Trong lúc Diệp Lâm Tây cúi đầu chiêm ngưỡng bốn chữ rồng bay phượng múa trên Hoành phi, mới phát hiện chữ viết của Phó Cẩm Hành cũng rất đẹp. Trong lòng có một cảm giác, chẳng lẽ người đàn ông này là cái bảo tàng? Dường như mỗi lần đào bới đều có thể đào ra ưu điểm của anh.

Đột nhiên lại nghe thấy một câu nói có phần thô tục của anh, cô ngẩng đầu nhìn lên thì thấy trên chóp mũi Phó Cẩm Hành đang dính một vết mực. Cô lại nhìn sang phía Phó Thời Tầm thì thấy anh ấy đang giơ chiếc bút lông trên tay lên, gương mặt có chút hối lỗi.

“Xin lỗi, nhỡ tay.”

Ánh mắt anh ấy rơi vào chóp mũi Phó Cẩm Hành, lại nở nụ cười: “Người đã kết hôn.”

Diệp Lâm Tây: “…”

Cô vừa bước vào buổi tụ tập của học sinh tiểu học sao?

Sau khi Diệp Lâm Tây đi theo Phó Cẩm Hành về đến phòng, cô vẫn còn chưa hoàn hồn, có cảm giác như vừa bị đả kích vô cùng khó tả. Phó Cẩm Hành vào phòng tắm rửa mặt vừa đi ra, lúc này, Diệp Lâm Tây đang nằm trên giường, đột nhiên lăn một vòng rồi ngồi dậy: “Anh với anh trai làm sao thế?”

“Sao là sao?”

Diệp Lâm Tây khoa tay múa chân trước mặt anh: “Chính là đột nhiên hai người như vậy, em có chút không quen.”

Bình thường gặp riêng hai người họ, một người nho nhã, một người lạnh lùng, ra ngoài đều là nam thần siêu cấp, kết quả là khi tụ lại một chỗ với nhau thì cả hai đều trở nên trẻ con như học sinh tiểu học. Sự tương phản quá lớn này khiến cô bị sốc mãi vẫn chưa hoàn hồn trở lại.

Phó Cẩm Hành thản nhiên xoa đầu cô: “Đó là vì em ít được chứng kiến thôi.”

“?”

Diệp Lâm Tây do dự nói: “Vậy trước giờ hai người luôn như thế à?”

Phó Cẩm Hành nằm xuống bên cạnh cô: “Anh thì không.”

Nếu đúng như vậy thì có nghĩa là Phó Thời Tầm chính là người luôn khiêu khích? Diệp Lâm Tây lộ ra vẻ không tin.

Càng nghĩ cô càng thấy buồn cười, nói: “Trước đây em không hiểu rõ lắm, còn luôn cho rằng hai người là kiểu anh em luôn hòa thuận cơ.”

Bây giờ nghĩ lại có lẽ là do hiểu biết của cô về anh em họ quá ít.

Phó Cẩm Hành nhướng mắt nhìn cô: “Không phải em cũng có anh trai sao, em và anh trai em thì thế nào?”

“Cái đó không giống nhau.” Diệp Lâm Tây đắc ý nói: “Anh trai em không bao giờ đối xử với em như thế.”

Phó Cẩm Hành chậm rãi nói: “Đó là do cậu ấy không dám.”

Vốn dĩ Diệp Lâm Tây muốn nhân cơ hội để thể hiện tình cảm sâu đậm của mình với Diệp Dữ Thâm, ai ngờ xe lại lật ngay trước khi kịp nổ máy, cô lẩm bẩm: “Cái gì mà anh ấy không dám, em cũng đâu có đánh anh ấy đâu.”

Phó Cẩm Hành liếc nhìn cô, ném cho cô một ánh mắt “Từ nhỏ tới giờ rốt cuộc em đã làm những gì trong lòng em chắc là rõ nhất”.

Nhìn thấy ánh mắt của anh, Diệp Lâm Tây ngoài mặt vẫn tỏ ra bình tĩnh, nhưng trong lòng đã nghiến răng nghiến lợi.

Diệp Lâm Đông, anh chết chắc rồi.

