”
Trong ánh mắt Cố Tranh tràn ngập ý 'Cậu nghĩ tôi sẽ tin ?'
Sau đó cũng không sợ cậu trốn, cầm lấy di động cùng chìa khoá rời đi.
Bỏ lại Tả Ngôn một mình trong căn nhà lớn như vậy, Tả Ngôn chờ hắn đi rồi, cắn chuối tiêu đi đến cửa.
Cửa chính bị khoá, Tả Ngôn nghĩ nghĩ rồi đi qua cửa sổ bên cạnh, phát hiện cửa sổ cũng bị khoá.
Khoá bằng trí năng, không có điều khiển thì không mở được.
Còn tưởng rằng mục tiêu sẽ thật sự nghĩ cậu không chạy trốn chứ.
Vốn dĩ Tả Ngôn định ăn xong chuối tiêu rồi về phòng ngủ, nhưng sau đó lại nghĩ đến cái chăn màu trắng lúc trước đã bị mình cọ thành màu đen, thì đi thẳng lên lầu.
Mở ra từng cửa từng cửa phòng, chỉ có một phòng có thể mở, bên trong là một cái giường lớn màu đen.
Tả Ngôn đoán rằng đây là phòng ngủ của Cố Tranh, nhưng mà xem bộ dạng của hắn thì có lẽ tối nay sẽ không trở về, vậy nên giường này thuộc về cậu.
Cùng lắm thì ngày mai thừa dịp Cố Tranh chưa trở về, cậu đổi chỗ ngủ.
Tả Ngôn nằm lên giường, nhìn ánh trăng bên ngoài, trong lòng thầm hỏi hệ thống, “Sao anh ta lại muốn ta cùng đi buổi đấu giá kia ?”
Chẳng lẽ muốn đem cậu ra đấu giá ? Trách không được muốn nhốt cậu ở đây !
Hệ thống: “Bán ngươi cũng được có bao nhiêu tiền.”
Tả Ngôn: “Còn ngươi mà, hai chúng ta buộc định vào nhau.”
Nghĩ nghĩ cảm thấy vấn đề hẳn là nằm trong cuộc điện thoại kia, hỏi hệ thống mới biết, cú điện thoại kia là chỗ đấu giá gọi cho Cố Tranh.
Trong những món sắp được đấu giá sắp tới, có cái đồ án mà hắn vẫn luôn tìm kiếm.
Đêm khuya tĩnh lặng, Tả Ngôn thở dài.
Hiện tại tiếp cận mục tiêu đã khó như vậy, sau này phải làm sao ?
Muốn truyền ý nghĩ đột nhiên muốn tự sát cho một người nam nhân từ nhỏ đến lớn chỉ có mục tiêu là còn sống, đây không phải là đùa cậu sao ?
“Ai…”
Năm nay Cố Tranh hai mươi tám tuổi, còn hai năm nữa là hắn phải chết rồi, vậy nên hắn vốn dĩ đã không sống được lâu, sao khiến hắn nghĩ muốn tự sát được ?
Hệ thống: “Mục tiêu nhất định là phải tự nguyện tử vong, nếu không hắn sẽ không tỉnh lại trong hiện thực.”
Tả Ngôn: “Các người cứ chơi như vậy sẽ dễ dàng khiến mục tiêu bị tự kỷ, luôn phải tự sát trong mơ, các người không sợ hắn sẽ đột nhiên muốn tự sát trong thế giới hiện thực sao ?”
Hệ thống: “Mục tiêu sẽ không nhớ rõ chuyện xảy ra trong mơ.”
Tả Ngôn hỏi: “Còn ta ? Sau khi hoàn thành nhiệm vụ cũng sẽ quên sao ?”
Hệ thống: “Nếu mục tiêu được chữa trị tốt tỉnh dậy trong thế giới thực, thì ngươi sẽ bị xoá ký ức, còn hiện tại cho dù có hoàn thành nhiệm vụ ngươi cũng sẽ không quên.”
Tả Ngôn gật đầu, bỏ qua đề tài này.
Vậy nên, cậu muốn khuyên mục tiêu thế nào để khiến anh ta tự sát đây ?
Nếu có người vô duyên vô cớ khuyên anh ta đi tự sát, như vậy anh ta tuyệt đối sẽ nghĩ tên khuyên anh ta là một tên thần kinh.
Rồi sẽ tài trợ gọi giùm cậu một cuộc điện thoại. (Ý em là gọi cho bệnh viện tâm thần rước em đi á :)))))
“Ai…”
Hệ thống: “…” Ngươi đừng thở dài nữa được không.
Cố Tranh ngồi trong thư phòng bên cạnh biệt thự, nhìn thanh niên đang nằm trêи giường hắn lăn qua lộn lại từ camera.
Áo ngủ màu trắng bị cậu nhồi nhét đủ loại hình dạng, ánh mắt Cố Tranh nheo lại, mãi đến thanh niên đã ngủ say, cũng không thấy hắn có hành động gì nữa.
Sáng ngày hôm sau, Tả Ngôn bị moi từ trêи giường ra.
Mơ mơ hồ hồ đi theo Cố Tranh, đầu tiên là đi trung tâm thương mại mua quần áo.
Trêи người cậu vẫn mặc quần áo của Cố Tranh.
Hai người đi vào cửa hàng quần áo, nhãn tình của vài nữ nhân viên sáng lên.
Làn da của Tả Ngôn rất trắng, ánh mắt tối đen, một đầu tóc dài hỗn loạn để sau lưng, vài cọng le te ở trêи trước, diện mạo mang một vẻ đẹp cổ điển.
Chỉ thấy cậu lôi cổ tay áo của nam nhân bên cạnh, chỉ vào một bộ quần áo rồi hỏi ý kiến.
Mà nam nhân hình như nói một câu cự tuyệt, vẻ mặt của cậu có chút thất vọng.
Bộ dạng tội nghiệp khiến đáy lòng của vài nữ nhân viên trong cửa hàng kϊƈɦ động lên.
Sự thật là, Tả Ngôn nhìn trúng một bộ tây trang nửa vàng nửa xanh lá, cậu cảm thấy bộ quần áo này đang khiêu chiến sự thẩm mỹ của nhân loại, cho nên cậu quyết định…
Muốn nó !
Nhưng mà Cố Tranh vừa nhìn thoáng qua, lập tức gạt bỏ.
Sau đó còn tước đoạt quyền lợi được chọn quần áo của cậu, ngay cả màu sắc của qυầи ɭót đều do hắn chọn.
Tả Ngôn nhìn hắn cầm chiếc qυầи ɭót hình con báo đi xa, thở dài lần thứ hai.
Bất đồng thẩm mỹ, hôm nay không qua khỏi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT