Chương 42:
Sau khi xem phim, Diệp Lâm Tây cùng Phó Cẩm Hành ra khỏi cổng. Sau mười giờ trung tâm thương mại sẽ đóng cửa, bọn họ từ trong thang máy bước ra, đến bên ngoài, trung tâm mua sắm vốn dĩ sáng bóng tinh xảo như pha lê lúc này đã hoàn toàn tối đen.
Cái nóng của đêm hè vẫn chưa hoàn toàn dịu bớt, cho dù thi thoảng có một vài cơn gió nhẹ thổi qua, cũng chẳng thể thổi đi hơi nóng vương vấn mãi không thoát này. Dường như Diệp Lâm Tây vẫn đang bất bình với cái kết vừa rồi, cả đoạn đường cô đều bĩu môi, trên mặt lộ ra vẻ không vui.
Phó Cẩm Hành nhìn một hồi, đột nhiên nhéo nhẹ môi cô: “Anh đưa em đi xem phim vì muốn em vui vẻ, chứ không phải để em bực tức như vậy.
Diệp Lâm Tây: “Haizz, cái kết này kỳ quái chết đi được.”
Đột nhiên cô quay đầu nhìn anh chằm chằm, hững hờ nói: “Anh chia tay với mối tình trước là vì lý do gì?”
Phó Cẩm Hành không hề hoảng loạn với câu hỏi như một cái bẫy này.
Anh nhẹ giọng hỏi ngược lại: “Em thì sao?”
“Là em hỏi trước mà.” Diệp Lâm Tây nói.
Phó Cẩm Hành nhìn cô cười: “Sao tự nhiên lại quan tâm đến lịch sử tình trường của anh vậy?”
Ha ha.
Diệp Lâm Tây cười nhạt một tiếng, ai thèm quan tâm chứ, cô chỉ tùy tiện hỏi vậy mà thôi, thuận miệng hỏi một câu cũng không được à?
“Không nói thì thôi.” Diệp Lâm Tây xoay người bước đi.
Vừa mới quay đầu lại, cánh tay đã bị anh nắm lấy, bên tai còn vang lên giọng nói trầm thấp: “Không có tình cũ.”
Diệp Lâm Tây nhìn anh, có chút kinh ngạc.
Nhưng Phó Cẩm Hành đã đi vượt qua cô.
Cô đứng tại chỗ suy tư hồi lâu, vẫn là cân nhắc câu nói không có tình cũ vừa rồi của anh.
Không có người yêu cũ!
Lẽ nào chỉ có mình cô??
Diệp Lâm Tây lắc mạnh đầu một cái, tối nay cô có uống chút rượu, nhưng cô hoàn toàn tỉnh táo, vậy sao lại có thể nghĩ ra ý tưởng này, là do cô phát điên rồi sao?
Đến khi lên xe về gần tới nhà, Diệp Lâm Tây vẫn đang suy nghĩ miên man về vấn đề này. Nếu nói rằng Phó Cẩm Hành cố tình bịa đặt để ngụy trang cho hình ảnh một người đàn ông đơn thuần, ấm áp của anh thì cũng chẳng đến mức phải vậy. Dù sao thì con người anh ấy luôn khinh thường những việc làm như vậy. Trong lòng Diệp Lâm Tây lại cảm thấy vui vẻ, cả quãng đường về nhà khóe mắt đều cong lên.
Mấy ngày sau đó, tâm trạng cô đều hân hoan vô cùng.
Ngay cả Từ Thắng Viễn khi làm việc cùng cô cũng nhận ra điều đó, anh ta tò mò hỏi: “Luật sư Diệp, mấy ngày nay cô có chuyện gì vui phải không?”
“Sao thế?” Diệp Lâm Tây bị câu hỏi của anh ta làm cho ngây người.
Từ Thắng Viễn chỉ vào gương mặt cô: “Thì tại mấy ngày nay tôi đều thấy cô rất vui vẻ.”
Diệp Lâm Tây: “Tôi không có cười cả ngày đó chứ.”
Từ Thắng Viễn nói: “Là trong mắt tràn ngập hạnh phúc.”
Diệp Lâm Tây suýt chút nữa cầm điện thoại lên soi lại mắt mình, xem xem rốt cuộc bản thân mình có vui vẻ lộ liễu đến vậy không? Kết quả là điện thoại đang đặt trên bàn của cô lại đổ chuông, là quầy lễ tân gọi cô qua đó một chuyến. Nói có khách hàng đến tìm.
Diệp Lâm Tây: “Đương sự sao?”
Nhân viên lễ tân: “Đúng vậy, cô ấy nói mình là khách hàng của cô.”
Sau khi dập máy, Diệp Lâm Tây lập tức đi tới quầy lễ tân, thì nhìn thấy Tào Vân đang đứng đó, vừa nhìn thấy cô, Tào Vân đã kích động gọi: “Luật sư Diệp.”
Diệp Lâm Tây: “Sao cô lại đến đây? Có phải công ty bảo hiểm lại xảy ra vấn đề gì khác không?”
Tào Vân vội vàng lắc đầu: “Không phải công ty bảo hiểm.”
Sau đó cô ấy nhanh chóng lấy từ trong chiếc ba lô to mà mình mang theo ra một tầm vải màu đỏ được gấp lại cẩn thận và cười, nói: “Tôi đến để đưa cái này cho cô.”
Diệp Lâm Tây nhìn chăm chú rồi sững người.
Vì đây là một tấm cờ hiệu màu đỏ, bên trên có viết hai hàng chữ
–Luật sư duy trì sự công bằng, gánh vác trách nhiệm đạo đức trên đôi vai cứng rắn.
Đôi vai cứng rắn…
Vai của cô đau có khỏe đến vậy.
Tào Vân: “Luật sư Diệp, lần trước cô không lấy tiền công của chúng tôi, tôi nghĩ đi nghĩ lại vẫn cảm thấy cần tặng cô món quà gì đó làm kỉ niệm.”
Diệp Lâm Tây lúng túng nói: “Vụ án này là do đối tác Ninh của chúng tôi nhận, tôi chỉ phụ trách liên lạc với cô mà thôi, người thực sự làm việc là đối tác Ninh.”
“Tôi biết, tôi biết, vì vậy tôi cũng làm cho Luật sư Ninh một cái.”
Diệp Lâm Tây: “….”
Tào Vân lấy từ trong túi ra một chiếc cờ hiệu khác, bên trên cũng viết hai dòng chữ:
— Người bảo vệ chính nghĩa, Luật sư tốt của nhân dân.
Đột nhiên Diệp Lâm Tây cảm thấy bờ vai sắt đá của mình dường như cũng không quá khó để chấp nhận.
So với sự lúng túng do lần đầu tiên gặp phải chuyện này của Diệp Lâm Tây thì nhân viên ở quầy lễ tân dường như lại chứng kiến quá nhiều, thậm chí còn chủ động hỏi: “Luật sư Diệp, có cần tôi chụp ảnh giúp cô không?”
Á? Còn cả chụp ảnh nữa?
Nhân viên lễ tân: “Luật sư chuyên giải quyết tranh chấp của công ty Luật chúng ta cũng thường có người gửi tặng những cờ hiệu kiểu này.”
Cuối cùng dưới sự nhiệt tình của cô nhân viên lễ tân, Diệp Lâm Tây đã chụp ảnh Tào Vân. Còn về cờ hiệu của Ninh Dĩ Hoài, vì anh ta không có ở công ty, nên Tào Vân đã nhờ Diệp Lâm Tây nhận giúp.
Trước khi rời đi, Tào Vân còn ngại ngùng nói: “Lẽ ra tôi phải đích thân đưa cho Luật sư Ninh, nhưng tiểu Lượng và con bé con đang ở nhà, nên tôi phải về ngay.”
Diệp Lâm Tây: “Không sao, tôi nhất định giúp cô chuyển đến tận tay anh ta.”
Tào Vân: “Luật sư Diệp, ca phẫu thuật của đứa nhỏ nhà tôi sẽ sớm được thực hiện, cảm ơn cô rất nhiều.”
Diệp Lâm Tây lắc đầu: “Đều là việc mà tôi nên làm.”
Sau khi tiễn người rời đi, cô cầm hai tấm cờ hiệu quay lại phòng làm việc, vừa ngồi xuống, Từ Thắng Viễn ở đằng sau đã cười nói: “Luật sư Diệp, đương sự của cô gửi cờ hiệu đến cho cô à?”
Diệp Lập Tây quay ngay lại: “Sao anh biết?”
“Tiểu Mộng thông báo trong nhóm, cả hội đều đang tung hoa chúc mừng cô kìa.”
Diệp Lâm Tây vội vàng mở nhóm chát lớn của công ty Luật ra, bởi vì nhóm chat này hàng ngày đều có rất nhiều người tán gẫu, cô cảm thấy quá ồn ào nên đã tắt thông báo tin nhắn đến. Vừa mở ra, liền phát hiện một hàng dài hình động ngón tay cái lần lượt hiện ra.
Lướt đến tin nhắn đầu tiên thì phát hiện tiểu Mộng gửi vào nhóm một bức ảnh. Cô gái này cũng khá hiểu chuyện, còn dùng cả phần mềm để chụp, Diệp Lâm Tây nhấp vào bức ảnh, còn may, cô vẫn đẹp như thế. Vẻ đẹp của báu vật không bị hề bị làm cho thất vọng.
Cô thở phào nhẹ nhõm trong lòng, sau đó nhận ra bây giờ không nên chỉ quan tâm đến nhan sắc của mình, cô lẩm bẩm: “Sao tiểu Mộng lại gửi anh vào nhóm cơ chứ?”
Từ Thắng Viễn không để ý nói: “Chúng ta làm về những vụ không kiện tụng, việc không có khách hàng gửi tặng cờ hiệu là điều bình thường, còn về bên chuyên phụ trách mảng kiện tụng thì thường xuyên có khách hàng gửi tặng những cờ hiệu như thế này và bọn họ cũng đều gửi vào nhóm khoe với mọi người.”
Diệp Lâm Tây: “…”
Hóa ra làm Luật sư cũng đòi hỏi được người khác khen ngợi.
Ngay sau đó, tiểu Mộng đã gửi liền tù tì cho cô mấy tấm ảnh.
Tiểu Mộng: [Luật sư Diệp, tôi cố ý chụp thêm cho cô vài tấm, để cô có thể chọn cái nào đẹp nhất mà cô thích.】
Tiểu Mộng: [Nhưng tôi thì lại thấy tấm nào cũng đẹp hết.】
Tiểu Mộng: [Chủ yếu là do Luật sư Diệp quá xinh đẹp đó mà.】
Nếu nói như Diệp Lâm Tây vốn dĩ có chút không vừa ý với tiểu Mộng, vì cô ấy đã tự đăng ảnh của mình lên nhóm mà không hỏi trước, thì lúc này lại được nghe mấy câu khen ngợi của cô ấy, nên chút ấm ức trong lòng đã chẳng còn nữa. Dù sao cũng là một tấm ảnh đẹp như vậy, gửi vào nhóm thì cũng đã gửi rồi.
Diệp Lâm Tây lập tức gửi tin nhắn cho Phó Cẩm Hành.
Diệp Lâm Tây: [Tối nay anh có về nhà ăn cơm không?】
Phó Cẩm Hành: [Có việc gì à?】
Diệp Lâm Tây: [Cũng chẳng có gì.】
Cô không trực tiếp nói ra, như vậy sẽ giống như cô đang muốn khoe khoang khắp nơi vậy, nhưng lúc này Diệp Lâm Tây quả thực là giấu đầu lòi đuôi, cái đuôi đã sớm bị phát hiện rồi.
Dường như Phó Cẩm Hành cũng cảm nhận được hàm ý có chút hạnh phúc vui mừng trong câu nói của cô.
Phó Cẩm Hành: [Có chuyện gì vui sao?】
Diệp Lâm Tây: [Tối nay về nhà em sẽ nói cho anh.】
Phó Cẩm Hành: [Được.】
Diệp Lâm Tây đặt cờ hiệu gọn gàng trong túi xách của mình, cô đã hỏi Từ Thắng Viễn, anh ta nói rằng trong công ty không có quy định bắt buộc phải đặt những chiếc cờ hiệu kiểu này ở nơi quy định, nên muốn mang chúng về cũng được.
Không ngờ lúc tan làm, cô lại nhận được một cuộc điện thoại.
Là số lạ gọi tới.
Khi kết nối, cô nghe thấy một giọng nói rất quen thuộc.
“Lâm Tây, mẹ về nước rồi, tối nay ăn cơm cùng nhau được không?”
Là Thẩm Minh Hoan.
Diệp Lâm Tây sững sờ hồi lâu, sau đó mới nhẹ giọng nói: “Mẹ về từ khi nào thế?”
“Sáng sớm nay, vừa ngủ dậy liền gọi luôn cho con.”
Trong lòng Diệp Lâm Tây cảm thấy dễ chịu hơn một chút, cô thấp giọng: “Được.”
Thẩm Minh Hoan: “Hay là con gọi cả Cẩm Hành cùng đến nhé, nhắc ra thì mẹ chưa ăn được bữa cơm nào tử tế với cả hai con.”
“Vâng.” Diệp Lâm Tây đồng ý.
Sau khi dập máy, cô mới lấy lại tinh thần, hóa ra đúng là Thẩm Minh Hoan vừa gọi cho cô.
Có lẽ cuộc sống của Thẩm Minh Hoan chính là kiểu mà các cô gái ngày nay hâm mộ nhất, tuy đã ngoài năm mươi nhưng trông bà ấy chỉ như mới ba mươi mà thôi, vừa có tiền lại vừa tự do bay nhảy khắp nơi trên thế giới mà không hề có bất cứ ràng buộc nào. Cho dù là đối với con cái thì tất nhiên cũng không quá quan tâm đến.
Diệp Lâm Tây vẫn gọi cho Phó Cẩm Hành, khi bên kia nghe nói Thẩm Minh Hoan đã về nước hiển nhiên cũng có chút bất ngờ.
Khi đó Diệp Lâm Tây kết hôn, Thẩm Minh Hoan cũng đến tham dự. Chỉ có điều bà chỉ ở lại có một ngày đã phải rời đi rồi.
Sau khi tan làm, Phó Cẩm Hành đến đón Diệp Lâm Tây, hai người cùng nhau tới chỗ hẹn.
Địa điểm ăn uống do Thẩm Minh Hoan quyết định, đó là một nhà hàng gần sông Bắc An.
Khi họ đến, vẫn chưa thấy Thẩm Minh Hoan.
Diệp Lâm Tây quay đầu nhìn mặt sông bên ngoài, sóng nước lấp lánh đẹp đến nao lòng, nhưng tâm trạng cô lại không hề thoải mái.
Phó Cẩm Hành nhìn thấy vẻ mặt trầm mặc của cô: “Lâm Tây.”
Diệp Lâm Tây quay đầu lại, bất luận là từ khóe miệng hay ánh mắt đều có thể nhìn ra tâm trạng không vui của cô. Phó Cẩm Hành đang định mở miệng, đột nhiên ánh mắt của Diệp Lâm Tây hơi thay đổi.
Khi anh quay đầu nhìn sang thì thấy Thẩm Minh Hoan tới, bên cạnh bà còn có một người đàn ông trẻ đi cùng.
“Đây là Giang Thần, đối tác của mẹ ở Châu Phi lần này.”
Thẩm Minh Hoan cười giới thiệu với họ.
Diệp Lâm Tây không phản ứng, không gật đầu cũng không mở miệng, còn Phó Cẩm Hành thì đứng lên cực kỳ lịch lãm ôm Thẩm Minh Hoan thay cho lời chào, nói: “Đã lâu không gặp, mẹ.”
Thẩm Minh Hoan cảm thấy rất khó nghĩ đối với người con rể này. Diệp Lâm Tây chưa bao giờ nói với bà về các mối quan hệ của cô, chỉ có một lần duy nhất cũng chính là lời mời đến tham dự hôn lễ.
Và trong ngày diễn ra hôn lễ đó cũng là lần đầu tiên bà gặp Phó Cẩm Hành. Ngoài việc biết rằng anh là con trai nhà họ Phó ra thì hầu như không biết thêm gì cả. Ánh mắt Diệp Lâm Tây nhìn chằm chằm vào Giang Thần, như thể muốn nhìn xuyên qua người anh ta.
Vẫn là Phó Cẩm Hành nằm nhẹ bàn tay đang đặt trên đầu gối của cô, nhẹ giọng hỏi: “Lâm Tây, em muốn ăn gì?”
Bữa ăn này đối với Diệp Lâm Tây mà nói chỉ như đến cho có lệ. Bất cứ món ăn nào được mang lên, cô chỉ động đũa một hai lần. Vẫn may còn có Phó Cẩm Hành, cô luôn nghĩ rằng anh không giỏi giao tiếp với phụ huynh, nhưng lại không phải vậy. Nếu một khi anh có tâm, thì sẽ dễ dàng làm được.
Lúc này, bọn họ đang nói về chuyến đi đến Châu Phi của Thẩm Minh Hoan và Giang Thần, Thẩm Minh Hoan là một nhiếp ảnh gia tự do, còn Giang Thần là đạo diễn.
“Chúng tôi muốn làm một bộ phim tài liệu về động vật hoang dã Châu Phi.”
Có thể thấy Giang Thần là một người rất tham vọng và có lý tưởng, cách nói chuyện của anh ta rất thoải mái khi nói về những trải nghiệm của họ với thiên nhiên hoang dã ở Châu Phi. Bởi vì đây đều là những kinh nghiệm của Giang Thần và Thẩm Minh Hoan nên hai người họ cười nói rất vui vẻ trong khi nói chuyện, thỉnh thoảng còn cười mỉm với nhau.
Rất ăn ý.
Diệp Lâm Tây chứng kiến chỉ cảm thấy sốt ruột, cả bữa ăn gần như không nói lời nào, cho dù Thâm Minh Hoan chủ động bắt chuyện, thì thần sắc cô vẫn uể oải như vậy, như thể không muốn nói thêm gì hết.
Cho đến khi Thẩm Minh Hoan nói: “Cẩm Hành, mẹ biết trong nước con có mối quan hệ rất rộng, vì vậy muốn hỏi con xem có thể giới thiệu Giang Thần cho một công ty điện ảnh hoặc một đài truyền hình nào đó không, dù sao thì mẹ cũng không ở trong nước vài năm rồi.”
“Bộ phim tài liệu này là ý tưởng của cả mẹ và cậu ấy, mẹ cũng rất muốn…”
Đột nhiên âm thanh của chiếc nĩa bạc được đặt trên đĩa sứ đột nhiên vang lên cực nặng nề.
Âm thanh tinh túy
Tất cả mọi người đều bất giác nhìn sang.
Sắc mặt Diệp Lâm Tây không biểu cảm nói: “Con cảm thấy không khỏe, muốn về nhà.”
Nói xong, cô cứ thế đứng lên.
Khi cô rời đi, Phó Cẩm Hành lập tức đứng lên xin lỗi Thẩm Minh Hoan: “Xin lỗi.”
Anh nhanh chóng đuổi theo cô.
Diệp Lâm Tây chưa đi tới thang máy anh đã đuổi kịp rồi.
“Lâm Tây.”
Anh gọi tên cô, nhưng lại nhìn thấy Diệp Lâm Tây nhẹ nhàng dơ tay lên, như muốn ngăn cản anh, nói: “Hiện tại em không muốn nói gì cả.”
Ngay sau đó, Thẩm Minh Hoan cũng đi ra.
Bà gọi to: “Lâm Tây, con sao thế?”
Diệp Lâm Tây quay lại nhìn bà, trong mắt hiện lên vẻ thất vọng.
Thẩm Minh Hoan lập tức nói: “Con đừng hiểu lầm mối quan hệ giữa mẹ và Giang Thần, mẹ và cậu ta thực sự chỉ là đối tác mà thôi.”
Diệp Lâm Tây: “Con không hiểu lầm, con chỉ đang thất vọng về mẹ thôi.”
Thẩm Minh Hoan giật mình.
Lúc này, thang máy vang lên tiếng chuông báo, sau đó cửa thang máy mở ra. Thẩm Minh Hoan lại bước lên phía trước vài bước, Diệp Lâm Tây đi vào trong, quay đầu lại nhìn bà, đột nhiên nói: “Con tưởng mẹ thực sự chỉ muốn ăn cơm với con và Phó Cẩm Hành chứ không phải vì mục đích khác.”
Con còn nghĩ rằng mẹ là vì muốn gặp con.
Thẩm Minh Hoan: “Lâm Tây, mẹ đương nhiên là muốn gặp con rồi.”
Cửa thang máy từ từ đóng lại.
Giọng nói cuối cùng của Diệp Lâm Tây phát ra từ khe hở trong thang máy.
“Con không tin.”
*
Về đến nhà, Diệp Lâm Tây đi thẳng lên lầu, không hề có ý muốn nói chuyện. Nhìn theo bóng lưng của cô, Phó Cẩm Hành lại nhận được cuộc gọi của Thẩm Minh Hoan, nên anh chỉ đành vào phòng làm việc nhận điện thoại trước.
Thẩm Minh Hoan giải thích: “Xin lỗi Cẩm Hành, mẹ không ngờ Lâm Tây lại để tâm đến Giang Thần như vậy. Việc này thực sự không như con bé nghĩ.”
Bà nói: “Mẹ chỉ cảm thấy ý tưởng của Giang Thần rất tốt, vì vậy muốn hợp tác cùng câu ta trong dự án này mà thôi.”
Nghe bà giải thích nhiều như vậy, Phó Cẩm Hành cũng có chút đau đầu.
Anh nhíu mày thấp giọng nói: “Việc này mẹ nên nói trực tiếp với Lâm Tây thì hơn.”
Thẩm Minh Hoan bất đắc dĩ: “Tính tình của con bé không tốt, mẹ nói với nó, chỉ sợ nó không muốn nghe.”
“Không đâu.”
Đột nhiên Phó Cẩm Hành hơi nâng giọng, anh nói: “Lâm Tây không phải như vậy, chỉ cần mẹ giải thích, thì cô ấy sẽ hiểu. Mặc dù đôi khi có thể hơi cứng đầu nhưng cô ấy không hề để bụng.”
Ở đầu dây bên kia, giọng nói của Thẩm Minh Hoan cũng dừng lại.
Sau khi dập máy, Phó Cẩm Hành ngồi lại trong phòng làm việc một lúc lâu, cho đến khi nghe thấy tiếng động bên ngoài. Phó Cẩm Hành đứng dậy đi ra, liền nhìn thấy trong ánh đèn mờ ảo ở phòng khách, có một bóng người đứng cạnh sofa đột nhiên ngã xuống.
“Lâm Tây.”
Phó Cẩm Hành bước tới, định đỡ lấy cô.
Ngay sau đó, anh ngửi thấy mùi rượu nồng nặc.
Anh cúi đầu nhìn xuống và thấy chai rượu cô vẫn đang cầm trên tay, lập tức cau màu. Mà người đang ở trên sofa lại duỗi tay sờ soạng xung quanh, vừa sờ vừa sụt sịt: “Đèn đâu, tối quá, em sợ tối.”
Phó Cẩm Hành thấy cô mò mẫm một hồi lâu, nhưng công tắc đèn phòng khách lại ở một nơi khác. Vì vậy, anh bước qua, bật đèn lên.
Đèn vừa sáng, Diệp Lâm Tây lại đưa chai rượu lên miệng, lúc này anh mới phát hiện rượu trong chai chỉ còn một nửa.
“Diệp Lâm Tây” Phó Cẩm Hành dần trở nên tức giận.
Anh định vươn tay ôm cô, nhưng lại bị cô đẩy ra.
Cô chỉ vào mặt anh, tức giận nói: “Anh còn dám quát em.”
Phó Cẩm Hành hít một hơi thật sâu, biết rằng lúc này mình không nên nói lý lẽ với người say, nhưng ngay giây tiếp theo cái con ma men này lại đứng dậy, cô duỗi ngón tay chọc chọc lên ngực anh.
“Anh nói xem sao lại vô dụng đến vậy.”
?
Anh lại làm sao nữa rồi?
Diệp Lâm Tây tiếp tục than thở: “Anh cũng trạc tuổi cái tên Giang gì gì đó, anh xem anh ta nói chuyện nhiều với Thẩm Minh Hoan như vậy, Thẩm Minh Hoan cũng rất thích anh ta, vậy tại sao anh chẳng lấy lòng được bà ấy?”
Phó Cẩm Hành đột nhiên cảm thấy cái giàn thiên lý nhà mình lại sắp đổ rồi.
Nhưng một lúc sau, Diệp Lâm Tây lại nức nở, cô giữ chặt mặt Phó Cẩm Hành: “Xin lỗi, thực ra là em vô dụng.”
“Là em không khiến cho bà ấy thích mình, nên bà ấy mới không thích anh.”
“Đều là em làm liên lụy đến anh.”
“Em xin lỗi.”
Nếu vừa rồi anh đang còn cứng họng về cách nói của cô, cho rằng đó là lời của một con ma men, thì vào lúc này, anh lại cảm thấy có một sự thú vị không thể giải thích nổi. Rõ ràng là anh không nên để ý đến những lời của một người say nói. Nhưng cô lại xin lỗi anh hết lần này đến lần khác.
Phó Cẩm Hành giữ vai cô: “Lâm Tây, em không có lỗi với anh.”
“Được rồi, em không có lỗi.” Anh nhàng ôm lấy cô: “Bà ấy cũng không có ghét em.”
Diệp Lâm Tây ấm ức: “Bà ấy có ghét, thực sự không hề thích em.”
Phó Cẩm Hành: “Lâm Tây tốt như vậy, làm gì có ai không thích chứ?”
Câu nói này dường như đã lọt được vào tai Diệp Lâm Tây. Sau đó, cô lại đẩy anh ra, đặt chai rượu trên tay xuống, quay đầu tìm thứ gì đó, cô vừa tìm vừa nói: “Túi xách của em đâu, túi xách của em?”
Phó Cẩm Hành biết rằng lúc này nếu bế cô lên lầu chắc chắn cô sẽ làm loạn cho mà xem. Vì vậy, anh tìm túi xách đến cho cô. Rồi nhìn thấy Diệp Lâm Tây lấy từ trong túi ra một mảnh vải màu đỏ, sau đó cô mở tầm vải ra dơ về phía anh, rõ ràng trên mắt đang còn những giọt nước trong veo đọng lại, nhưng vẻ mặt lại rất tự hào: “Cái này là do đương sự của em tặng cho em.”
“Luật sư duy trì sự công bằng và gánh vác trách nhiệm đạo đức trên đôi vai rắn chắc.”
Diệp Lâm Tây đột nhiên vỗ vỗ ngực: “Cái này là đang nói đến em, nói đến Diệp Lâm Tây.”
Cô áp tấm cờ hiệu lên má mình, như thể đang tự an ủi.
“Đúng, Lâm Tây tốt như vậy, làm gì có ai không thích cơ chứ?”