Trưa hôm sau, Phó Cẩm Hành đưa Diệp Lâm Tây về nhà họ Diệp. Vì năm mới bọn họ đều về nhà lớn đón tết, mẹ Nam Y sợ ba cô không vui, nên chủ động bảo hai người họ qua đó ăn cơm trưa, đến tối thì về lại bên này. Trước khi đi, Nam Y yêu cầu tài xế để rất nhiều quà lên xe. Quà tết ba vợ Phó Cẩm Hành đã sớm dặn người gửi qua bên đó rồi. Vì vậy lúc này, Diệp Lâm Tây thấy tài xế chuyển những túi lớn túi nhỏ vào xe, lập tức ngăn lại: “Mẹ, mẹ không cần gửi nhiều vậy đâu, hơn nữa chỗ tổ yến này mang sang đó cũng không có ai ăn.”

Mẹ Nam Y nói: “Cũng không phải cái gì quý giá, đây là một chút tấm lòng của nhà chúng ta thôi.”

Hai người về đến nhà họ Diệp, thực ra nhà họ Diệp cũng không hề vắng vẻ. Bà nội của Diệp Lâm Tây vẫn còn, chỉ có điều bà hay sống với cô của cô, vì bình thường cô có nhiều thời gian ở nhà, hơn nữa con cái cô út cũng chưa kết hôn sinh con.

Bà nội thích náo nhiệt nên luôn than phiền rằng trong nhà quá vắng vẻ. Dù sao thì cả Diệp Đống và Diệp Dữ Thâm đều thường xuyên vắng nhà, sau khi Diệp Lâm Tây kết hôn thì cô cũng ra ngoài sống.

Trước khi ăn cơm, mấy đứa nhỏ nhà anh chị họ của Diệp Lâm Tây đùa nghịch không ngớt trong phòng khách. Bà nội hài lòng nhìn mấy đứa nhỏ nô đùa trước mặt, không khỏi quay đầu nhìn sang Diệp Lâm Tây, khiến cô chột dạ.

Cũng không trách được cô hay nghĩ, bây giờ “Giục sinh đại pháp” quả thực khiến người ra khó mà đề phòng cho nổi. Vì vậy bà nội mới nhìn có một cái mà Diệp Lâm Tây đã bị hoang tưởng cảm thấy như bà đang muốn giục cô sinh con vậy. Thực tế chứng minh, hóa ra cô không hề nghĩ nhiều chút nào. Bởi vì bà nội hài lòng nói: “Con xem mấy đứa nhỏ đùa vui chưa kìa.”

Đùa vui?

Diệp Lâm Tây có chút bất lực về cách nhìn của bà, nếu không phải có bà nội đang ở đây thì cô đã sớm bảo cái lũ “Đầu củ cải” nhỏ đang lổm nhổm kia ngồi yên lặng xem ti vi rồi, làm sao có thể để cho tụi nó chạy nhảy khắp nơi vậy chứ?

Bà nội đang định tiếp tục: “Mong muốn lớn nhất của bà chính là…”

“Được thấy anh trai con kết hôn.” Diệp Lâm Tây thấy bà dừng lại nên chen ngay vào.

Vốn dĩ Diệp Dữ Thâm đang nói chuyện với Phó Cẩm Hành ở bên cạnh, nghe thấy câu này liền quay đầu sang, lại thấy Diệp Lâm Tây nói: “Bà nội, bà xem anh con còn không phục kìa.”

Diệp Dữ Thâm: “…”

Là một nam thanh niên đã có chút chút tuổi mà còn độc thân, vốn dĩ vấn đề này còn quan trọng hơn việc sinh con của Diệp Lâm Tây, bà nội bị Diệp Lâm Tây làm cho phân tâm, sự chú ý chuyển ngay sang bên đó, lúc này bắt đầu tràn đầy nhiệt huyết.

“Con cũng đừng lúc nào cũng cười nói cợt nhả nữa, mỗi lần bà nghĩ đến con là lại ăn không ngon ngủ không yên. Cứ hễ nhắc đến chuyện kết hôn là con lại chối đây đẩy, trong trường của cô út con không thiếu gì con gái xinh đẹp, giới thiệu cho con nhưng đến nhìn con cũng không thèm.”

Nói đến chuyện kết hôn của Diệp Dữ Thâm là bà nội không bao giờ có ý định giữ ý. Quả thực có thể xuất khẩu thành thơ.

Diệp Dữ Thâm không ngờ mình ngồi không cũng ăn đạn, anh ấy bất lực nói: “Bà nội, không phải bà đang nói đến việc của Lâm Tây sao?”

“Dù sao thì Lâm Tây cũng kết hôn rồi, con là anh mà đến giờ vẫn cứ một thân một mình, con xem ra đường người ta hỏi đến thì có xấu hổ hay không?”

Diệp Dữ Thâm khẽ mỉm cười, định nói rằng mình thực sự chẳng thấy xấu hổ chút nào. Nhưng nhìn thấy vẻ mặt của ba anh đang ngồi bên cạnh, nên đành cúi đầu bất đắc dĩ nói: “Con có xấu hổ.”

“Được rồi, nếu còn biết vậy thì xem ra vẫn chưa muộn, vừa hay năm mới cả nhà đều ở đây, hay là để cô con sắp xếp cho con một buổi xem mắt nhé.”

Khi bà nội rời đi, Diệp Dữ Thâm cười như không cười nhìn Diệp Lâm Tây: “Em được lắm.”

“Chồng ơi, anh ấy bắt nạt em.” Diệp Lâm Tây không chút sợ hãi nói, rồi vươn tay nắm lấy cánh tay Phó Cẩm Hành.

Phó Cẩm hành quay đầu nhìn Diệp Dữ Thâm: “Lâm Tây cũng là muốn tốt cho cậu.”

“……”

Khi còn ở nhà họ Diệp, Diệp Lâm Tây vẫn có thể dùng Diệp Dữ Thâm làm lá chắn cho mình, nhưng đến tối về nhà họ Phó ăn cơm, đối mặt với những lời ám chỉ đó, Diệp Lâm Tây không dám nói lại, chỉ có thể cúi đầu im lặng ăn cơm. Cô không dám nói nhưng Phó Cẩm Hành lại nói đỡ cô.

Anh chậm rãi nói: “Đó là vấn đề của con, con muốn tập trung vào sự nghiệp trước, nên chưa có dự định sinh con.”

Vốn dĩ Diệp Lâm Tây đang cúi đầu ăn cơm, suýt chút nữa muốn vùi mặt vào chiếc bát luôn rồi, ai ngờ câu nói này của Phó Cẩm Hành lại “Cứu” được cô.

Lúc đầu, cô còn nghĩ Phó Cẩm Hành sẽ nói bừa một hai câu cho có lệ để đáp lại mọi người, nhưng cô không ngờ anh lại tự nhận trách nhiệm về mình. Lúc đó, cô thực sự cảm động.

Bà nội ở một bên không vừa ý: “Bận công việc đến mức không để ý gì đến việc gia đình, cái này không tốt đâu. Hồi ba con bằng tuổi con đã có cả hai anh em con rồi đó.”

“Mẹ, thanh niên bây giờ đều không chỉ tập trung vào thế giới của riêng hai người, hai đứa nó cũng mới kết hôn được một năm thôi mà.”

Mẹ Nam Y sợ bà nội ăn tết không vui nên nói đỡ vài câu.

Thế nhưng trong nhà họ Phó cũng có một thanh niên lớn tuổi độc thân nhưng lại chẳng ai dám động đến. Cũng may là cả nhà đều biết hai người họ mới chỉ kết hôn được hơn một năm nay nên nội dung câu chuyện đã được chuyển sang vấn đề khác.

Sau bữa tối, cả nhà đều ở lại phòng khách, Gala Lễ hội mùa xuân hàng năm là một chương trình cố định của mọi nhà trong dịp tết, tuy rằng giới trẻ không mấy hứng thú với nó nhưng vì muốn ở cùng người lớn nên cả nhà đều ngồi lại trong phòng khách. Đoạn quảng cáo cuối cùng trước Gala đang được phát trên TV, tất cả đều là những lời chúc tốt lành cho tất cả mọi người từ khắp nơi trên thế giới.

Một loạt tin nhắn chúc mừng năm mới đang hiện lên trên điện thoại Diệp Lâm Tây, vì thông báo Wechat liên tục tăng nên cô chỉ đành để điện thoại ở chế độ im lặng.

