Mùa đông đã đến, vừa mở cửa, gió lạnh dường như có thể xuyên qua các lớp áo dày cộp, lạnh thấu xương. Khi Diệp Lâm Tây đến Khoa học Công nghệ An Hàn, nhân viên lễ tân đích thân đưa cô vào văn phòng ngồi đợi.
Ngay sau đó, cánh cửa được đẩy ra. Giám đốc điều hành mới Trác Viễn Hàng mở cửa bước vào, bên cạnh là Giám đốc nhân sự và nhân viên pháp lý của An Hàn. Diệp Lâm Tây đứng dậy bắt tay từng người một. Sau khi đôi bên ngồi xuống, Trác Viền Hàng bảo Giám đốc nhân sự nói qua một chút về tình hình.
“Chính là hôm qua, đối thủ cạnh tranh của chúng tôi – Hoa Khang, đã chính thức phát hành thế hệ mới nhất của robot an ninh thông minh T2. So với sản phẩm chuẩn bị ra mắt của chúng tôi có độ trùng lặp rất lớn, mặc dù đó là lợi thế cốt lõi của sản phẩm đang được bên kia tích cực quảng bá.”
“Vì vậy, các anh nghi ngờ rằng Cố Khải – một thành viên cốt lõi trước đó đã bị sa thải khỏi tập đoàn làm rò rỉ bí mật kinh doanh của các anh cho Hoa Khang?”
Trác Viễn Hàng trịnh trọng gật đầu: “Đúng vậy.”
Mà lúc này anh ta đang giơ tay đưa tài liệu sang cho Diệp Lâm Tây. Trước đó, Diệp Lâm Tây cũng đã tìm hiểu sơ bộ về trường hợp này, nhưng Khoa học Công nghệ An Hàn chỉ nghi ngờ một nhân viên có tên là Cố Khải đã vi phạm hiệp định hạn chế cạnh tranh. Diệp Lâm Tây chưa kịp điều tra thì không ngờ gặp phải tình huống công ty đối thủ phát hành sản phẩm mới trước.
Công ty đối thủ cũng đã nắm bắt cơ hội để niêm yết cổ phiếu. Nếu An Hàn muốn tung ra sản phẩm mới này thì chắc chắn phải chịu sự chỉ trích của dư luận, cho dù là bọn họ đã có nghiên cứu trước thì cũng không tránh khỏi nghi vấn đạo nhái. Kể từ khi các phương tiện truyền thông internet quá phát triển như hiện nay, thì mỗi ngày đều có các vấn đề tranh chấp về việc đạo nhái xảy ra. Ngay cả khi bằng chứng không đầy đủ để kết tội, miễn là có thể làm ồn ào lên thì nó sẽ lập tức thu hút được nhiều sự chú ý.
Cứ cho là sau đó người bị cáo buộc là đạo nhái có thể tự thanh minh sự trong sạch của mình thì cũng chẳng có mấy ai để ý đến. Bởi vì rất nhiều người không quan tâm đến sự thật của vấn đề, họ chỉ chăm chăm trút những cảm xúc tiêu cực của mình vào đám đông. Vì vậy, An Hàn không thể gánh vác cái tai tiếng đạo nhái này.
Diệp Lâm Tây nói: “Vì vậy các anh hy vọng có thể nhanh chóng tìm ra mối liên hệ giữa Cố Khải và Khoa học Công nghệ Hoa Khang, để chứng minh rằng anh ta thực sự đã cung cấp ý tưởng kỹ thuật cốt lõi cho phía công ty đối thủ?”
Trác Viễn Hàng gật đầu đồng ý.
Chỉ riêng việc thu thập bằng chứng về việc vi phạm hiệp định hạn chế cạnh tranh đã rất khó rồi, bây giờ lại còn thêm vấn đề liên quan đến rò rỉ bí mật thương mại.
Tuy nhiên, Diệp Lâm Tây cũng không hề biểu lộ cảm xúc, nếu sự việc đơn giản thì chẳng có ai cần đến Luật sư giúp bọn họ giải quyết vấn đề nữa.
“Tôi đã xem thỏa thuận hạn chế cạnh tranh mà các anh đã ký trước đây, phạm vi của hạn chế cạnh tranh bao gồm sáu công ty Công nghệ cùng các công ty con của họ và Hoa Khang cũng nằm trong số đó.”
Vì vậy, chỉ cần chứng minh được Cố Khải có liên quan đến Hoa Khang thì các bước tiếp theo có thể sẽ được tháo gỡ dần dần.
