Chờ một chút, cô đến bệnh viện để kiểm tra sức khỏe vì muốn chuẩn bị cho quá trình mang thai. Nhưng đột nhiên bác sĩ lại nói rằng cô đã có thai rồi? Diệp Lâm Tây vẫn tiếp tục bối rối, đầu óc cô nhất thời chưa thể tỉnh táo trở lại, yên lặng ngồi tại chỗ.

Vẫn là Phó Cẩm Hành lên tiếng hỏi lại bác sĩ: “Hiện tại có thể chắc chắn việc cô ấy có thai hay chưa không?”

“Theo kết quả kiểm tra của Phó phu nhân, mặc dù chỉ số vẫn chưa rõ ràng, nhưng cô ấy thực sự đã có thai. Nếu ngài không yên tâm, hãy đợi thêm hai tuần nữa, đến khi đó mọi chỉ số sẽ được rõ ràng hơn.”

Vẫn còn phải đợi thêm hai tuần?

Diệp Lâm Tây lập tức nói: “Kết quả kiểm tra hiện tại cho thấy rằng tôi đang mang thai phải không?”

Cô nhìn bác sĩ một cách nghiêm túc, như thể muốn nghe một câu trả lời khẳng định lần nữa.

Cũng may đây là bệnh viện tư nhân, cả buổi chiều bác sĩ chỉ có nhiệm vụ đón tiếp hai vị khách hàng VIP của họ, nên rất ân cần nhẹ nhàng gật đầu: “Chính xác là có thai rồi.”

Sau đó, bác sĩ nhắc nhở những điều cần chú ý đồng thời kê thêm cho Diệp Lâm Tây một ít thuốc bổ cần uống khi mới mang thai. Xong xuôi hai người họ mới rời khỏi bệnh viện. Suốt dọc đường không ai lên tiếng, đến cả tài xế cũng không dám thở mạnh.

Về đến nhà, dì Trịnh chạy ra mở cửa, thấy hai người lặng lẽ, trầm mặc đi vào, nên cũng không dám lớn tiếng chào hỏi. Bởi vì, dì Trịnh biết rằng hôm nay họ đến bệnh viện để kiểm tra sức khỏe. Dù rất muốn hỏi han tình hình nhưng lại không dám nói nhiều, vì sợ chạm phải chuyện buồn.

Vì vậy, hai người một trước một sau lần lượt lên lầu, Diệp Lâm Tây vào đến phòng liền leo lên nằm bò trên giường, muốn thả lỏng thư giãn một chút, nhưng Phó Cẩm Hành lại vội vàng bế cô nằm ngửa lại ngay ngắn.

“Đừng nằm sấp, cẩn thận đè phải thằng bé.”

Thằng bé? Con bé?

Lại còn đè phải nữa?

Diệp Lâm Tây đột nhiên bị anh làm cho buồn cười, ai ngờ Phó Cẩm Hành vẫn bình tĩnh, trầm mặc như vậy, quả nhiên là anh cũng có lúc này.

Cô nằm nghiêng người nhìn anh: “Anh căng thẳng quá à?”

“Rất lo lắng, có lẽ anh đang hơi căng thẳng quá.” Phó Cẩm Hành với tay cởi cúc áo sơ mi của mình.

Từ khi ra khỏi bệnh viện, anh như có lửa đốt trong lòng, nhưng cố kìm lại vì sợ nếu thể hiện ra sẽ khiến cô sợ hãi.

Cô có thai rồi.

Là có thai rồi đó.

Ánh mắt Phó Cẩm Hành vẫn không rời khỏi bụng cô, một lúc lâu sau anh mới cố gắng nhẹ nhàng thở ra một hơi.

“Em, có thấy.” Phó Cẩm Hành lại nhìn một cái, rồi ngập ngừng nói: “Cảm giác gì khác không?”

Cảm giác gì khác.

Diệp Lâm Tây cố gắng cảm nhận nó, nhưng bất kể cô có nghĩ gì thì dường như vẫn chẳng thấy có sự khác biệt nào cả.

Điều duy là.

Cô nói: “Em đói rồi.”

Để kiểm soát chặt chẽ cân nặng của mình, cô thường không ăn gì vào buổi tối, nhiều lắm cũng chỉ ăn một chút rau củ mà thôi. Nhưng ngược lại, bữa sáng cô có thể ăn uống tùy ý. Hôm nay, để bụng đói đến bệnh viện kiểm tra sức khỏe, nên lúc này có cảm giác hơi đói.

Phó Cẩm Hành: “Em nằm một lát đi, anh xuống xem bữa trưa nay có những món gì.”

Diệp Lâm Tây chưa kịp lên tiếng đã thấy anh mở cửa đi thẳng xuống lầu. Vì vậy cô đang từ trạng thái nằm chuyển thành ngồi luôn dậy. Cô nhanh chóng lấy điện thoại mở Wechat lên, nhưng khi bấm vào nhóm ba người bọn họ cô lại thấy có chút choáng váng. Nên nói gì đây? Nói thẳng rằng cô đã có thai? Như vậy có hơi không được long trọng quá không? Hay là đợi thêm chút nữa, khi nào hai người họ hỏi thì cô sẽ thông báo tin tốt sau.

Chỉ có điều, thường ngày thì tin nhắn trong nhóm nhảy liên hồi, nhưng hôm nay lại như muốn khiêu chiến với cô vậy. Không chỉ mình Kha Đường im hơi lặng tiếng, mà ngay cả Khương Lập Hạ người nói nhiều nhất đám cũng không thấy tăm hơi đâu. Đúng là lúc cần thì chẳng thấy ma nào. Sao cô lại chỉ có hai người bạn thân mà không phải có đến tám, mười người cơ chứ? Nếu vậy chắc chắn sẽ có người quan tâm tới tình hình cô đi đi khám bệnh thế nào rồi.

Ai ngờ, như nghe thấy tiếng lòng của cô, đột nhiên điện thoại rung lên. Có người gửi tin nhắn Wechat tới.

Diệp Lâm Tây nhìn xuống, là Kha Đường.

Kha Đường: [Lâm Tây, đi khám thế nào rồi?】

Lập tức một nụ cười mãn nguyện xuất hiện trên gương mặt Diệp Lâm Tây, không hổ là tiểu Đường Đường ngọt ngào dễ thương, vẫn còn biết quan tâm tới cô.

Diệp Lâm Tây: 【Thì cũng ổn.】

Kha Đường tinh tường nhận ra sự khác biệt trong giọng điệu của cô, vội vàng gửi thêm tin nhắn tới:【Thì, là có ý gì?】

Diệp Lâm Tây cũng không phải có tính cách hay nhẫn nhịn, giấu giếm, nhưng lúc này lại vô cùng bướng bỉnh, muốn người khác hỏi thêm rồi sau đó mới bình tĩnh tiết lộ tin tức. Dù là lần đầu tiên làm mẹ nhưng cô cũng muốn phải làm sao cho hoành tráng chút.

Khương Lập Hạ: [Tình hình thế nào? Tình hình thế nào? 】

Khương Lập Hạ: [Lẽ nào hai người thực sự có vấn để?】

Diệp Lâm Tây: “…”

Nếu không phải lúc này Khương Lập Hạ không ở cạnh cô, nếu không cô thực sự cho người lấy băng keo bịt miệng cô ấy lại rồi đánh cho một trận luôn rồi, không thèm cô bạn thân này nữa.

Diệp Lâm Tây: [Cái đó.]

Diệp Lâm Tây: [Chính là.]

Cô hận không thể mỗi câu chia thành mười phân đoạn để gửi vào nhóm, điều này khiến Khương Lập Hạ muốn phát điên vì bất mãn: [Mau nói đi, cậu muốn bọn tớ tò mò chết đấy à? Rốt cuộc là thế nào?】

Thấy cô ấy gấp gáp như vậy, Diệp Lâm Tây cũng cảm thấy thôi bỏ đi vậy, không nhử mồi hai bọn họ nữa.

Diệp Lâm Tây: [Chúc mừng hai người.】

Diệp Lâm Tây: [Mười tháng nữa hai người được làm mẹ đỡ đầu rồi.】

Nhưng sau khi cô gửi xong tin nhắn đó, cả nhóm im lặng hồi lâu không thấy động tĩnh gì, hai người này lại làm sao thế? Chẳng lẽ lúc này không phải là nên khóc lóc vui mừng khôn xiết hay sao? Cứ cho là không vui đến mức khóc lóc, thì cũng phải được một câu chúc mừng chứ?

Cứ thế cho đến khi một tin nhắn thoại dài năm mươi chín giây xuất hiện trong nhóm.

Là của Khương Lập Hạ.

Sau đó là giọng nói điên cuồng dồn dập của cô ấy.

Khương Lập Hạ: “Aaaaaaaa, tớ sắp được làm mẹ đỡ đầu rồi, nhưng tớ còn thích được làm mẹ vợ hơn cơ. Có thể vừa làm mẹ đỡ đầu vừa làm mẹ vợ được không? Tớ thấy cả hai đều được.”

Rất nhanh Khương Lập Hạ lại vướng vào mớ bòng bong, đó không nhất định là con trai mà, nếu là con gái thì sao? Vậy thì cô ấy lại muốn làm mẹ chồng, lại còn giơ tay lên thề rằng nếu làm mẹ chồng nhất định sẽ yêu thương con dâu hết mực.

“Lâm Tây, chẳng phải cậu suốt ngày khen mẹ chồng cậu là tiên nữ sao, tớ nhất định sẽ phấn đấu theo dì ấy, trở thành bà mẹ chồng thần tiên 360 độ không góc chết.”

Hai người trong nhóm sau khi nghe xong tin nhắn thoại của cô ấy, tuy cảm thấy có hơi mệt, nhưng vẫn nhắc nhở cô ấy một câu.

Kha Đường: “Honey, tôi có đề nghị này, không bằng cô đi tìm bạn trai cho mình trước cái đã.”

Khương Lập Hạ than thở: “Tôi hoài nghi rằng mình sẽ độc thân cả đời mất, hiện tại chẳng có cách nào gặp gỡ được đàn ông.”

Kha Đường bị sốc bởi sự vô sỉ của cô ấy: “Cô không có cơ hội gặp gỡ đàn ông? Cô là một biên kịch, trong đoàn làm phim có bao nhiêu nhân viên? Cái gì mà nhà sản xuất, quản lý, nếu không cô “Độc ác” hơn chút nữa, tóm lấy ngôi sao nào đó.”

“Nhà sản xuất nào ngoài ba, bốn mươi mà chưa có gia đình thế? Còn nhân viên trong đoàn thì thôi đừng nhắc đến, tôi kể cho mà nghe, trước đó mình từng quen một nhiếp ảnh đẹp trai, tôi nghe ngóng tìm hiểu rồi, sinh năm 95, mới tốt nghiệp trường Điện ảnh, tuổi tác hợp với tôi đúng không? Kết quả là con người ta sắp một tuổi đến nơi rồi.”

Không nói tới Kha Đường sửng sốt thế nào, đến Diệp Lâm Tây cũng phải kinh ngạc.

Ngay sau đó, cô nói: “Không ngờ là cậu còn có chuyện giấu bọn tớ?”

Khương Lập Hạ thở dài: “Nếu như chuyện có gì đó hay ho thì đã đành, đây mới bắt đầu nhóm lửa đã ăn ngay chậu nước dập tắt luôn toàn bộ hy vọng rồi.”

“Tớ thực sự ghen tị với hoa hồng nhỏ của chúng ta, còn chưa tốt nghiệp đã kết hôn rồi. Bây giờ lại có em bé, cùng bằng tuổi nhau mà sao số phận lại khác nhau thế này?”

Kha Đường bị tiếng gào thét kêu than của cô ấy làm cho thất vọng: “tôi còn hơn hai cô mấy tuổi đây này, nhưng cũng đã làm gì có bạn trai đâu.”

Kết quả, vốn dĩ đang là cảnh tượng đẹp mỹ mãn lại biến thành “Tụ điểm” phàn nàn của hai người này.

May mắn thay, Phó Cẩm Hành đã lên cứu Diệp Lâm Tây, bởi vì dì Trịnh đã chuẩn bị cơm nước xong xuôi cả rồi. Khi Diệp Lâm Tây xuống lầu, vì trên tay vẫn đang cầm điện thoại, vừa mới liếc nhìn một cái thì người bên cạnh đã lấy mất của cô.

“Bước đi cẩn thận, không được nhìn điện thoại nữa.”

Khi cô tới bàn ăn, Phó Cẩm Hành liền đi thẳng tới chỗ cô thường hay ngồi, kéo ghế, ra hiệu cho Diệp Lâm Tây ngồi xuống. Mặc dù anh rất lịch lãm, nhưng dù sao thì đây cũng là ở nhà, vì vậy trước giờ Diệp Lâm Tây chưa từng được tận hưởng sự đối đãi đặc biệt như vậy. Sự khác biệt rõ ràng này, cô có không nhạy cảm đến mấy cũng có thể nhận ra. Cô nghĩ đó chỉ một chi tiết nhỏ, nhưng ai ngờ đến buổi chiều, sau khi nghỉ trưa, tỉnh dậy cô liền nghe thấy dưới lầu có tiếng động. Cô đợi đến khi mình tỉnh hẳn mới rời giường đi xuống. Vừa tới nơi đã thấy dì Trịnh đang chỉ đạo nhóm công nhân làm việc.

“Đang làm gì thế dì?” Diệp Lâm Tây trầm giọng hỏi.

Dì Trịnh cười đáp: “Là Phó tổng nói trên lầu cần một phòng trống, nên cho người dọn dẹp đồ đạc ra ngoài.”

Phòng trên lầu?

Phòng cho em bé.

Khi đó trong quá trình xây nhà, mặc dù đã thiết kế riêng phòng cho em bé, nhưng nó không được trang trí cẩn thận. Lúc ấy, Diệp Lâm Tây sợ người lớn trong nhà nhìn thấy căn phòng cho trẻ em đó sẽ giục cô sinh con, nên đã sửa căn phòng đó để sử dụng vào việc khác. Không ngời lúc này lại gặp người còn lo sớm hơn cả cô.

Diệp Lâm Tây hỏi: “Chồng con đâu ạ?”

“Trong phòng sách.”

Sau khi nhận được câu trả lời, cô đi đến cửa phòng sách, nhẹ nhàng gõ cửa, sau đó vặn tay nắm đẩy cửa đi vào.

“Lâm Tây.” Phó Cẩm Hành ngồi sau bàn làm việc, vừa thấy cô liền nói: “Lại đây.”

Diệp Lâm Tây đi tới, phát hiện máy tính đang bật, cô hỏi: “Anh đang giải quyết việc công ty à?”

“Không phải.” Phó Cẩm Hành lắc đầu.

Anh trực tiếp kéo cô ngồi vào lòng mình, chỉ là sau khi ôm cô như vậy, anh mới phát hiện ra một vấn đề, Diệp Lâm Tây quá nhẹ. Một người phụ nữ trưởng thành, cao ráo ngồi lên đùi anh mà không hề cảm thấy chút áp lực nào cả. Phó Cẩm Hành ôm chặt lấy người trong lòng mình, sau đó cằm anh nhẹ nhàng đặt lên vai cô. Diệp Lâm Tây cảm thấy có chút nhột nhột sau gáy. Nhưng cả cơ thể cô đều đang ở trong vòng tay anh, có muốn tránh cũng không biết tránh đi đâu.

Anh không lên tiếng, mà chỉ hôn nhè nhẹ lên cổ cô, khiến cô không nhịn được, đành phải hỏi: “Anh làm gì thế?”

Giống như đang vuốt ve một chút chó vậy.

Khiến người ta có chút ngạc nhiên.

Vốn dĩ cánh tay Phó Cẩm Hành đang đặt ở eo cô, lúc này lòng bàn tay anh nhẹ nhàng áp vào bụng dưới của cô, giọng nói có chút bất thường: “Chỉ là cảm thấy, em có thai rồi.”

Thật sự khó tin.

Mặc dù luôn nói rằng muốn sinh một đứa bé, nhưng khi thực sự đối mặt với nó lại là việc hoàn toàn khác. Trước đây chỉ là sự mong đợi, nhưng bây giờ đã thành sự thật. Lúc này, ở vị trí bụng phẳng lì của cô, không thể nhìn ra sinh mệnh nhỏ bé đó ở bên trong, nhưng anh biết, thời gian trôi qua, sinh mệnh bé nhỏ đó sẽ dần lớn lên. Cuối cùng là oe oe cất tiếng khóc chào đời. Trở thành con của cô và anh.

Hiện tại, Phó Cẩm Hành không thể tưởng tượng được diện mạo của sinh linh bé nhỏ này, có thể lông mày của đứa nhỏ giống Diệp Lâm Tây, có thể mũi sẽ giống anh, hoặc cũng có thể diện mạo giống anh hoàn toàn nhưng tính cách lại giống Diệp Lâm Tây. Từ đầu giờ chiều, khi vào phòng sách tới giờ, nhưng suy nghĩ trong đầu anh liên tục rơi xuống như những bông tuyết. Anh muốn làm điều gì đó cho cô.

Thấy anh như vậy, Diệp Lâm Tây dứt khoát quay đầu hôn lên má anh: “Anh thả lỏng một chút đi, chỉ là sinh con thôi mà.”

Cô là một người được nuông chiều từ bé, nhưng với chuyện này lại khá thoáng, chỉ là sinh con thôi mà.

“Là em sinh con.” Phó Cẩm Hành trầm mặc nhìn cô: “Rõ ràng là con của chúng ta nhưng chỉ mình em là người chịu khổ.”

Thực ra, anh đã tìm kiếm trên mạng những vấn đề cần chú ý thời kỳ đầu mang thai. Ở bệnh viện, bác sĩ cũng chỉ nói đại khái, nên anh không yên tâm, muốn tự mình tìm hiểu kỹ càng hơn. Kết quả là lại thấy một loạt các triệu chứng có thể mắc phải khi mang thai như ốm nghén, tăng cân, rạn da, đây đều là những điều cơ bản, nhưng còn vấn đề nguy hiểm hơn như tăng huyết áp, tiểu đường, sản giật, tắc nước ối khi mang thai, chỉ nhìn vào những dòng chữ đó thôi anh đã cảm thấy các ngón tay mình tê dại.

Diệp Lâm Tây không biết những suy nghĩ trong đầu anh, cô cũng không biết nếu cô phát hiện những triệu chứng đang sợ khi mang thai đó thì sẽ hoảng hốt thế nào. Cô rất xúc động, bởi vì hiện tại rất nhiều đàn ông cho rằng việc phụ nữ sinh con là chuyện bình thường.

Họ thường có suy nghĩ rằng: “Người khác cũng có thể sinh con thì tại sao em lại không thể” hoặc là “Chỉ là sinh một đứa con thôi, sao phải làm quá lên như vậy”, thực ra trước đó Diệp Lâm Tây cũng đã nghĩ tới vấn đề này, nếu như Phó Cẩm Hành cũng có thái độ đó, thì cô phải làm thế nào. Không ngờ, anh còn lo lắng hơn cả bản thân cô.

“Em sẽ bình an vô sự thôi.” Diệp Lâm Tây vươn cánh tay ôm lấy cổ anh: “Em hứa với anh.”

Phó Cẩm Hành ôm chặt lấy cô: “Anh cũng sẽ bảo vệ em và con thật tốt.”

Vì được bác sĩ dặn dò nên hai tuần sau cả hai lại đến bệnh viện kiểm tra lại, xác nhận một lần nữa, cuối cùng họ cũng có thể thông báo tin vui cho người lớn cả hai bên gia đình. Nam Y nghe xong báo lại cho cả nhà, đến bà nội cũng vui vẻ tới mức ăn được thêm một bát cơm.

Chẳng qua được mấy ngày, thời kỳ vui tươi trôi qua, Diệp Lâm Tây bắt đầu lo lắng về vấn đề rạn da. Vì vậy, cô vội vàng lật tung các loại sách báo, diễn đàn để tìm những sản phẩm chăm sóc da tốt nhất khi mang thai. Ai ngờ, cô chọn tới chọn lui, còn chưa kịp quyết định thì Phó Cẩm Hành đã bảo người mang đến một đống đồ. Vốn dĩ Diệp Lâm Tây đã được anh vô cùng chiều chuộng, nhưng trong khoảng thời gian này anh thực sự hận không thể bắc thang lên trời hái sao xuống cho cô.

Cứ thế cho tới khi cô bước vào giai đoạn giữa của thời kỳ mang thai. Bởi vì buổi trưa cô đã ngủ một giấc dài, nêu đến tối không thể nào chợp nổi mắt, trong khi người đàn ông bên cạnh đã chìm vào giấc ngủ sâu, hơi thở đều đặn. Anh ngủ rất ngon. Đáng tiếc là Diệp Lâm Tây không ngủ ngon được như vậy, lúc này cô không thể nhắm nổi mắt. Vì vậy, cô hết quay trái lại lật phải, cuối cùng đã đánh thức Phó Cẩm Hành.

“Lâm Tây, sao em còn chưa ngủ?” Anh đang trong cơn buồn ngủ, thậm chí giọng nói còn có chút mơ màng.

Diệp Lâm Tây mở to hai mắt, nhìn lên trần nhà, giọng nói ấm ức: “Em muốn Coca.”

Coca?

Phó Cẩm Hành còn tưởng rằng mình nghe nhầm, hồi lâu anh mới nhỏ giọng hỏi: “Em có chắc là muốn Coca không?”

Thức uống dễ gây tăng cân này, đừng nói đến bản thân anh không còn uống sau khi lớn lên, mà Diệp Lâm Tây cũng rất nhiều năm không động tới nó rồi, dù sao thì cô cũng có yêu cầu vô cùng khắt khe với dáng người của mình. Có những lúc còn hận không thể đếm số lượng rau củ mà cô ăn trong bữa tối.

Diệp Lâm Tây càng thêm tức giận khi nghe giọng nói ngập ngừng của anh: “Em đã mười năm nay chưa uống Coca rồi.”

Mười năm.

Phó Cẩm Hành: “Vậy nên bây giờ em muốn uống Coca?”

Diệp Lâm Tây ừm một tiếng, mặc dù âm thanh mềm mại nhưng rất kiên quyết.

Ngay sau đó, Phó Cẩm Hành lật người, ngồi dậy đi xuống lầu, chỉ có điều vài phút sau đó anh lại tay không trở về: “Trong nhà không có Coca, chờ chút anh ra ngoài mua cho em.”

Vì hai người họ đều không uống, nên dì Trịnh sẽ không mua dự trữ trong nhà.

Anh đang định thay đồ đi ra ngoài, thì Diệp Lâm Tây đột nhiên từ trên giường ngồi dậy: “Em đi cùng anh.”

“Em chắc chứ?” Phó Cẩm Hành lại liếc nhìn cô, rồi nhìn vào đồng hồ báo thức bên cạnh giường: “Đã một rưỡi sáng rồi đó.”

Diệp Lâm Tây: “Chắc chắn, em muốn đi. Trưa nay em ngủ nhiều quá, bây giờ ngủ không nổi.”

Vốn dĩ Phó Cẩm Hành muốn từ chối cô, nhưng nhìn thấy sự cầu xin và bất bình trong đôi mắt to tròn tròn veo của cô, không hiểu sao anh lại đánh mất luôn giới hạn của mình.

“Đi nào.”

Hai người thay quần áo rồi nhanh chóng xuống lầu. Vì từ nhà ra đến cổng còn cả một đoạn đường dài, nên Phó Cẩm Hành đã dứt khoát lái xe đưa cô đi. Đi được một đoạn liền thấy bên đường có cửa hàng tiện lợi mở cửa 24h, anh đậu xe bên đường rồi đi vào trong cửa hàng, Diệp Lâm Tây nhìn bóng lưng của anh đột nhiên hốc mắt có chút cay cay. Rõ ràng là nửa đêm nửa hôm đánh thức anh rồi lại bắt anh ra ngoài, nhưng anh chẳng than phiền một câu, cứ thế đưa cô đi theo.

Cô dựa vào cửa kính xe, nhìn người đàn ông trong cửa hàng đang đứng trước tủ lạnh lựa chọn cẩn thận, rất nhanh anh đã tìm được đồ mình cần, rồi cầm hai lon Coca bước đến quầy thu ngân. Ngay sau đó, Phó Cẩm Hành quay lại xe với chiếc túi của cửa hàng tiện lợi trên tay.

Khi đến bên cạnh xe, anh lấy một lon ra, một tay rồi bật mở nắp. Một tiếng “Tách” giòn tan, cơn nghiện trong lòng Diệp Lâm Tây hoàn toàn được khơi dậy. Cô nôn nóng uống một ngụm.

Đây là, mùi vị đã mười năm chưa được nếm qua.

Sau đó, cô thoải mái nheo mắt, uống hết ngụm này tới ngụm khác, vẻ mặt đầy mãn nguyện, giống như một con mèo đang nằm sưởi nắng ngoài ban công, chỉ thiếu mỗi chiếc đuôi ngoe nguẩy nữa thôi.

Sau khi Diệp Lâm Tây uống hết nửa lon, mới ngẩng đầu nhìn người đàn ông đứng ngoài xe, vẻ mặt anh vẫn luôn bình tĩnh và ôn nhu như vậy. Không hề có chút miễn cưỡng nào, cũng chẳng cảm thấy nôn nóng.

Diệp Lâm Tây cười khẽ, nhỏ giọng nói: “Khi còn nhỏ, không phải giáo viên Ngữ văn luôn ra đề bài rằng thế nào là hạnh phúc sao.”

Đối với bạn, hạnh phúc là gì.

Đối với cô mà nói, hạnh phúc chính là mỗi giây mỗi phút trôi qua lúc này. Đó là từng khoảnh khắc anh đối xử dịu dàng với cô.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play