Một lúc sau, cô thấy trong nhóm chát đang thi nhau gửi lì xì. Đầu tiên là trong đội của đội cô. Mọi người vui vẻ gửi lì xì cho nhau, Diệp Lâm Tây tùy ý giật lấy một cái cuối cùng phát hiện chỉ có ba tệ hai. Cô thở dài một hơi, bỏ lỡ mất mấy cái lì xì tiếp theo rồi. Vì vậy, Diệp Lâm Tây cũng thuận tay tùy ý gửi đi một cái. Vì đội của cô cũng không đông, tổng cộng chỉ có vài người, nên cô dứt khoát gửi cho mỗi người một bao lì xì hai trăm tệ. Tất cả đều có, chẳng phải giành giật, tốt biết bao.

“Aaaaaa tôi giành được hai trăm tệ, cảm ơn chị Lâm Tây.” Đây là thực tập sinh mới trong đội.

“Tôi cũng vậy.”

“Tôi cũng vậy.”

Sau đó mọi người mới nhận ra rằng Diệp Lâm Tây gửi lì xì cho mỗi người đều là hai trăm, nhất thời mọi người đều vui vẻ gửi lời chúc năm mới cho nhau trong nhóm @Diệp Lâm Tây.

Cứ thế cho đến khi Ninh Dĩ Hoài cũng vào nhóm, nhanh chóng gửi mấy bao lì xì rồi lại out. Sau khi mọi người nhận xong, phát hiện anh ta cũng gửi lì xì là hai trăm tệ.

Lập tức cả nhóm lại vui mừng gấp đôi, Diệp Lâm Tây đột nhiên đưa tay về phía Phó Cẩm Hành kéo kéo: “Anh đã gửi lì xì cho nhân viên chưa?”

“Anh phát thưởng cuối năm cho họ rồi.” Phó Cẩm Hành vẫn nhìn chằm chằm vào TV ở phía đối diện.

Diệp Lâm Tây: “Thưởng cuối năm là thưởng cuối năm, lì xì năm mới là lì xì năm mới.”

Đến cả Ninh Dĩ Hoài nhìn có vẻ chẳng quan tâm gì đến ai cũng đã vào nhóm để gửi lì xì cho mọi người.

“Tần Chu sẽ gửi giúp anh.” Phó Cẩm Hành không quan tâm.

Diệp Lâm Tây: “Người mà anh nên thưởng nhất là Tần Chu, anh ta đúng là một trợ lý toàn năng.”

Phó Cẩm Hành quay đầu lại nhìn cô: “Trợ lý toàn năng?”

“Không phải anh lại còn đi ghen cả với Tần Chu đó chứ?”

Diệp Lâm Tây cố ý trêu chọc anh, nhưng Phó Cẩm hành không nói lời nào, vì anh khẽ tiến lại gần, cúi đầu hôn lên môi cô, đem những lời cô nói nuốt sạch vào bụng. Hai người ngồi trên sofa, Phó Cẩm Hành lại dựa vào lợi thế về hình thể để che chắn cô trong vòng tay mình, trước khi người lớn kịp nhìn thấy, anh đã nhẹ nhàng buông Diệp Lâm Tây ra.

Vì vậy, Diệp Lâm Tây mặt mũi đỏ ửng vươn tay đẩy anh một cái. Sau đó, Phó Cẩm Hành đặt một tay lên vai cô, cứ thế kéo cả người cô vào lòng anh.

Vốn dĩ Diệp Lâm Tây không quen có những cử chỉ thân mật như vậy ở trước mặt mọi người, cô nhỏ giọng nói: “Thế này không được đâu.”

“Không được chỗ nào?”

Phó Cẩm Hành dứt khoát siết chặt lất bàn tay cô và thưởng thức: “Bây giờ mọi người đang mừng thầm trong lòng thì có.”

Show ân ái còn đạt được đến mức đúng lý hợp tình thế này thì đúng là chỉ có mình anh. Ngay sau đó, Diệp Lâm Tây cũng phát hiện người lớn trong nhà thực sự đều không nhìn qua đây, nên trong lòng thoải mái hơn chút.

Mấy ngày nay cô ăn ngủ rất đúng giờ, mỗi ngày đều mười một giờ là lên giường đi ngủ, vì vậy lúc này đã qua mười một giờ nên cô không khỏi ngáp dài một cái.