Thông thường mà nói, một công ty đối thủ cạnh tranh cụ thể sẽ được nêu rõ trong bản đồng ý thỏa thuận không cạnh tranh, mà vừa hay Hoa Khang lại nằm trong danh sách chỉ định của An Hàn.
Lần trước xem tài liệu, Diệp Lâm Tây đã xem xét cẩn thận cả sáu công ty này. Phạm vi kinh doanh trong giấy phép kinh doanh của Hoa Khang không trùng lặp với An Hàn. Lĩnh vực của công ty này liên quan đến robot xã hội, robot thương vụ và các sản phẩm công nghệ dành cho trẻ em, còn có robot an ninh mới được ra mắt gần đây.
Nhưng Diệp Lâm Tây vẫn hỏi thêm một câu: “Trác tổng, tôi không phải là người chuyên về các sản phẩm công nghệ cao, vậy nên giữa hai bên có khi nào xảy ra việc va chạm ý tưởng sáng tạo không?”
Trác Viễn Hàng: “Khả năng này thực sự có tồn tại, dù sao thì hiện nay AI* càng ngày càng trở nên hoàn thiện hơn, các sản phẩm robot liên quan đến nhiều ngành công nghiệp khác nhau đang được tung ra thị trường. Nhưng bọn họ vội vã cho ra mắt sản phẩm trước chúng ta là điều rất đang nghi.”
*AI: Trí tuệ nhân tạo.“Tuy nhiên khi điều tra Cố Khải, tôi hy vọng cô có thể cố gắng hòa nhã một chút, dù sao thì anh ta cũng là một thành viên kỹ thuật cốt lõi và là nhân viên cũ đầu tiên của công ty, chúng tôi cũng phải cân nhắc đến những ảnh hưởng tác động đến nội bộ công ty.”
Diệp Lâm Tây hiểu điều này.
Khoa học Công nghệ An Hàn vừa được mua lại, tuy công ty vẫn chưa cải tổ nhưng ai cũng biết rằng sớm muộn gì họ cũng sẽ sát nhập vào Khoa học Công nghệ Thịnh Á và trở thành một phần của Thịnh Á. Cộng thêm việc có ba nhà sáng lập, thì hai người đã rời đi. Mặc dù phó Cẩm Hành xem thường Phùng Kính, nhưng anh ta đã gắn bó với công ty lâu như vậy, tất nhiên dưới tay vẫn có cả đám người theo anh ta. Không thể loại trừ khả năng anh ta âm thầm vụng trộm đưa hết các nhân viên kỹ thuật rời khỏi công ty. Rồi sau đó khởi động một đường đua mới. Vậy thì mục đích mua lại An Hàn của Phó Cẩm Hành sẽ hoàn toàn thất bại. Bởi vì ở các công ty công nghệ thì tài sản quý giá nhất chính là các nhân viên kỹ thuật.
ngôn tình hàiTrác Viễn Hàng không để cho Diệp Lâm Tây gióng trống khua chiêng lôi Cố Khải ra tòa, vì anh ta sợ sẽ làm bùng lửa trong lòng các nhân viên hiện tại của công ty. Lúc đó, Cố Khải là trưởng nhóm kỹ thuật, nghe nói anh ta rất có tiếng nói. Đôi khi lòng người thật khó lường.
Sau cuộc họp, Diệp Lâm Tây cũng chuẩn bị cáo từ. Kết quả là Trác Vẫn Hàng lại đi theo cô xuống lầu. Sau đó còn kèm theo một vài động tác của dân kỹ thuật, mắt kính, áo len cổ tròn, áo sơ mi kẻ sọc, mặc dù ấn tượng không tệ, nhưng các kỹ thuật viên thực sự rất dễ nhận biết.
“Trác tổng muốn ra ngoài à?” Diệp Lâm Tây hỏi thăm.
Trác Viễn Hàng là hình mẫu điển hình của một Giám đốc điều hành, áo quần chỉn chu, tuy đã ngoài bốn mươi nhưng vóc dáng rất cân đối.
“Đi đón người.” Trác Viễn Hàng khẽ cười.
Khi xuống đến nơi, Diệp Lâm Tây đã biết người anh ta muốn đón là ai.
Ngay khi xe của Phó Cẩm Hành vừa đến cổng công ty, anh xuống xe liền nhìn thấy Diệp Lâm Tây đang đứng cạnh Trác Viễn Hàng.
Trác Viễn Hàng lại lần lượt giới thiệu những người đang đứng bên cạnh anh ta với Phó Cẩm Hành, không phải đây là lần đầu tiên sếp lớn đến thị sát công ty kể từ sau khi mua lại sao?
Vốn dĩ, hôm nay Phó Cẩm Hành muốn đến thăm phòng thí nghiệm. Nhưng vẫn ghé qua công ty trước một chuyến.
Khi đến lượt Diệp Lâm Tây, Trác Viễn Hàng nghĩ ngợi một lúc rồi vẫn giới thiệu: “Vị này là luật sư Diệp, là Luật sư bên phía công ty Luật B Vấn mà chúng ta đang hợp tác.”
Đây là lần đầu tiên Diệp Lâm Tây gặp Phó Cẩm Hành trong hoàn cảnh công việc. Cô đoán rằng Trác Viễn Hàng chắc chắn biết mối quan hệ giữa cô và Phó Cẩm Hành. Dù sao thì cô cũng được chỉ mặt đặt tên đến giải quyết vụ việc của Cố Khải. Mà người “Chỉ mặt đặt tên” đó lại là Phó Cẩm Hành.
Đối với những kỹ thuật viên khác, Diệp Lâm Tây đoán rằng có lẽ bọn họ không biết, vì không phải ai cũng có thời gian quan tâm đến những scandal nóng hổi trên mạng. Nhìn bầu không khí yên tĩnh xung quanh, cô cảm thấy có chút chột dạ. Cứ thế cho đến khi Phó Cẩm Hành nhẹ nhàng giơ tay về phía cô, như bắt tay với mấy người vừa rồi: “Luật sư Diệp.”
Diệp Lâm Tây lần đầu tiên nghe thấy anh gọi mình như vậy. Lỗ tai dường bị mấy sợi lông lướt qua. Trái tim không tự chủ bắt đầu tăng tốc đập mạnh.
Cô vươn tay nắm lấy tay anh, thì nghe thấy giọng nói trầm thấp của người đàn ông: “Vất vả rồi.”
Nói xong, anh thu tay lại, nhưng ngón tay lại ngãi nhẹ vào lòng bàn tay cô một cái.
Không mạnh cũng không nhẹ.
Như chuồn chuồn lướt trên mặt nước.
Diệp Lâm Tây trố mắt, sững sờ đứng yên tại chỗ.
Sau khi lấy lại tinh thần mới nhận ra tên đàn ông chó này đang lén lút trêu chọc cô ở nơi công cộng.
Vành tai cô đỏ rực cả lên.
Khi cô khẽ nâng mí mắt lên nhìn anh, nam nhân tuấn tú với vẻ ngoài lãnh đạm, anh vốn dĩ rất ít cười, lúc này khóe miệng cũng chỉ khẽ cong, khiến bản thân trông có vẻ thân thiện hơn một chút.
“Vậy bây giờ chúng ta đến phòng thí nghiệm nhé.” Trác viễn Hàng nói.
Phó Cẩm Hành gật đầu, phòng thí nghiệm của Khoa học Công nghệ An Hàn nằm ở phía sau tòa nhà chính. Đây là khu công nghiệp công nghệ cao ở Bắc An, nhiều doanh nghiệp vừa và nhỏ về công nghệ cao có văn phòng tại đây. Dù sao thì tiền thuê cũng được chính phủ trợ cấp, điều này có lợi hơn trong việc kiểm soát chi phí. Còn Khoa học Công nghệ Thịnh Á là doanh nghiệp lớn nên bọn họ tự có cơ sở chuyên dụng của mình.
Diệp Lâm Tây nhân cơ hội nói lời tạm biệt: “Vậy thì tôi…”
“Luật sư Diệp cũng đi cùng đi.”
“Há?”
Diệp Lâm Tây ngạc nhiên nhìn Phó Cẩm Hành, không ngờ anh lại đưa ra lời mời với mình.
Phó Cẩm Hành khẽ nói: “Sau này luật sư Diệp là người hợp tác lâu dài với công ty, không tính là người ngoài.”
“……”
Cô nên nói gì đây? Cảm ơn anh đã tin tưởng?
Nhưng ngoại trừ Trác Viễn Hàng liếc nhìn Diệp Lâm Tây một cái, thì những kỹ thuật gia khác thậm chí có vẻ không đồng tình với câu nói này, đột nhiên Diệp Lâm Tây cảm thấy mấy người làm kỹ thuật này có chút ngây thơ.
Vì phòng thí nghiệm ở tòa nhà bên cạnh, nên bọn họ đi bộ qua đó. Phó Cẩm Hành và Trác Viễn Hàng đi cạnh nhau phía trước, Diệp Lâm Tây đi phía sau. Ngẩng đầu nhìn lên, thấy người đàn ông mặc áo khoác dài màu đen, ngọc thụ lâm phong, bờ vai thẳng tắp, bước đi chậm rãi, ánh mặt trời mùa đông lạnh lẽo buông xuống người anh vẫn ánh lên tông màu trắng sáng mát mẻ như thường ngày. Anh đang quay đầu nói chuyện với Trác Viễn Hàng, cũng không biết nói những gì, lại đột nhiên nhìn sang, chỉ dừng lại trong khoảng một giây. Nhưng Diệp Lâm Tây nhìn thấy đôi mắt đen nhánh của anh quét qua khuôn mặt cô.
Để lại dấu vết của nụ cười.
Diệp Lâm Tây hơi sững người, sau đó nhanh chóng ném bớt những suy nghĩ miên man đang ở trong đầu. Chỉ có điều, trong lòng cô có chút khó bực bội. Tối nay về nhà phải xử lý tên đàn ông chó này mới được. Từ nay về sau cấm nghiêm cấm không cho phép anh cười như vậy.
*
Trước đây, Diệp Lâm Tây cũng đã từng đến thăm phòng thí nghiệm của Khoa học Công nghệ An Hàn, nhưng lần đó là để gặp Kiều Vân Phàm, nên lúc đó chỉ là cưỡi ngựa xem hoa. Lần này Phó Cẩm Hành đến đây là vì An Hàn sắp tung ra thế hệ robot an ninh mới. Sự đổi mới của các doanh nghiệp công nghệ cao luôn là cuộc chạy đua với thời gian. Đặc biệt là trong ngành AI thì thời gian chính là tiền bạc.
Kiều Vân Phàm đã đợi bọn họ trong phòng thí nghiệm, sau khi nhóm của họ đến, anh ta đích thân làm diễn giả chính để giới thiệu sản phẩm mới này.
Diệp Lâm Tây phát hiện ra rằng khẩu khí của Kiều Vân Phàm không tệ. Ít ra thì là một người mờ mịt về AI như cô, nhưng cô có thể hiểu được tất cả các vấn đề về khoa học và công nghệ mà anh ta nói.
Sau khi nhân viên khác trình diễn cách chức năng cơ bản, Diệp Lâm Tây mải xem đến mê mẩn, đột nhiên Phó Cẩm Hành quay lại nhìn cô: “Em cảm thấy thế nào?”
“Thật kỳ diệu.”
Diệp Lâm Tây chân thành nói.
Đặc biệt, khả năng di chuyển xuyên sàn của thế hệ robot mới này đã được cải thiện hơn nữa. Diệp Lâm Tây nhìn người máy nhỏ trình diễn màn ra vào thang máy, có cảm giác dễ thương một cách khó hiểu.
Kiều Vân Phàm nói: “Robot của chúng tôi có thể được sử dụng ở bất cứ nơi nào, trung tâm mua sắm, bệnh viện, trường học, văn phòng cao ốc, chỉ cần dùng để đảm bảo an ninh thì đó đều là nơi nó có thể hoạt động.”
Diệp Lâm Tây vỗ tay tán thưởng. Bởi vì cô nghĩ rằng triển vọng thị trường mà anh ta nói thực sự rất rộng. Chỉ có điều sau khi cô vỗ tay, xung quanh bỗng trở nên yên lặng. Diệp Lâm Tây lúc này mới nhận ra mình đã quá kích động.
Trác Viễn Hàng cười nói: “Xem ra sức cuốn hút của Vân Phàm không tệ, ít ra thì luật sư Diệp cũng bị lay động rồi, hay là lần này buổi ra mắt sản phẩm mới, để cho Vân Phàm đảm nhiệm nhé.”
Kể từ khi đích thân Steve Jobs giới thiệu các sản phẩm mới của Apple hàng năm, ngày càng có nhiều ông trùm công nghệ bắt đầu lấn sân. Mỗi lần ra mắt sản phẩm của công ty cũng chính là buổi trình diễn của họ. Vì vậy, Giám đốc điều hành của công ty thường đến buổi ra mắt sản phẩm kiểu này.
Trước đây, các hội nghị ra mắt sản phẩm mới của Khoa học Công nghệ An Hàn đều là do Phùng Kính ra mặt, dù sao thì khi xuất hiện trên các phương tiện truyền thông, càng để lại ấn tượng tốt với tư cách là một người sáng lập thì khả năng gắn bó lâu dài với công ty càng được củng cố.
Kiều Vân Phàm không ngờ rằng Trác Viễn Hàng sẽ quyết định như vậy. Anh ta vô thức nhìn Phó Cẩm Hành. Dù sao thì anh mới là người đưa ra quyết định cuối cùng.
“Anh quyết định đi.” Phó Cẩm Hành gật đầu nhìn về phía Trác Viễn Hàng.
Kết thúc buổi thuyết trình, mọi người đều trò chuyện rất thoải mái, trong lúc Phó Cẩm Hành đang trao đổi với Kiều Vân Phàm thì Diệp Lâm Tây tùy ý ngắm nhìn xung quanh, lần trước đã đến đây một lần, nhưng không chú ý đến các thiết bị tinh vi này.
“Đang nhìn gì thế?” Đột nhiên giọng nói nhàn nhạt của người đàn ông vang lên bên tai.
Diệp Lâm Tây sửng sốt, quay đầu liếc nhìn Phó Cẩm Hành, sau đó lại nhìn sang bên cạnh, thấy không có ai chú ý mới thì thầm nói: “Nhìn mấy cái này này, cảm thấy quá lợi hại. Anh nói xem liệu trong tương lai sẽ có những người máy thông minh như con người không?”
Theo mô tả trong tiểu thuyết khoa học viễn tưởng, có những người máy có trí thông minh tương đương với con người và có thể suy nghĩ độc lập.
Phó Cẩm Hành thấp giọng nói: “Sức sáng tạo của con người là không giới hạn”.
Diệp Lâm Tây lại nhìn đống thiết bị trước mặt, xúc động nói: “Những người làm công tác khoa học và kỹ thuật này thật sự rất tuyệt vời.”
Mặc dù tốt nghiệp ở trường luật hàng đầu thế giới, nhưng trong trái tim mình cô vẫn có một sự tôn trọng không thể giải thích đối với khoa học. Cảm thấy những công nghệ cao này, cho dù là cấu trúc não cũng khác hoàn toàn với bản thân cô. Có lẽ là do bộ não của chúng vố dĩ là những dụng cụ vi tính.
“Trước đây đi học, suýt chút nữa anh cũng chọn ngành khoa học máy tính.” Đột nhiên Phó Cẩm Hành quay đầu nhìn cô nói.
Diệp Lâm Tây quay đầu nhìn anh, có chút bối rối, vô thức hỏi: “Vậy tại sao anh không chọn?”
Diệp Lâm Tây biết ngành anh học là ngành tài chính.
Phó Cẩm Hành rũ mi nhìn xuống, nhưng không trả lời.
Diệp Lâm Tây cẩn thận hỏi: “Có phải vì lý do gia đình không? Ba muốn anh thừa kế công việc kinh doanh của gia tộc?”
Trước đây, Diệp Lâm Tây cũng đã suy đoán lý do khiến mối quan hệ giữa Phó Cẩm Hành với ba mẹ anh tại sao lại lạnh nhạt như vậy, có thể là ba mẹ ép anh làm chuyện gì đó mà anh không thích chăng? Lúc này, vừa hay nói đến chuyện này, nên cô tiếp tục hỏi.
“Cũng không phải.” Phó Cẩm Hành lắc đầu, anh đưa tay vỗ nhẹ vào con robot trước mặt, như thể đang xoa đầu nó: “Anh tình nguyện lựa chọn.”
Vì chỉ bằng cách này anh mới có thể tự tay nắm lấy mọi thứ.
Diệp Lâm Tây nhìn dáng vẻ hơi ủ rũ của anh, cảm thấy có chút đau lòng.
Khi Phó Cẩm Hành quay đầu lại bắt gặp ánh mắt của cô, anh không khỏi tủm tỉm cười: “Đang nghĩ gì thế?”
Đang nghĩ xem liệu anh có phải là cậu bé đáng thương không. Bị ép buộc phải làm những việc bản thân mình không muốn.
Cho dù anh đã phủ nhận thì Diệp Lâm Tây cũng không tự chủ được ngẫm nghĩ một hồi.
“Anh có ước mơ gì không?” Diệp Lâm Tây nhướng mắt, buột miệng hỏi, nhìn thẳng vào anh, nghiêm túc nói: “Có điều gì vẫn muốn thực hiện không?”
Dù biết anh có tất cả nhưng Diệp Lâm Tây vẫn hỏi.
Phó Cẩm Hành cúi đầu nhìn xuống bộ dạng nghiêm túc và bướng bỉnh của cô và cẩn thận suy nghĩ về nó.
“Có.”
Diệp Lâm Tây kinh ngạc nói: “Là gì thế?”
“Anh hy vọng Lâm Tây luôn có thể làm tất cả những gì mà cô ấy muốn.”
Tùy ý vui tươi.
Không gặp bất cứ cản trở nào.
Giống với dáng vẻ mà anh đã từng thấy.