Có một tia sáng mờ phía chân trời, chính trong ánh sáng rực rỡ cuối ngày này, xe của Phó Cẩm Hành tiến vào sân biệt thự, sau khi vào đến nơi, dì giúp việc liền chạy ra đón. Phó Cẩm Hành cởi áo khoác đưa qua, nhẹ giọng hỏi: “Lâm Tây đâu dì?”
“Hôm nay có người mang quần áo đến, phu nhân đang thử nó trên lầu.” Dì Trịnh tủm tỉm cười nói.
Phó Cẩm Hành gật đầu, sau đó từ từ đi lên lầu. Quả nhiên, đèn trong phòng thay đồ đang bật sáng. Đèn ở đây được thiết kế rất đặc biệt, có thể so sánh với hệ thống đèn hàng triệu tệ tại các cửa hàng sang trọng khác. Bởi vì cửa không đóng, Phó Cẩm Hành bước tới liền nhìn thấy người đang đứng trước gương. Cô mặc một chiếc váy cúp ngực bằng lụa màu hồng nhạt, với thiết kế xếp ly to bản, ở eo đính rất nhiều đá quý, điểm xuyết thêm vài đóa hoa trang trí đẹp mắt. Làn váy xẻ tà điệu đà, khiến mỗi bước đi đều lộ vẻ thướt tha. Nhưng điểm độc đáo nhất của chiếc váy chính là phần cúp ngực, có những bông hoa giống như phần eo, đua nhau khoe sắc. Thiết kế ôm sát, khoe trọn đường cong tinh tế.
“Em có chắc muốn mặc chiếc váy này đến dự hôn lễ của người khác không?”
Diệp Lâm Tây đang soi gương chiêm ngưỡng vẻ đẹp của mình, đột nhiên bị câu nói này khiến cho giật mình, quay đầu lại nhìn liền thấy người đàn ông đang dựa vào khung cửa, sắc mặc anh không được tốt lắm.
“Anh làm em sợ đó.” Diệp Lâm Tây không khỏi nhẹ giọng oán trách.
Lúc này tim vẫn đang đập thình thịch liên hồi.
Phó Cẩm Hành chậm rãi đi tới trước mặt cô, vươn tay ôm cô vào lòng: “Nhát gan vậy sao?”
“Đúng vậy, em nhát gan vậy đó, thích làm nũng vậy đó.” Diệp Lâm Tây nói với anh bằng giọng điệu quyến rũ.
Tính cách của Diệp Lâm Tây vốn dĩ là ba phần thuốc màu có thể mở luôn cả xưởng nhuộm, hơn nữa, hiện tại cô lại ỷ vào việc Phó Cẩm Hành thích mình, đối xử với cô như một đứa trẻ, nên cứ thích là làm nũng, mà không ngại ngần chút nào.
Khi cô ngẩng đầu nhìn anh: “Câu vừa rồi anh hỏi em là có ý gì?”
Đột nhiên cô nhẹ nhàng đẩy Phó Cẩm Hành ra, rồi lùi lại hai bước, sau đó mới hỏi: “Anh thấy chiếc váy này không đủ đẹp à?”
Đây là chiếc váy cao cấp cô đặt mua trong năm nay, cô đã phải đợi cả nửa năm mới nhận được nó. Vừa mới đưa tới cô đã vội vàng thử ngay. Cô vốn dĩ đã xinh đẹp, không ngờ lại bị Phó Cẩm Hành nói một câu như vậy, như dội thẳng gáo nước lạnh lên đầu. Cô dùng đôi mắt đen nhánh, trong veo nhìn chằm chằm anh, chỉ thiếu nước khắc vào mắt dòng chữ “Nếu anh không nói câu nào dễ nghe một chút thì hôm nay em sẽ cho anh biết thế nào là đẹp mặt.”
Về phần Phó Cẩm Hành, anh đã ở bên cô lâu như vậy, làm sao có thể không hiểu được sự phù phiếm nhỏ nhoi này của cô chứ. Những cái gì cũng muốn phải tốt nhất. Không thể chịu được khi bị người khác đem ra so sánh.
May mắn thay Phó Cẩm Hành cũng đã quen với tính cách của cô, anh nhìn xuống cô nói: “Anh sợ em sẽ bị nghi là đến để phá đám.”
Cái gì?
Diệp Lâm Tây nhất thời không hiểu.
Cô đến là để dự tiệc cưới, đang yên đang lành phá đám cái gì?
Cho đến khi cô nhìn thấy đôi mắt đen nhánh hiện lên ý cười của người đàn ông, liền bật cười: “Ý của anh là em mặc chiếc váy này quá đẹp sẽ lấn át cả cô dâu phải không?”
Vì vậy mới bị nghi là đến để phá đám.
Phó Cẩm Hành hơi nhướng mày, vươn tay xoa nhẹ vành tai cô: “Cũng không đến nỗi ngốc.”
Tuy rằng Diệp Lâm Tây rất vui vẻ khi được dỗ dành, nhưng vẫn cảm giác cái miệng của người đàn ông chó này kể cũng lạ, cứ thế thẳng thắn khen cô xinh đẹp như tiên nữ hạ phàm không được hay sao? Nhất định phải vòng vo tam quốc làm gì.
Diệp Lâm Tây: “Làm gì có ai khen người khác như anh chứ? Không được, nhất định hôm nay anh phải nói.”
“Nói cái gì?”
“Nói em mặc chiếc váy này khiến anh có cảm giác như đang được ngắm nhìn một cô tiên nữ.” Diệp Lâm Tây không chút do dự nói.
Phó Cẩm Hành lắng nghe những lời táo bạo của cô sau đó dừng lại vài giây: “Anh thấy rằng mình mỗi ngày đều được gặp tiểu tiên nữ.”
“……”
Diệp Lâm Tây không biết phải nên nói gì với người đàn ông chó này, thực sự là miệng anh chặt như vỏ hến, nhưng đôi khi lại có thể nói ra một tràng những lời khen. Có những lúc, anh lại rất giỏi trong những cú “ném bóng thẳng”. Khiến đầu óc cô choáng váng.
Thực ra bọn họ muốn đến tham dự một đám cưới, mà chú rể là con của một người bạn có mối quan hệ tốt với gia đình anh. Cả Phó Cẩm Hành và Diệp Lâm Tây đều quen biết họ và thường xuyên gặp nhau trong các dịp đi xã giao, bởi vì cả đôi bên gia đình cô dâu chú rể đều có mặt trong hầu hết các dịp đó. Hơn nữa, thỏa thuận tiền hôn nhân của họ là do Kha Đường đảm nhận.
Trước khi đi ngủ, Diệp Lâm Tây nhớ đến chuyện gì đó liền nói: “Đúng rồi, Kha Đường nói khi nào có dịp muốn mời anh ăn cơm.”
“Anh?” Phó Cẩm Hành ngạc nhiên.
Diệp Lâm Tây tỏ ý lấy lòng đáp: “Chẳng phải vì anh đã giới thiệu người bạn này của chúng ta cho cô ấy sao, cô ấy muốn cảm ơn anh.”
Kha Đường là Luật sư mảng gia đình, các thủ tục ly hôn, thừa kế và thỏa thuận tiền hôn nhân đều thuộc phạm vi nghiệp vụ của cô ấy. Lần trước Diệp Lâm Tây đã giới thiệu cho cô ấy một người bạn, nhưng kết quả là cuộc hôn nhân của đối phương đã lâm vào bế tắc. Từ đó đến nay chẳng nghe thấy ai nói muốn kết hôn nữa.
Ai ngờ trước đó một thời gian, Kha Đường đã lao thẳng đến bàn làm việc của cô, bế bổng cô lên. Nói rằng có người chủ động gọi cho cô ấy, muốn hỏi ý kiến về thỏa thuận tiền hôn nhân. Kha Đường hỏi han một lúc, đối phương mới nói là do Phó tổng tiến cử, lúc đầu cô còn bối rối vì hình như trong danh bạ của mình chỉ có duy nhất một người họ Phó. Chỉ có điều vị này sao có thể được tính là mạng lưới quan hệ của cô ấy cơ chứ? Đối phương nói như vậy liệu có đi quá giới hạn hay không?
Ai ngờ đối phương chỉ hỏi cô ấy vài câu rồi trực tiếp hẹn thời gian gặp cô ấy để bàn bạc thêm chi tiết. Kha Đường vui mừng bất ngờ chạy thẳng đến chỗ Diệp Lâm Tây, rồi ôm chầm lấy cô trước sự chứng kiến của rất nhiều đồng nghiệp. Thực ra, nếu không phải Kha Đường nói thì Diệp Lâm Tây cũng không biết.
Lúc này, Phó Cẩm Hành đang dựa người vào giường, bình bĩnh từ chối: “Không cần phiền phức vậy đâu, chỉ là việc nhỏ thôi mà.”
Lần đó, anh tình cờ đi dự tiệc cùng chú rể, đối phương mỉm cười hỏi về cuộc sống hôn nhân của anh, khi được hỏi về việc ký thỏa thuận tiền hôn nhân, Phó Cẩm Hành đã nghĩ ngay tới người bạn của Diệp Lâm Tây.
Diệp Lâm Tây có rất ít bạn bè, được tính là bạn tốt thì chỉ có hai người. Cô lại hay nói đến chuyện này, nên anh biết rõ công việc của Khương Lập Hạ và Kha Đường. Hơn nữa, việc lần trước Diệp Lâm Tây giới thiệu khách hàng cho Kha Đường nhưng thất bại, nên cô cũng kể lể vài câu với anh, rồi nói rằng nếu anh có bạn sắp kết hôn hoặc muốn ly hôn thì nhất định phải tiến cử Kha Đường. Mấy việc nhỏ nhặt như vậy, vốn dĩ Phó Cẩm Hành không để trong đầu. Nhưng đã là chuyện cô nói thì dường như anh lại vô thức ghi nhớ rõ ràng.
Khi đối phương đề cập đến thỏa thuận tiền hôn nhân, trong đầu Phó Cẩm Hành hiện ra ngay hình ảnh cô làm nũng trước mặt mình như thế nào, nên anh tự nhiên nhắc đến tên Kha Đường.
Diệp Lâm Tây: “Cô ấy rất muốn cảm ơn anh.”
“Thực sự không cần thiết.” Phó Cẩm Hành quay lại nhìn cô, thấp giọng nói: “Anh chỉ hy vọng sau này cô ấy có thể hòa hợp bầu bạn cùng em như vậy là tốt rồi.”
Diệp Lâm Tây mở miệng, một lúc sau mới nhỏ giọng nói: “Anh vì em nên mua chuộc cô ấy?”
“Nếu không thì là gì.”
Cho dù năng lực chuyên môn của Kha Đường khá tốt, nhưng nhiều khi ngành luật sự cũng phụ thuộc nhiều vào mối quan hệ, nếu không thì những đối tác cao cấp của các công ty luật sẽ chẳng phải hàng ngày chạy đôn chạy đáo để tạo dựng mối quan hệ làm gì.
Thấy Diệp Lâm Tây im lặng, Phó Cẩm Hành bỏ điện thoại xuống, ôm cô vào lòng: “Anh chỉ muốn em vui vẻ mà thôi.”
Cô luôn để hai người bạn này trong tim, giúp bạn của cô cũng có nghĩa là giúp cô.
Diệp Lâm Tây nghiêng đầu nhìn anh: “Sao bây giờ anh lại tốt như vậy?”
“Có lẽ là để bù đắp cho những việc chưa tốt trước đây.” Phó Cẩm Hành nhìn chằm chằm vào cô bằng đôi mắt đen láy: “Anh sẽ bù đắp tất cả cho em.”
Diệp Lâm Tây nghe anh nói, trong lòng cảm thấy vừa mềm mại vừa hạnh phúc, nhịn không nổi ôm chặt lấy anh. Nhưng ngay một giây tiếp theo, người đàn ông đã đè cô xuống giường hôn lên môi cô, ban đầu nụ hôn còn nhẹ nhàng, đầy âu yếm và yêu thương, nhưng khi hơi thở của anh dần tăng lên, Diệp Lâm Tây nhận ra có gì đó không đúng.
Cô nhịn không được giữ lấy vai anh, thở hổn hển: “Anh…”
Phó Cẩm Hành nhìn chằm chằm vào cô: “Anh muốn.”
Đối với loại chuyện này, đàn ông luôn không hề gặp khó khăn trong việc mở miệng đề cập, nhưng Diệp Lâm Tây lại bị lời nói của anh khiến cho sửng sốt. Sau khi hoàn hồn, mới nhớ tới vươn tay kéo ngăn bàn cạnh giường lấy “áo mưa” ra.
Ai ngờ Phó Cẩm Hành lại nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay cô.
“Đêm nay không dùng.”
Ngay khi Diệp Lâm Tây lộ ra vẻ kinh ngạc, lại nghe Phó Cẩm Hành nói: “Sau này cũng không cần nữa.”
“Lâm Tây, sinh cho anh một em bé, nhé.” Giọng nói của Phó Cảm Hành khàn đặc.
Diệp Lâm Tây chớp chớp mắt, vốn dĩ định nói câu “Nằm mơ đi”, cuối cùng khi ra đến miệng lại trở thành: “Xem biểu hiện của anh.”
Khóe miệng Phó Cẩm Hành tràn ra nụ cười: “Tuân lệnh.”
Diệp Lâm Tây nhìn nụ cười nham hiểm của anh, chợt nhận ra câu nói của mình có gì đó hơi mơ hồ thì phải.
Chờ đã.
Biểu hiện mà cô muốn nói đến không phải là “biểu hiện” này.
–
Trong ngày diễn ra hôn lễ, Phó Cẩm Hành và Diệp Lâm Tây luôn tay trong tay. Ngày nay, giới trẻ đều không thích tổ chức đám cưới theo kiểu truyền thống, rất nhiều người tổ chức trên một hoàn đảo xinh đẹp nào đó, hoặc ra tận nước ngoài. Cặp vợ chồng hôm nay cũng vậy, trước đó hai người họ đã tổ chức hôn lễ một lần trên đảo. Chỉ có điều lần đó khách mời rất ít.
Bữa tiệc hôm nay được coi là buổi tiếp đãi long trọng, nơi tổ chức hôn lễ được bày biện ngập tràn hoa tươi, với màu trắng và màu hồng phấn làm tông màu chủ đạo. Cô dâu chú rể đứng ở cửa để đón khách. Khi Phó Cẩm Hành và Diệp Lâm Tây đến, cả hai vô cùng nhiệt tình chào đón. Dù sao thì ngay trong giới thượng lưu bọn họ thì cũng vẫn tồn tại việc phân cao thấp và Phó Cẩm Hành nghiễm nhiên là một người luôn được chào mời.
Sau khi hai người tiến vào sảnh liền nhanh chóng ngồi vào vị trí của mình. Tiệc cưới có một điểm khác biệt đó là vô cùng ồn ào, sảnh tiệc vẫn đang phát MV đám cưới do cô dâu chú rể quay lại, đan xen với đó là tiếng nhạc sôi động, náo nhiệt.
Phó Cẩm Hành phiền chán nhắm mắt. Vốn dĩ anh rất ít khi tham dự những dịp như vậy, là cô dâu mời Diệp Lâm Tây, bởi vì trước đó là Kha Đường giúp đối phương làm thỏa thuận tiền hôn nhân nên cô cũng nể mặt mà đến. Cô quay đầu lại, nhìn thấy vẻ mặt đang nhẫn nhịn của Phó Cẩm Hành, liền thấp giọng hỏi: “Có phải nhàm chán quá không?”
“Vẫn ổn.” Phó Cẩm Hành lại nhìn sang cô, thần sắc anh đã bình thường trở lại.
Diệp Lâm Tây biết anh tới đây là vì muốn đi cùng cô, liền vươn tay nắm lấy tay anh, nhẹ nhàng nói: “Chịu khó một chút nhé.”
Cô dùng giọng điệu như đang dỗ một đứa trẻ.
Phó Cẩm Hành quay sang nhìn cô, không thể nhịn được cười. May mắn thay cả bàn đều là những người trẻ tuổi, còn quen biết nhau, mấy người Ngụy Triệt và Lục Ngộ Thần, Diệp Dữ Thâm đều đến cả. Phó Cẩm Hành trò chuyện cùng bọn họ, sự buồn chán nảy sinh ban nãy cuối cùng cũng biến mất.
Diệp Lâm Tây thì đang trò chuyện cùng mấy cô bạn quen biết bên cạnh, thấy cô đến cùng Phó Cẩm Hành, nên mọi người đều bắt đầu đến để chào hỏi.
“Tôi rất ngưỡng mộ Lâm Tây đó, kết hôn đã lâu vậy rồi mà chồng cô vẫn rất ngọt ngào.”
“Đúng vậy đó, vừa nãy tôi thấy hai người họ tay trong tay đi vào rất tình cảm.”
“Nói đến việc kết hôn, tôi vẫn còn nhớ ngày diễn ra hôn lễ của Diệp Lâm Tây.”
Diệp Lâm Tây bị mấy chị em hoa nhựa này thổi phồng, mới đầu nghe thì còn thấy mới mẻ, nhưng sau đó nghe bọn họ chê bôi những người khác cô liền nhanh chóng tìm cớ đi vệ sinh.
Không ngờ trên đường quay lại, suýt chút nữa đụng trúng một người đàn ông. Đối phương định nói xin lỗi, nhưng ngay khi nhìn thấy Diệp Lâm Tây, anh ta liền ngẩn cả người. Diệp Lâm Tây cũng có chút giật mình khi nhìn thấy anh ta. Bởi vì đối phương là người trước đây đã theo đuổi cô, anh ta còn là người góp công lớn nhất trong cuộc hôn nhân của Diệp Lâm Tây và Phó Cẩm Hành. Nhưng sau khi cô kết hôn, hình như đối phương đã rời khỏi Bắc An đến một thành phố khác để phát triển. Không ngờ rằng lại gặp anh ta ở đây hôm nay.
Diệp Lâm Tây không khỏi bị kéo về quãng hồi ức đó.
……
Khi đó Diệp Lâm Tây vẫn chưa tốt nghiệp, mỗi năm vào dịp lễ tết, cô đều về nước, vốn dĩ văn hóa tiệc tùng của người nước ngoài rất thịnh hành, Diệp Lâm Tây ở nước ngoài đã lâu như vậy nên cũng hình thành thói quen ăn nhậu đó. Mỗi ngày đều ngập trong nhung lụa vàng son, vô cùng vui vẻ. Chỉ có điều chơi mãi thì cũng có chuyện xảy ra. Trong giới thượng lưu bọn họ thường xuyên giao lưu cùng nhau, ai ngờ trong quãng thời gian đó, có một người bắt đầu theo đuổi Diệp Lâm Tây. Chỉ là Diệp Lâm Tây thực sự không có hứng thú với chuyện yêu đương. Cô vừa có tiền lại vừa xinh đẹp, muốn gì có nấy, nhưng cô không muốn có một người đàn ông tính tình quái gở.
Không ngờ, vài lần sau khi Diệp Lâm Tây dứt khoát từ chối, đối phương vẫn không bỏ cuộc. Diệp Lâm Tây thực sự chán ngán với kiểu mặt dày của đối phương, nên dứt khoát tách khỏi đám bạn khi đó, không nhìn thấy cho đỡ chướng mắt. Ai ngờ đối phương vẫn sống chết bám theo cô. Suốt ngày biểu diễn cái gì mà tình yêu điên cuồng, uống say như chết.
Bạn bè bên cạnh anh ta còn gửi cho Diệp Lâm Tây xem đoạn video quay lại cảnh đối phương say rượu, như thể nghĩ rằng điều này có thể khơi dậy lòng trắc ẩn của cô vậy. Đáng tiếc, đối với kiểu theo đuổi này Diệp Lâm Tây luôn mang một ý chí sắt đá. Cô quá lười để làm Hải Vương, cũng chẳng muốn nuôi một hồ cá, vì vậy người nào đến liền từ chối người đó. Kết quả lại gặp phải một người có chết cũng không buông. Không những không chấp nhận lời từ chối mà còn tỏ vẻ nhất quyết không chịu bỏ cuộc.
Đối phương càng ngày càng quá đáng, cuối cùng thậm chí còn lấy tính mạng ra để uy hiếp Diệp Lâm Tây. Hôm đó, Diệp Lâm Tây tình cờ tới chơi ở câu lạc bộ và sau đó nhận một cuộc điện thoại của bạn đối phương. Nói rằng hy vọng cô có thể đến gặp anh ta.
Diệp Lâm Tây lập tức từ chối, cô luôn cảm thấy chuyện nam nữ chia tay rồi làm ầm ĩ lên là điều vô cùng xấu hổ. Hơn nữa, cô cũng chẳng phải bạn gái của người đó. Lần này dọa chết để đòi gặp mặt, lần sau lại dọa chết để ép cô phải cưới anh ta chắc.
Hơn nữa, lúc đó tâm trạng cô đang vô cùng tệ. Bởi vì lần này về nước, cô đã nghe thấy một tin đồn liên quan đến Phó Cẩm Hành. Cô luôn cho rằng mình đã buông bỏ người đàn ông này và không muốn để ý đến những chuyện liên quan đến anh nữa.. Nhưng khi cô không quan tâm, thì người khác lại nhắc đến nó.
Trong buổi chia sẻ riêng tư về một thương hiệu trang sức, khi mọi người nói chuyện, có ai đó nhắc đến Phó Cẩm Hành.
“Nghe nói nhà họ Phó sắp liên hôn với nhà họ Đoạn, Đoạn Thiên Hàm quả thực rất may mắn.”
“Không phải chứ? Sao tôi lại nghe nói Phó nhị thiếu gia không hề có hứng thú với cô ta?”
“Làm gì có, bên ngoài đều đồn ầm lên về việc kết hôn của hai người họ rồi, thực ra bọn họ cũng rất hợp đôi, tuổi tác, gia thế, đều hợp.”
“Thực ra bây giờ như vậy cũng là môn đăng hộ đối, chỉ cần gia cảnh tương xứng, còn tình cảm hoàn toàn có thể từ từ phát triển.”
Vốn dĩ Diệp Lâm Tây đang rất vui vẻ vì mua được món trang sức ưng ý, nhưng khi nghe thấy chuyện này, mọi tâm trạng phấn khởi của cô đều biến mất.
Đoạn Thiên Hàm?
Đương nhiên Diệp Lâm Tây biết người này, rõ ràng trong lòng nói không bận tâm, nhưng vẫn không kìm được mà đem đối phương ra so sánh với bản thân mình. Không xinh đẹp bằng cô, gia thế lại càng không thể so sánh với cô. Cho dù có thực sự là một cuộc liên hôn thì cô kém ở chỗ nào vậy?
Có điều trong lòng Diệp Lâm Tây lại nghĩ hận không thể tự cho mình một cái bạt tai. Tự làm đau vết thương đã được chữa lành. Không chỉ là… Không phải chỉ là một người đàn ông chó thôi sao?
Quý hiếm ư?
Cô chẳng thèm quan tâm.
Bất kể anh có kết hôn với ai, cô cũng không bận tâm tới nữa.
Diệp Lâm Tây nhanh chóng thảo luận chuyện những món trang sức hôm nay với người khác, bỏ lại đằng sau những việc không vui đó, tự nhiên lúc quẹt thẻ cũng rất mạnh tay.
Đêm hôm đó, tim Diệp Dữ Thâm đã suýt chút nữa lỡ nhịp khi nhìn thấy hóa đơn. Anh ấy đang uống rượu với Phó Cẩm Hành và những người khác, tiện mồm phàn nàn: “Con nhóc này phải mau gả đi thôi, nếu không nhà tôi sớm muộn gì cũng khuynh gia bại sản trong tay nó.”
“Con gái mà, thích mua một chút đồ cũng là chuyện dễ hiểu.” Ngụy Triệt ra vẻ rất am hiểu nói.
Diệp Dữ Thâm liếc anh ta một cái: “Một chút.”
Anh ấy dứt khoát ném thẳng điện thoại sang cho Ngụy Triệt, Ngụy Triệt cúi đầu nhìn sau đó hít một hơi thật sâu.
“Sau này nếu có ai kết hôn với Lâm Tây nhà chúng ta, thì xác định cả đời làm trâu ngựa.”
Lục Ngộ Thần cười nói: “Mấy người làm quá lên rồi, đưa tôi xem nào.”
Anh ta liếc nhìn, sau đó lập tức ngậm miệng vì kinh ngạc.
Phó Cẩm Hành ngồi một bên yên lặng lắng nghe, không tham gia vào đề tài này.
Diệp Lâm Tây không hề biết chuyện đó, vẫn ngày ngày ăn chơi như vậy, tham gia vào đủ các hoạt động với đám chị em bạn dì. Cứ thế cho đến khi có người tổ chức sinh nhật, đặt phòng bao trong câu lạc bộ. Vì Diệp Lâm Tây đến muộn nên bị phạt liền mấy chén, uống đến mức có chút say.
Cũng không biết ai báo tin cho cái tên theo đuổi cô, để anh ta mò tới tận đó, Diệp Lâm Tây dứt khoát đứng dậy ra khỏi phòng. Kết quả là cô đã uống hơi nhiều, lại đang đi đôi giày cao mười phân trên chân. Nhất thời, phải dựa vào tường vì chóng mặt.
Đối phương đuổi kịp, muốn đỡ cô ngồi xuống nghỉ ngơi, Diệp Lâm Tây bình thường không bao giờ tự nguyện ở lại với người này, đừng nói đến lúc này cô còn đang say rượu, ngộ nhỡ đối phương làm tới…
Nghĩ đến đây, cô liền hất mạnh tay anh ta ra: “Đừng chạm vào tôi.”
Nhưng người này có vẻ kiên quyết bám theo cô, dù cô có đẩy anh ta ra thì anh ta vấn tiền lên đỡ lấy cô.
Cứ thế cho đến khi cơ thể Diệp Lâm Tây rơi vào một vòng tay khác, trên đầu cô vang lên giọng nói lạnh lùng: “Cô ấy đã nói rồi, bảo anh đừng chạm vào cô ấy.”
“Anh là ai, anh mới là người đừng có chạm vào cô ấy thì đúng hơn.”
Người đàn ông cô trong tay, hơi cúi đầu, khẽ nhéo má cô: “Còn nhớ anh không?”
Diệp Lâm Tây mở to hai mắt nhìn anh, con ngươi đen láy đọng một tầng hơi nước, dường như đó là do cô đã uống rượu.
Một lúc sau, cô khẽ nói: “Phó Cẩm Hành.”
Đương nhiên là cô biết anh.
Mà còn vừa nhìn đã nhận ra.
Sau đó, cô nghĩ đi nghĩ lại, cảm thấy có lẽ là mơ, vì hôm trước mới nghe tin tức về anh nên hôm nay mới mơ thấy anh. Mà người đàn ông theo đuổi cô, thấy cô gọi rõ ràng cái tên Phó Cẩm Hành. Ngay lập tức nhìn Phó Cẩm Hành như thể anh ta đang đối mặt với kẻ thù của mình vậy.
Đối phương suy nghĩ một lát, sau đó hỏi: “Cứ cho là anh và Diệp Lâm Tây quen nhau đi, nhưng cô ấy uống say rồi, tôi cũng không thể giao cô ấy cho anh được.”
“Vậy chẳng lẽ lại giao cho anh?” Vừa rồi Phó Cẩm Hành đi ra, liền nhìn thấy hai người đang cuốn lấy nhau trên hành lang, vốn dĩ còn cho rằng đó là một cặp đôi đang cãi nhau, nhưng không ngờ lại nhìn thấy Diệp Lâm Tây.