Phó Cẩm Hành cúi đầu nhìn cô: “Buồn ngủ rồi à?”

Diệp Lâm Tây dựa nửa người vào lòng anh, cố gắng mở mắt: “Vẫn cố được.”

“Nếu mệt thì lên lầu ngủ đi.” Phó Cẩm Hành vươn tay muốn kéo cô dậy, nhưng Diệp Lâm Tây lại không hề động đậy.

“Chẳng mấy khi cùng bố mẹ xem Gala, nên thôi xem nốt đã.” Diệp Lâm Tây nói với vẻ mệt mỏi.

Phó Cẩm Hành thấy vậy nên vẫn muốn kéo cô lên lầu.

Cuối cùng, vẫn là mẹ Nam Y bảo cả nhà về phòng nghỉ ngơi, dù sao thì bây giờ họ cũng không có thói quen đón giao thừa nữa rồi.

Lên đến phòng, Diệp Lâm Tây mới đi tắm. Tuy nhiên cô đã đem theo điện thoại, còn hẹn báo thức lúc 23:59. Cô biết bản thân mình sẽ ngâm mình rất lâu trong bồn tắm, nên sợ quá mất giờ.

Cũng may là trong đầu cô luôn nghĩ đến việc này nên khi từ bồn tắm bước ra vẫn còn dư vài phút, vì thế đã tranh thủ vội vàng lau tóc. Cho đến khi điện thoại đặt trên bồn rửa mặt vang lên chuông báo thức. Diệp Lâm Tây liếc nhìn một cái, rồi lập tức cầm điện thoại lên, chờ đến khi đồng hồ hiện lên đúng 00:00, liền vội vàng mở cửa nhà tắm xông ra ngoài, đến ôm lấy người đàn ông đang đứng ở cạnh giường.

“Chúc mừng năm mới.”

Giọng cô bay bổng và vui tươi, dường như có thể thắp sáng cả màn đêm.

Phó Cẩm Hành xoay người ôm lấy cô, thấp giọng nói: “Lâm Tây, chúc mừng năm mới.”

Diệp Lâm Tây ngước nhìn anh, không khỏi phấn khích nói: “Em đã nghĩ từ trước rồi, đúng 12h sẽ nói chúc mừng năm mới với anh, em muốn câu chúc phúc đầu tiên của một năm mà anh được nghe là do em nói.”

Em muốn câu chúc phúc đầu tiên của năm mà anh được nghe là do em nói.

Khi cô nói câu này, đôi mắt đen trong veo như ánh sao, sáng ngời khiến trái tim anh nhẹ nhàng rung động.

Chỉ muốn đắm chìm trong đó.

  *

Sau kì nghỉ tết, mọi người lại quay trở lại với công việc. Rất nhanh, giới công nghệ trong nước xuất hiện một tin tức bom tấn. Khoa học Công nghệ Thịnh Á đã chính thức mua lại Khoa học Công nghệ An Hàn, hai công ty đã hoàn tất việc sát nhập và đổi tên thành Khoa học Công nghệ Vân Khởi. Lý do của việc đổi tên cũng chính là để Khoa học Công nghệ Vân Khởi chính thức phá bỏ gông cùm của hệ thống Thịnh Á và trở thành một doanh nghiệp hoàn toàn độc lập.

Trong thời đại công nghệ AI, gió và mây sẽ gặp nhau để giương buồn khởi hành. Vân Khởi chính là khởi nguyên mới của bọn họ.

Tuy rằng Phó Cẩm Hành có ý định để Vân Khởi tách khỏi hệ thống kinh doanh cũ của Thịnh Á, nhưng dù sao thì đây cũng là một tin tốt và nó đã khiến cổ phiếu của Thịnh Á tăng lên trong vài ngày.

Đến cả Diệp Lâm Tây cũng nhìn ra tâm trạng của Phó Cẩm Hành đang rất tốt. Có lẽ cũng bởi vì trước giờ anh làm việc ở Thịnh Á mọi người đều cảm thấy anh dựa vào ba mình mới có được ngày hôm nay. Không thể phủ nhận quả thực Phó Cẩm Hành đã được sinh ra tại vạch xuất phát. Nhưng thành công của Vân Khởi sẽ cho mọi người thấy được tên anh và hiểu được năng lực của anh. Tên tuổi của anh sẽ không bị bao bọc bởi thế hệ trước nữa, mà có thể thực sự lọt vào tai mọi người. Diệp Lâm Tây luôn biết người đàn ông này ưu tú đến nhường nào.

Sau đó, Khoa học Công nghệ Vân Khởi đã rèn sắt ngay khi còn nóng, chính thức tổ chức hội nghị ra mắt sản phẩm mới của họ là robot bảo mật XiaoK thế hệ thứ hai.

Buổi họp báo ngày hôm đó đã thu hút rất nhiều phương tiện truyền thông, thậm chí còn được phát sóng trực tiếp.

Dù sao thì Vân Khởi cũng không phải là một thương hiệu hàng đầu thế giới như Apple hay là Tencent, vốn dĩ ban tổ chức cũng không ngờ lại có nhiều người đến vậy. Kết quả là cùng với buổi họp báo, số lượng người xem trực tuyến không ngừng tăng lên, cuối cùng con số đã vượt quá một triệu lượt xem. Đến lúc đó, ban tổ chức mới phát hiện sản phẩm mới lần này thực sự thu hút sự chú ý.

Mà Phó Cẩm Hành – người tham dự buổi ra mắt sản phẩm mới, trên người mặc một bộ vest chỉnh tề, đeo cặp kính gọng bạc, toàn thân toát ra vẻ cấm dục và kiêu ngạo. Đặc biệt là khi anh ngồi vắt chân, khuôn mặt lạnh lùng được máy quay lướt qua, hơi thở của anh gần như xuyên thủng màn hình.

Trước đó, vì là cậu út của Tề Tri Dật nên anh đã nhận được rất nhiều sự chú ý. Nhưng anh lại không dùng Weibo, cũng rất hiếm khi xuất hiện trên các phương tiện truyền thông. Đến cả Diệp Lâm Tây sau vụ scandal vớ vẩn kia cũng không đăng thêm tin gì mới lên ins, vốn dĩ lúc đó bạn bè đều vô cùng quan tâm, nhưng khi sóng gió qua đi cũng chẳng còn ai để ý đến nữa.

Kết quả là không biết ai đã phát hiện ra anh có mặt trong hội nghị ra mắt lần này. Ban đầu, chỉ có fans của Tề Tri Dật vào xem.

“Cháu dâu của cậu đến ngắm trộm cậu út đây.”

“Mẹ ơi, ánh mắt vừa rồi khiến tim đập chân run.”

“Cảnh cáo lần một với hành động tim đập chân run của lầu trên.”

“A Dật là của tất cả chúng ta, còn cậu út chỉ thuộc về mình mợ út mà thôi.”

Sau đó, có người đã chụp ảnh màn hình bức ảnh động của anh đăng lên Weibo là đã nhận được hàng chục nghìn lượt share. Đến cuối cùng, tất cả mọi người đều vây lại để xem vị tổng tài bá đạo kia.

“Cái cách anh ấy đeo kính quả là nho nhã.”

“Là tổng tài người thật hàng thật, mẹ ơi, cuối cùng con cũng đã được tận mắt nhìn thấy rồi.”

“Đôi lông mày này, khí chất này, tất cả đều tuyệt.”

Vốn dĩ Diệp Lâm Tây đang đi làm, nhưng đã bị sốc trước tin tức mới được gửi vào nhóm khiến cô không thể tập trung làm việc.

Khương Lập Hạ: [Hoa hồng nhỏ, chồng cậu hot rồi.】

Khương Lập Hạ: [Mẹ ơi, mấy người trên mạng đúng là điên thật rồi, cuộc họp báo của công ty công nghệ lại đạt đến tận hơn một triệu lượt xem trực tuyến.】

Khương Lập Hạ: [Mà hàng triệu người đó đều là ập đến vì chồng cậu.】

Kha Đường: [Tôi đã xem qua rồi, chỉ có thể nói rằng khuôn mặt của Phó tổng đúng là bán nước hại dân.】

Khương Lập Hạ: [Sao công ty của bọn họ không dùng khuôn mặt của anh ấy để live stream nhỉ?】

Diệp Lâm Tây: “???”

Sau khi cô vào xem và quay lại nhóm, mang theo một cảm giác gọi là gì nhỉ? Chỉ có thể nói rằng, thời đại dựa vào khuôn mặt để kiếm cơm này thì Phó Cẩm Hành đương nhiên là người chiến thắng. Chỉ có điều nhìn màn hình toàn là những bình luận của đủ các đóa hoa si mê anh cô lại thấy buồn bực khó hiểu.

Đây là người của cô.

Của cô.

Chỉ là khi máy quay nhắm vào Phó Cẩm Hành một lần nữa thì đột nhiên anh lại khẽ giơ ngón tay lên nhẹ nhàng xoay chiếc nhẫn cưới đang đeo trên ngón áp út tay trái, ánh mắt vẫn hướng về sân khấu, nhưng động tác quen thuộc này như được làm theo tiềm thức.

“Mẹ ơi, hành động xoay nhẫn của anh ấy đã giết chết tôi rồi.”

“Là nhẫn cưới, xem ra anh ấy thường xuyên xoay nhẫn như vậy, quả nhiên CP cậu út và mợ út thật xứng đôi.”

“@Tề Tri Dật, fans CP đâu ra mà nhặt kẹo nè.”

“Không cho phép si mê nữa, bảo vệ cậu út và mợ út đẹp đôi nhất thế giới.”

Diệp Lâm Tây theo dõi hành động của anh qua màn hình đột nhiên cảm thấy những buồn bực trong lòng đều đã tan biến. Đây chẳng phải là anh đang muốn nói với cả thế giới rằng, chậu của anh đã được trồng hoa rồi sao?

Vì sự xuất hiện của Phó Cẩm Hành nên buổi họp báo của Khoa học Công nghệ Vân Khởi nhận được sự quan tâm rất lớn.

Một bài báo đã được đăng trên diễn đàn nổi tiếng với tiêu đề《Cái chết dưới ánh hào quang của những gã khổng lồ công nghệ》.

Tiêu đề dọa người như vậy tự nhiên thu hút được vô số sự chú ý. Cùng với sự âm thầm góp gió thành bão phía sau khiến bài báo đó nhanh chóng trở nên phổ biến.

Với một tiêu đề giật gân như vậy tất nhiên đi kèm với nó sẽ là nội dung vô cùng đặc sắc. Bởi vì bài báo đã tiết lộ việc có một kỹ thuật viên cấp thấp nói rằng công ty trước đây mà anh ta đã làm từ thời mới khởi nghiệp, sau khi công ty anh ta bị mua lại thì nhà sáng lập đã bị đuổi ra khỏi công ty. Mà người nhân viên đáng thương đó cũng đã từ chức từ lâu vì vấn đề tâm lý. Cũng chính vì anh ta có quan hệ tốt với nhà sáng lập ban đầu, nên sau khi công ty bị mua lại, bất ngờ anh ta lại vướng phải một vụ kiện cáo vì mục đích trả đũa.

Công ty khổng lồ kia đã thuê một cây đại thụ trong làng kiện tụng với giá vô cùng đắt đỏ, để kiện anh ta với tội danh vi phạm thỏa thuận hạn chế cạnh tranh và yêu cầu anh ta bồi thường số tiền lên đến hàng triệu tệ. Hơn nữa gia đình anh ta cũng đang phải đối mặt với cảnh tan nhà nát cửa vì vụ kiện bất ngờ đó, đến mực cuộc sống sinh hoạt cơ bản hàng ngày cũng không thể đảm bảo được.

Tuy nhiên công ty lớn vốn đang dẫm đạp lên người sáng lập và nhân viên cũ này bống chốc lại trở thành ngôi sao sáng trong ngành. Nhưng sản phẩm mới ra mắt của họ lại quá giống với sản phẩm của người khác.

Loại bài viết về những công ty khởi nghiệp bị áp bức này luôn thu hút sự chú ý, chưa kể đến nội dung của bài báo lại đặc sắc như vậy. Nhất thời, mọi người đều đang suy đoán xem công ty này rốt cuộc là công ty nào.

Cho đến khi có một bình luận bên dưới viết rằng: “Chỉ điểm, đây là cậu út đẹp trai nhất thế giới. Đừng có kiện tôi, kiện cũng vô dụng, dù sao thì tôi cũng đang ở nước ngoài.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play