Chương 48:

Sau khi cuộc đấu giá kết thúc, một bữa tiệc được tổ chức ở phòng triển lãm bên cạnh, rất nhiều người vừa rồi không mấy hứng thú đều đã lựa chọn ở lại. Thậm chí ban tổ chức còn mời cả DJ đến để chơi nhạc. Vốn dĩ buổi tiệc xa hoa ban tối giờ đã biến thành bữa tiệc cuồng nhiệt như của giới trẻ.

Đã lâu lắm rồi Diệp Lâm Tây không được vui vẻ như vậy, mặc dù không thể nhảy nhưng cô cũng lắc lư thân mình theo nhạc với ly rượu trên tay. Ngụy Triệt đi tới, nhìn thấy cô như vậy, cười nói: “Tâm trạng Lâm Tây không tồi nhỉ, xem ra thu hoạch cũng kha khá.”

“Đúng vậy, anh có ý kiến gì không?” Diệp Lâm Tây nâng cằm nói.

Ngụy Triệt cười đáp: “Việc của đại tiểu thư, tôi nào dám nhiều lời.”

Diệp Lâm Tây: “Biết vậy là tốt.”

Phó Cẩm Hành từ nhà vệ sinh trở lại, nhìn thấy ly cocktail trong tay cô, tuy không nói nhưng ánh mắt hơi trầm xuống, Diệp Lâm Tây vội giải thích: “Em đâu có uống.”

Sau đó bọn họ bắt đầu trò chuyện, nhưng nội dung của cuộc “buôn bán” giữa những người đàn ông với nhau thật nhàm chán. Diệp Lâm Tây nghe xong liền cảm thấy chả có gì thú vị, nói: “Thôi, em đi tìm người khác chơi cùng.”

Ngay khi cô vừa rời đi, Ngụy Triệt nhìn Phó Cẩm Hành nói: “Hôm nay, Phó tổng ra tay cũng quyết đoán quá nhỉ.”

Phó Cẩm Hành liếc anh ta một cái: “Câu này sao cậu không nói trước mặt Lâm Tây đi.”

“Sao nào, còn cần tôi giúp cậu tìm Lâm Tây kể công à?” Giọng điệu Ngụy Triệt cực kỳ khoa trương.

Phó Cẩm Hành nhìn sang bên cạnh, hỏi: “Ngộ Thần đâu rồi?”

Ngụy Triệt: “Nói là có việc nên đi trước rồi.”

Sau đó anh ta nở một nụ cười đắc thắng: “Từ bây giờ anh hai hoàn toàn thuộc về mình em rồi.”

Phó Cẩm Hành cũng nhìn anh ta cười: “Được thôi.”

Đột nhiên Ngụy Triệt bị nụ cười dịu dàng của anh làm cho dựng tóc gáy. Tuy rằng không sợ chết, nhưng cũng có giới hạn, bây giờ anh ta đang cảm thấy mình sắp chọc cho Phó Cẩm Hành tức chết luôn rồi.

Vì vậy, anh ta nhanh chóng nói: “Bên Khoa học công nghệ An Hàn thế nào rồi? Tôi nghe nói họ đã có ý định ban đầu với Phi Đỉnh, nếu như lần này kêu gọi được đúng chỗ đầu tư, thì sau này An Hàn sẽ thành mối họa lớn của Thịnh Á.”

Phó Cẩm Hành lắc nhẹ ly Cocktail, trên tay là ly rượu màu xanh nhạt, đung đưa dưới ánh đèn đủ màu sắc, lộ ra vẻ đẹp mê người.

Anh đưa ly rượu lên miệng nhấp một ngụm, mùi vị cũng tàm tạm: “Bọn họ sẽ không có cơ hội đó.”

Ngụy Triệt: “Có phải cậu đã sắp xếp xong rồi không?”

Là bạn đã nhiều năm, Ngụy Triệt đương nhiên biết thủ đoạn của Phó Cẩm Hành, anh sẽ không để cho đối phương có cơ hội vươn mầm. Đến cả ba của anh cũng đã nói rằng, đừng nhìn vào vẻ bề ngoài của nhị thiếu gia nhà chúng tôi, tuy hiền lành nhưng lòng dạ lại cực kỳ sắt đá.

Nếu là thời cổ đại thì đây rất có thể là một vị anh hùng nào đó. Và một nhân vật có tính cách như vậy sẽ khiến đối thủ cạnh tranh trên thị trường trở nên rụt rè hơn. Bởi vì anh sẽ không cho đối phương bất cứ cơ hội nào, cho dù đó chỉ là một khả năng anh đều sẽ san bằng nó.

Ngụy Triệt nhìn anh: “Vậy cậu có biết lần này Phi Đỉnh chọn bên trung gian thứ ba là ai không?”

Phó Cẩm Hành khẽ nhìn anh ta một cái: “Được rồi, hôm nay không nói chuyện công việc nữa.”

Anh nâng ly rượu trong tay lên: “Mùi vị này không tệ, cậu muốn uống một ly không?”

Ngụy Triệt sửng sốt, sau đó cười, nói: “Được thôi.”

  *

Diệp Lâm Tây đang chơi rất vui vẻ cùng nhóm chị em hoa nhựa. Mặc dù là chị em cây khế nhưng khi khen ngợi cô cũng đều rất thật lòng.

“Lâm Tây, trước đây tôi có đầu tư vào một phòng trưng bày nghệ thuật, nó cũng sắp đi vào hoạt động rồi, lúc đó cô nhất định phải đến tham gia cùng tôi đó.”

“Còn tôi nữa, tháng tới tôi sẽ bao một chuyến bay tới Koh Samui để tổ chức sinh nhật, Lâm Tây cô có muốn tham gia không?”

Cả nhóm mỗi người một câu, rất náo nhiệt.

Rõ ràng bọn họ đều đang hùa theo lời nói của Diệp Lâm Tây, như thể những biểu cảm trên khuôn mặt cô chính là bộ mặt của họ vậy.

Đoạn Thiên Hàm ở cách đó không xa, nhìn thấy cả nhóm đang sôi nổi bên này, đột nhiên cười nhạo một tiếng. Tất nhiên là cũng đang có rất nhiều người vây quanh cô ta. Vốn dĩ cô ta lớn hơn Diệp Lâm Tây vài tuổi và các mối quan hệ của hai người đương nhiên sẽ không giống nhau.

Nhóm bạn xung quanh Đoạn Thiên Hàm thấy cô ta đang nhìn chằm chằm về bên đó.

“Bỏ đi, cũng chỉ là một đám nhãi ranh thôi mà, có thể làm nên trò trống gì chứ?”

Đoạn Thiên Hàm: “Không sao, tôi hoàn toàn không quan tâm tới bọn họ.”

Một người bạn nhỏ giọng hỏi cô ta: “Dạo này cô với vị nhà họ Thẩm thế nào rồi?”

“Cũng tàm tạm.” Đoạn Thiên Hàm theo thói quen muốn đưa tay lên vuốt tóc, nhưng lại chẳng thấy tóc đâu, cô ta cười khổ nói: “Tôi vẫn chưa quen với mái tóc ngắn của mình.”

Người bạn kia tiếc nuối nói: “Tóc dài đang đẹp như vậy, sao lại phải cắt?”

Đoạn Thiên Hàm hơi cúi đầu, tại sao lại phải cắt chứ?

Lúc đó cũng là một phút kích động, muốn bắt đầu lại từ đầu, nhưng không ngờ, tóc đã cắt ngắn rồi, mà những suy nghĩ trong lòng lại không hề phai nhòa.

“Tôi cảm thấy Thẩm Tuấn Dương không tồi, cô đó, tiếp xúc với người ta nhiều một chút.”

Những lời khuyên của nhóm bạn cũng đều là vì muốn tốt cho cô ta.

Phó Cẩm Hành hoàn hảo thật đó, nhưng dù sao người ta cũng có gia đình rồi, chẳng lẽ Đoạn Thiên Hàm lại muốn làm tiểu tam? Hơn nữa, nếu như Phó Cẩm Hành thực sự muốn tìm tình nhân thì có thể anh cũng chẳng tìm đến Đoạn Thiên Hàm. Nếu không khi đó anh sẽ chẳng tuyệt tình với Đoạn Thiên Hàm như vậy.

Đoạn Thiên Hàm không biết bạn mình đang suy nghĩ gì trong lòng, còn cười nói: “Tôi biết là cô muốn tốt cho tôi.”

Người bạn nói: “Cả anh lẫn chị cô đều chẳng hòa thuận, còn có mẹ kế của cô nữa, tôi cảm thấy tốt nhất cô vẫn nên mau chóng kết thân với Thẩm Tuấn Dương, sau này trước mặt ba cậu cũng sẽ có tiếng nói hơn.”

Ba của Đoạn Thiên Hàm đã kết hôn ba lần và mẹ cô ta là người vợ thứ hai. Sau khi ly hôn với mẹ cô ta vài năm trước, ba cô ta đã kết hôn với người phụ nữ chỉ mới ba mươi tuổi và năm ngoài sinh được một bé trai. Người vợ cả thì sinh được một trai một gái và hiện tại hai người họ cũng đã có chỗ đứng vững chắc trong công ty, chỉ có cô ta là người duy nhất chẳng thể dựa vào bên nào.

Thẩm Tuấn Dương là cô ta được mẹ giới thiệu, chẳng qua là vì đã thấy Phó Cẩm Hành không còn khả năng nên nhanh chóng tìm đối tượng khác để liên hôn. Mẹ cô ta luôn là người thực tế và dứt khoát. Chỉ là Đoạn Thiên Hàm nhất thời không thoát ra được, dù sao cũng là người đã thích nhiều năm như vậy rồi.

Người bạn hỏi: “Nhưng tại sao hôm nay cô lại muốn đấu giá chiếc nhẫn kim cương xanh đó?”

Đoạn Thiên Hàm nói: “Sắp đến sinh nhật mẹ tôi rồi, tôi muốn đem đến cho bà một bất ngờ.”

Lúc này, cô bạn liếc nhìn Diệp Lâm Tây cách đó không xa, cô ngồi ở đó, nụ cười nhẹ nhàng, mà xung quanh là rất nhiều những ngôi sao đầy màu sắc, giống như vầng trăng giữa một bầu trời sao vậy.

Người bạn khẽ hừ: “Tôi không ngờ người như Phó Cẩm Hành lại cưng chiều vợ đến vậy.”

Ở phiên đấu giá vừa rồi, mọi người đều có thể nhìn ra Phó Cẩm Hành mua chiếc nhẫn đó là để dành cho Diệp Lâm Tây.

“Đúng vậy.” Đoạn Thiên Hàm lạnh lùng đáp.

Vì sợ cô ta giận nên cô bạn đã đưa tay giữ vai cô ta nói: “Là tôi không tốt, không biết ăn nói, cô đừng để bụng nhé.”

Đoạn Thiên Hàm: “Tôi có gì phải giận chứ, anh ấy mua viên kim cương đó cho ai, làm gì có người nào ở hội trường là không nhìn ra.”

Mà bên phía Diệp Lâm Tây cũng đang thảo luận về buổi đấu giá hôm nay.

Có người tò mò hỏi: “Lâm Tây, chồng cô sẽ tặng viên kim cương đó cho cô đúng không?”

“Tề Tề, cô hỏi như vậy là cố ý phải không, đương nhiên là tặng cho Lâm Tây rồi.” một cô gái bên cạnh lập tức lên tiếng.

Cũng không biết ai trong đám đông náo nhiệt đột nhiên nói một câu: “Hơn nữa còn là giật lại từ tay Đoạn Thiên Hàm, đúng là vả mặt một cái thật đau.”

Câu nói này khiến cho bầu không khí trở nên ngột ngạt khó hiểu. Nhất thời, không một ai lên tiếng, bọn họ đều đang xem xét biểu hiện của Diệp Lâm Tây.

Diệp Lâm Tây thản nhiên vén mái tóc dài ra phía sau, giữ nguyên tư thế cao quý và quyến rũ, không lên tiếng.

May mắn thay một cô gái nhanh chóng nói: “Lâm Tây, cô đừng để ý, tôi đoán là cô không biết, trước đây Đoạn Thiên Hàm có một bài phỏng vấn, cô ta còn cố ý ám chỉ chúng tôi là những người không học vấn, không nghề nghiệp.”

Diệp Lâm Tây mím môi, hóa ra cũng có nhiều người biết đến bài phỏng vấn của Đoạn Thiên Hàm. Rất nhiều người trong đám các vị thiên kim tiểu thư ở đây đều không có công việc đàng hoàng, họ chỉ cần bỏ tiền ra là có thể đổi lấy một chức vị cho mình, tuy rằng biết người mà Đoạn Thiên Hàm muốn ám chỉ là Diệp Lâm Tây, nhưng trong lòng bọn họ cũng cảm thấy không thoải mái.

“Cũng không hẳn, chúng ta là những vị tiểu thư không học vấn, còn cô ta lại coi tiền như cỏ rác, nhưng tôi thấy hôm nay cái cách mà cô ta cầm tấm bảng đấu giá lại rất vui vẻ.”

“Đúng đó, đúng đó, đúng là tự vả mặt, nếu tôi là cô ta thì sau khi kết thúc tôi đã lượn ngay rồi, vậy mà vẫn còn chẳng biết xấu hổ ở lại đây.”

Ở lại để mọi người chế giễu thì vui vẻ gì?

Vẫn là Diệp Lâm Tây chủ động ngăn cản nói: “Thôi bỏ đi, đừng nói những chuyện không vui này nữa.”

Cô chẳng thèm để ý đến việc Đoạn Thiên Hàm tự cho cô là đối thủ của cô ta.

Vốn dĩ Phó Cẩm Hành chẳng có dính dáng gì đến cô ta và cô cũng không muốn người khác lôi kéo hai người họ lại với nhau.

Hội chị em cũng nói đủ rồi, nên chủ đề lại quay trở lại Diệp Lâm Tây.

Có người ghen tị nói: “Nói ra thì cũng chỉ có Lâm Tây là người khiến người ta ngưỡng mộ nhất, cô xem Phó tổng chiều chuộng cô như vậy, vừa ra tay cái là mua luôn món trang sức mấy chục triệu tệ.”

“Món hôm nay đã là cái gì, khi Lâm Tây kết hôn, đồ sính lễ lúc đó mới được tính là long trọng kìa.”

Dù đám cưới của Diệp Lâm Tây và Phó Cẩm Hành được tổ chức kín đáo nhất có thể nhưng họ vẫn không thể ngăn nổi việc truyền thông đưa tin, nào là cô dâu trăm triệu, nào là đám cưới thế kỷ, rồi còn cái gì mà câu chuyện tình trong cổ tích nữa.

Tất nhiên là “Câu chuyện tình trong cổ tích” đó ngay từ đầu đã có sự pha tạp. Còn về mức độ pha tạp của nó thì chỉ có người trong cuộc là rõ ràng nhất.

“Lâm Tây, cô chỉ cách cho bọn tôi đi, làm sao có thể thu phục được nam thần?”

Nói đến vấn đề này, mọi người đều rất thích thú.

Diệp Lâm Tây bình tĩnh nói: “Cũng chẳng có bí quyết gì.”

Cả đám đương nhiên là không tin, lại nhao nhao trở lại.

Diệp Lâm Tây khẽ cười: “Bởi vì anh ấy là người giàu nhất trong số các ứng cử viên kết hôn của tôi.”

Sau khi cô nói xong, xung quanh lại rơi vào im lặng lần nữa.

Ngay sau đó, mọi người đã lấy lại tinh thần, tiếng cười vang lên giòn giã.

“Lâm Tây, thật giỏi nói đùa.”

“Đúng đó, còn cố ý trêu bọn tôi nữa.”

Diệp Lâm Tây tự giễu cợt trong lòng, khi người ta nói thật thì bạn lại cho rằng họ đang đùa, còn ngược lại khi họ nói những điều huyễn hoặc thì mọi người lại đều tin là bạn đang nói thật.

Đó vốn dĩ là sự thật, nếu Phó Cẩm Hành không giàu như vậy thì cô sẽ không kết hôn với anh.

Ai biết rằng ngay khi quay người, cô lại thấy một người đàn ông đang đứng ở cửa, tướng mạo anh tuấn khoác trên người bộ vest bảnh bao, đang uể oải nhìn cô.

Diệp Lâm Tây: “…”

Người đàn ông chó này đứng ở đây khi nào vậy?

Anh có nghe thấy những gì mình nói vừa rồi không?

Anh sẽ không nghĩ mình là một người phụ nữ luôn tôn thờ tiền bạc đó chứ, thôi được rồi, quả thực cô là người như vậy. Chỉ là nói ra điều đó ngay trước mặt anh, thật quá xấu hổ.

Diệp Lâm Tây nhìn vẻ mặt lười biếng của anh, nghiên cứu kỹ càng một chút, cô cố gắng dùng đôi mắt thường của mình để hiểu được những biểu cảm mang tầm vĩ mô trên gương mặt anh, nhưng sau đó cô đã phải từ bỏ.

Chỉ đến khi xe sắp lật, Diệp Lâm Tây lại bình tĩnh hơn một chút.

Sau đó, cô bổ sung thêm một câu mà không hề thay đổi sắc mặt của mình: “Chồng tôi cũng đẹp trai nhất nữa.”

Cả đám chị em lại cười rộ lên, sau đó cô nhìn thấy Phó Cẩm Hành chậm rãi bước tới, ánh đèn như lưu chuyển trên khuôn mặt anh, ánh sáng và bóng tối lần lượt di chuyển, anh kiêu căng như một vị quý tộc trong thời đại cũ. Khuôn mặt tuấn tú khiến ai cũng phải xuýt xoa.

Khi đi đến chỗ Diệp Lâm Tây, anh nhẹ nhàng giơ tay lên, trầm giọng nói: “Vậy bây giờ em có thể về nhà cùng người chồng đẹp trai này không?”

Giọng điệu của anh lười nhác, đem theo một chút trầm ấm.

Trái tim Diệp Lâm Tây chợt lỡ nhịp.

Khi bình tĩnh lại, cô có chút khó chịu, tên đàn ông chó này thả thính trước mặt bao nhiêu người vậy làm gì cơ chứ? Không biết như vậy rất dễ khơi gợi lòng ham muốn của người khác hay sao?

Vì vậy, cô nhanh chóng đứng dậy, kéo anh một mạch ra thẳng bên ngoài. Âm lượng của tiếng đàn nhạc bên trong đã giảm bớt, rõ ràng là không thể vang quá xa.

Diệp Lâm Tây quay đầu nhìn anh, kiên quyết nói: “Sau này anh đừng như vậy nữa.”

Phó Cẩm Hành hói: “Như vậy cái gì?”

Nói chuyện như vậy, sẽ lộ ra vẻ dịu dàng, hài hước và chắc chắn thu hút sự chú ý của mọi người.

Diệp Lâm Tây đờ đẫn, im lặng.

Phó Cẩm Hành đột nhiên bất ngờ nhìn cô hỏi: “Em không thích những gì anh vừa nói à?”

“Không phải.”

Diệp Lâm Tây nghiêng đầu nhìn anh, trên môi truyền đến một câu nói, nhịn không được, thực sự muốn nói ra.

“Anh làm như thế này.” Diệp Lâm Tây thở dài, mang theo một tia bất đắc dĩ, nghiêm túc nói: “Em sẽ muốn bao nuôi anh.”

Muốn bao nuôi anh cả đời, như vậy mới giấu kỹ được anh.

Không cho phép bất kỳ ai tơ tưởng đến anh.

——-

XiaoLiang: Hà Nội lạnh quá, mọi người giữ gìn sức khỏe nhé ^^ Chúc cả nhà cuối tuần ấm áp :*

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play