Vì vậy anh lập tức đi đến kéo Diệp Lâm Tây lại, lại thấy cô đã uống nhiều như vậy, anh không khỏi bực mình trong lòng. Rõ ràng đã nhiều năm như vậy không nhìn thấy cô, lần trước đó thì chỉ thoáng thấy cô từ xa, nhưng khi lần này gặp lại đã không ngần ngại đến giải vây cho cô. Sở dĩ tức giận là vì cảm thấy cô nhóc này lớn lên tươi tắn, hoạt bát như vậy, nhưng lại có chút liều lĩnh, tùy tiện, thậm chí còn không có ý đề phòng người khác.
Vì vậy, Phó Cẩm Hành đã đưa cô đi, khi xuống dưới lầu, Diệp Lâm Tây bị cơn gió thổi qua, dường như đã tỉnh táo lại nhiều và nhận ra rằng đây hoàn toàn không phải giấc mơ. Đó là Phó Cẩm Hành, người sống sờ sờ đang đứng trước mặt cô.
Nhưng sắc mặt đối phương lại càng lúc càng xấu, lúc này Diệp Lâm Tây không có ý định an phận, nên không cần để ý đến sắc mặt anh.
Nhìn khuôn mặt “thối” của anh, lập tức cong môi: “Cảm ơn.”
Lời cảm ơn này, nói ra không hề cam tâm tình nguyện chút nào.
Phó Cẩm Hành lạnh lùng nhìn cô: “Em có biết vừa rồi nguy hiểm thế nào không? Nếu nhỡ anh ta định giở trò gì với em thì làm thế nào? Có phải em nên xem xét lại mắt nhìn người của mình rồi không?”
Vốn dĩ tâm tình của Diệp Lâm Tây với anh đã luôn phức tạp, lúc này lại phải nghe anh giễu cợt, đương nhiên cảm thấy không vui.
“Không tệ bằng mắt nhìn người của anh.”
Thua người không thua trận.
“Anh?” Phó Cẩm Hành cười chế nhạo, thấp giọng nói: “Sao mắt nhìn người của anh lại kém rồi?”
Diệp Lâm Tây không nhanh không chậm đáp: “Kém trong việc chọn đối tượng kết hôn.”
Phó Cẩm Hành hơi giật mình.
Nhưng cơ thể của cô gái trước mặt lại đột nhiên lay chuyển, đôi mắt đen đầy nước nhìn anh chằm chằm: “Anh đừng có phủ nhận, em đã nghe cả rồi.”
Tầm nhìn kém.
Thực sự rất kém.
Phó Cẩm Hành không ngờ mình đã cứu cô lại còn bị hắt chậu nước bẩn lên người. Về phần đối tượng kết hôn mà cô nói, đại khái anh cũng đã đoán được. Đoạn Thiên Hàm từng bước bám lấy anh, hiện nay đã làm công tác tư tưởng với cả người lớn trong nhà anh. Gia đình anh nhất thời không trông mong gì vào việc anh trai anh sẽ kết hôn, nên bây giờ chỉ nhắm vào Phó Cẩm Hành. Quyết tâm khiến anh kết hôn càng sớm càng tốt.
Vốn dĩ Phó Cẩm Hành không quan tâm đến việc kết hôn, kết hôn cũng chưa chắc là việc không thể, đến cả đối tượng anh thậm chí cũng không mấy bận tâm. Nhưng vào lúc này, khi đôi mắt lấp lánh kia đang nhìn chằm chằm vào anh, anh chợt nảy ra một ý tưởng. Có lẽ, từ lần nhìn thấy cô trong câu lạc bộ ngày hôm đó, ý tưởng này đã âm thầm nảy mầm trong anh.
Màn đêm hơi lạnh, nhưng giọng nói của anh không còn lạnh lùng như mọi khi mà có chút khô khốc, anh hỏi người lại: “Tầm nhìn của anh không tốt, vậy em muốn làm thế nào?”
Làm thế nào?
Anh đang hỏi cô muốn làm thế nào sao?
Diệp Lâm Tây bị câu hỏi này làm cho kinh ngạc, đột nhiên Phó Cẩm Hành nhìn cô: “Hay là, em cứu vớt anh một chút đi.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT