Sáng hôm sau, Diệp Lâm Tây vừa tỉnh dậy đã nhận được tin nhắn của Phó Cẩm Hành. Hóa ra là một bức ảnh chụp khung cảnh từ cửa sổ máy bay nhìn xuống. Dưới kẽ hở của các tầng mây, là một thành phố nhỏ, nhà cửa san sát, từ trên cao nhìn xuống nó trong như một mô hình thành phố thu nhỏ.

Phó Cẩm Hành: [Vừa mới đến địa phận Frankfurt.】

Diệp Lâm Tây nhìn chằm chằm vào bức ảnh rất lâu và nghĩ xem tại sao anh ta lại gửi cho mình bức ảnh như thế này.

Là báo cáo hành trình ư?

Người vừa mới tỉnh giấc, lại cầm điện thoại lăn lộn trên giường một vòng. Nhắc mới nhớ, hình như cô chưa từng đến Frankfurt. Nước Đức không thời trang như Paris, Milan và London, Diệp Lâm Tây đến Châu Âu hoặc là để vui chơi hoặc là để mua sắm, phong cảnh ở Bắc Âu rất đẹp, những kinh đô thời trang này đều là quê hương của các thương hiệu xa xỉ. Ngược lại thì nước Đức là nơi thuộc về các ngành công nghiệp và công nghệ tiên tiến. Trước giờ Diệp Lâm Tây chưa bao giờ quan tâm đến những quốc gia như vậy. Không ngờ rằng lần đầu tiên chú ý đến nước Đức lại là bởi vì Phó Cẩm Hành đến đó công tác.

Ngay sau đó, Diệp Lâm Tây rời khỏi giường. Cô vừa cầm điện thoại vừa đánh răng, còn đang suy nghĩ không biết nên trả lời lại tên đàn ông chó này thế nào, sao cho vừa tự nhiên vừa thoải mái, không khiến cho anh ta cảm thấy dường như cô đang nhớ nhung anh ta, dù sao thì cũng chỉ mới xa nhau có mười mấy tiếng mà thôi.

Hay là cô cũng chụp một tấm ảnh gửi lại?

Nhưng nên chụp cái gì mới được đây?

Bữa sáng? Có vẻ là quá bình thường, không có gì mới mẻ, thô thiển.

Hay là chụp ảnh tự sướng?

Nhưng như thế có ngại quá không? Mới sáng sớm đã gửi ảnh tự sướng, tuy rằng mặt mộc của cô cũng rất đẹp.

Diệp Lâm Tây vừa vặn vòi nước vừa súc miệng, kết quả là tay cô trơn tuột, rơi luôn điện thoại vào bồn nước. Diệp Lâm Tây tay cầm bàn chải đánh răng sững sờ trong vài giây, sau đó mới nghĩ đến việc cứu chiếc điện thoại tội nghiệp của mình.

Khi vớt lên, nó đã ướt sũng nước rồi.

Cô chẳng còn quan tâm đến việc trả lời tin nhắn nữa, vội vàng tắt máy. Khi xuống nhà ăn sáng, cả người vẫn còn đang trong trạng thái ủ rũ.

Đến dì giúp việc cũng nhìn ra sự lơ đãng của cô, hỏi: “Lâm Tây, hình như hôm nay con không có tinh thần thì phải?”

Diệp Lâm Tây gật đầu.

Dì giúp việc không nhịn được, chọc ghẹo: “Có phải do Phó tổng đi công tác không?”

“Làm gì có, không phải, không phải, không phải đâu.” Diệp Lâm Tây như chú chim sẻ nhỏ bị tóm đúng cái chân đau, suýt chút nữa nhảy dựng lên vì để phủ nhận.

Cô cầm thìa trên tay, nhấn mạnh: “Tối hôm qua được nằm một mình trên chiếc giường rộng rãi, ngủ ngon chết đi được.”

Lật đi lật lại, cả chiếc giường trong tay, thiên hạ là của mình ta.

Dì giúp việc chỉ cười mà không nói thêm gì, xoay người đi vào bếp dọn dẹp.

Diệp Lâm Tây nhìn dì quay đi với nụ cười bí hiểm mà không khỏi cảm thấy chán nản.

Không phải, dì ơi, con không nói ngược bao giờ đâu mà.

Con thực sự cảm thấy thoải mái khi được ngủ một mình thật mà.

Dì tin con đi.

Diệp Lâm Tây không dám mở điện thoại cho đến khi tới công ty. Đến khi cô mở máy lên, mới phát hiện lúc này cách thời gian Phó Cẩm Hành gửi bức anh kia lại thêm mấy tiếng đồng hồ rồi, nhất thời không biết phải trả lời thế nào, nên dứt khoát đặt điện thoại xuống.

Tiếp đó, cô bắt đầu bận bịu với vụ án của Vương Văn Lượng, bởi vì sức khỏe Vương Văn Lượng vẫn chưa hồi phục, nên anh ta không cần phải ra tòa. Diệp Lâm Tây lại chạy đến bệnh viện một lần nữa để nói với bọn họ về diễn biến của vụ án.

Vương Văn Lượng biết được rằng Diệp Lâm Tây thực sự đã tìm thấy bằng chứng video, hận không thể quỳ xuống để cảm ơn cô: “Luật sư Diệp, thật sự cảm ơn cô, cảm ơn rất nhiều. Cô đã cứu sông cả gia đình chúng tôi.”

Diệp Lâm Tây biết đây là phản ứng khoa trương trong niềm vui khôn xiết, liền an ủi: “Hiện tại anh không cần quá lo lăng, điều quan trọng nhất là phải giữ gìn sức khỏe để sau này có thể chăm sóc gia đình tốt hơn.”

Vương Văn Lượng gật đầu lia lịa.

Diệp Lâm Tây không ở lại quá lâu, khi chuẩn bị rời đi, Tào Vân đã ra ngoài tiễn cô. Cô ấy vẫn đang địu bé gái trên lưng, nhưng bé con dường như hiểu được chuyện của gia đình, nên chẳng khóc lóc hay làm nũng, ngoan ngoãn dựa vào lưng mẹ, chỉ có đôi mắt to tròn đen láy nhìn ra ngoài thế giới.

Diệp Lâm Tây vươn tay nhéo má đứa bé cười: “Bé con, gần đây có phải con mập lên rồi không?”

Tào Vân nhìn cô, có chút vui vẻ nói: “Đúng vậy, con bé gần đây được ăn loại sữa bột cao cấp, quả thực là có mập lên chút, dạo này bế nó tôi còn thấy hơi nặng rồi.”

Mặc dù Diệp Lâm Tây chưa từng nuôi con, nhưng trẻ con ở độ tuổi này đãng lẽ đều phải trắng trẻo mịn màng. Nhưng đứa bé trước mặt cô không biết có phải do mắc bệnh tim bẩm sinh hay không, mà sắc mặt có chút vàng, lần trước nhìn thấy cũng rất gầy gò xanh xao. Khiến cho người khác cảm thấy đau lòng.

Diệp Lâm Tây: “Không cần tiễn tôi xuống dưới đâu, tôi đi thang máy xuống được mà, bên ngoài nắng lắm.”

Trong lúc đợi thang máy, Tào Vân suy nghĩ hồi lâu mới nói: “Luật sư Diệp, cảm ơn cô rất nhiều, sự giúp đỡ của cô cả đời chúng tôi cũng không quên.”

Diệp Lâm Tây an ủi: “Tôi đã nói rồi, tôi chỉ là Luật sư đi thu thập bằng chứng mà thôi. Người chính thức ra tòa là một đối tác cao cấp của công ty chúng tôi, anh ta là một Luật sư rất giỏi.”

Tào Vân lắc đầu: “Tôi nói không phải là việc kiện tụng.”

Diệp Lâm Tây có chút nghi ngờ.

Tào Vân: “Lần trước cô là người gửi sữa bột đến cho con tôi phải không?”

Diệp Lâm Tây đột nhiên bị người khác nhìn thấu, thực sự có chút xấu hổ, cô sợ Tào Vân lại nói với mình những lời cảm kích.

Tào Vân: “Sữa của con tôi vừa hết, lại lập tức có người đem tặng sữa bột tình thương, làm gì có việc trùng hợp như vậy chứ? Hơn nữa tôi cũng đã tra trên mạng, những hộp sữa được gửi đến đó có giá hơn bốn trăm tệ một hộp, cho dù là sữa bột tình thương cũng không thể là loại tốt như vậy được. Trước đó tôi luôn ngại hỏi cô vì chúng tôi thực sự không có tiền, nên chẳng còn mặt mũi nào mở miệng.”

“Thế nhưng bây giờ ổn rồi, nếu như bên bảo hiểm có thể bồi thường, tôi nhất định sẽ dựa theo mức phí thuê Luật sư thông thường để gửi cô.”

Diệp Lâm Tây ngắt lời cô ấy: “Không phải, tôi mua sữa là vì đồng cảm với hoàn cảnh của gia đình cô, còn bởi vì mong muốn em bé có thể phát triển khỏe mạnh.”

Tào Vân: “Luật sư Diệp, thật là may mắn cho gia đình chúng tôi khi gặp được người như cô và luật sư Ninh. Vì vậy, bất luận thế nào chúng tôi cũng không thể ở yên đó mà không làm gì. Tuy chúng tôi không có nhiều tiền, nhưng nếu như trong khả năng của mình, tôi vẫn muốn báo đáp cô điều gì đó.”

Diệp Lâm Tây cứng miệng không biết nên nói cái gì.

Tất cả chúng sinh đều đau khổ, nhưng dù đau khổ đến đâu, nhiều người vẫn không từ bỏ lòng nhân ái. Khi rời khỏi bệnh viện, đây là lần đầu tiên trong lòng Diệp Lâm Tây không nặng nề như vậy, ít nhất thì vụ án đầu tiên mà cô đại diện, mọi thứ đều đang diễn ra theo chiều hướng tốt.

Vào ngày hầu tòa, Diệp Lâm Tây cẩn thận chọn một chiếc áo sơ mi lụa màu đỏ retro kết hợp với chân váy đen, khiến cả người trở nên tươi sáng thu hút ánh nhìn.

Ngay đến cả Ninh Dĩ Hoài khi thấy cô cũng phải liếc nhìn hai lần.

Diệp Lâm Tây ho nhẹ một tiếng: “Tôi đã tra rồi, ra tòa có thể mặc đồ màu đỏ.”

Ninh Dĩ Hoài muốn cười nhưng cười không nổi đáp: “Tôi chỉ không ngờ rằng, ở thời đại này rồi mà những người trẻ tuổi vẫn còn mê tín như vậy.”

Diệp Lâm Tây: “…”

Phải, cô cố ý chọn màu đỏ là vì muốn may mắn thêm một chút.

Sao nào, cô thô tục, mê tín vậy đó, thì đã làm sao?

Cũng may Ninh Dĩ Hoài không có ý định nói thêm, nhưng cũng không ngăn cản được Diệp Lâm Tây âm thầm ghi lại mối thù nhỏ này với anh ta, đợi một ngày nào đó cô chịu không nổi nữa, sẽ bảo chồng cô mua đứt luôn B Vấn, sau đó điều Ninh Dĩ Hoài đến biên cương.

Lần này, là bọn họ đâm đơn kiện nên cả hai bên đều phải ra hầu tòa. Trên thực tế, thời gian xét xử không dài lắm, bởi vì Diệp Lâm Tây đã đưa ra bằng chứng video then chốt để chứng minh rằng Vương Văn Lượng quả thật vì tránh chú chó đột ngột lao ra đường nên mới xảy ra vụ tai nạn. Tòa án phán quyết rằng anh ta không tham gia vào hành vi gian lận bảo hiểm. Đối với bên Diệp Lâm Tây, căn cứ theo quy định của pháp luật có liên quan, số tổn thất áp dụng cho trường hợp của Vương Văn Lượng không vượt quá phạm vi được bảo lãnh, do đó phía công ty bảo hiểm phải bồi thường tổn thất phù hợp trong giới hạn trách nhiệm bảo hiểm.

Khi chiếc búa của thẩm phán gõ xuống, cuối cùng Diệp Lâm Tây cũng có được cảm giác vượt qua vòng chung kết. Nhưng điều cô không ngờ là họ lại bị bao vây bởi các phóng viên ngay khi bước ra khỏi phòng xử án. Chính xác mà nói, phóng viên đến vì Ninh Dĩ Hoài.

“Luật sư Ninh, động lực nào khiến anh nhận vụ bảo vệ quyền lợi công ích này?”

“Theo những gì chúng tôi biết, thì luật sư Ninh từ khi mới vào nghề, anh đã tham gia vào lĩnh vực kinh doanh pháp lý không kiện tụng. Tại sao lần này lại thay đổi nhiều như vậy?”

Không chỉ có một đơn vị truyền thông đến đưa tin, rõ ràng danh tiếng của Ninh Dĩ Hoài trong ngành cũng không tồi. Cộng thêm vụ án này vốn dĩ là do Tưởng Vấn muốn dùng nó để lấy lại danh tiếng cho Ninh Dĩ Hoài, bây giờ thành công thắng kiện, với kiểu người luôn am hiểu rõ về truyền thông, tại sao lại có thể bỏ qua cơ hội này được chứ. Hận không thể lập tực mua ngay một dòng hot search để thông báo cho cả thế giới biết. Nhìn xem, Luật sư của B Vấn chúng tôi đều là những con ma cà rồng hút máu và là tay sai của nhà tư bản. Ngay cả Ninh Dĩ Hoài tiếng xấu khắp nơi mà khi ở B Vấn của chúng tôi cũng có thể thay đổi thành một Luật sư có tinh thần trách nhiệm và lòng bác ái.

Cũng may, Tưởng Vấn còn biết thế nào là đủ, quyết định không mua hot search. Tuy nhiên, thông bảo với các cơ quan thông tấn là điều không thể thiếu.

Cả hai ngồi xe của Ninh Dĩ Hoài quay lại viện Luật.

Ngồi ở hàng ghế sau, Ninh Dĩ Hoài đột nhiên nhìn cô nói: “Đúng rồi, lát nữa về đến công ty, lập tức giúp tôi soạn một bức thư.”

“Gửi cho ai?”

Ninh Dĩ Hoài: “Cho đôi vợ chồng nuôi chó không dùng xích kia.”

Diệp Lâm Tây giật mình: “Anh định kiện bọn họ sao?”

“Tại sao lại không kiện?”

“Nhất định phải bỏ qua cho loại người đó à?” Ninh Dĩ Hoài cất giọng chế giễu.

Đây là lần đầu tiên Diệp Lâm Tây đồng ý với lời nói của Ninh Dĩ Hoài rằng loại người này quả thực nên bị xã hội tẩy chay, khiến bọn bọ hiểu rõ cái gì gọi là làm sai sẽ gặp báo ứng.

Tuy nhiên, Diệp Lâm Tây vẫn tò mò nói: “Nhưng tôi đã kiểm tra rồi, sự cố xảy ra giữa xe cơ giới và súc vật trên đường sẽ không được quy về tranh chấp tai nạn giao thông.”

Ninh Dĩ Hoài nói: “Vì vậy, trách nhiệm của cô là tìm ra điều luật hợp lý để áp dụng trong trường hợp này.”

Diệp Lâm Tây: “Tôi nghĩ chúng ta nên bắt đầu với Luật Trách nhiệm pháp lý. Theo Điều 73 của Luật trách nhiệm, nếu động vật được nuôi gây ra thiệt hại cho người khác, người chăn nuôi hoặc người quản lý vật nuôi phải chịu trách nhiệm, tuy nhiên, người vi phạm có thể không thừa nhận hoặc giảm nhẹ trách nhiệm pháp lý nếu chứng minh được rằng điều đó là do không cố ý hoặc sơ suất.”

“Ở vụ án của chúng ta, đương sự Vương Văn Lượng đang lái xe bình thường trên đường mà con chó của đối phương lại không có dây dắt, vì vậy họ phải là người chịu trách nhiệm.”

Sau đó Diệp Lâm Tây lại nhớ ra một manh mối quan trọng, cô nói: “Và khi tôi đến khu tập thể để thu thập bằng chứng, tôi nghe bảo vệ ở đó nói, chú chó của bọn họ thậm chí còn chưa đăng ký giấy chứng nhận.”

Ninh Dĩ Hoài khẽ giật khóe miệng, khinh thường nói: “Đây chính là nguyên nhân tôi chán ghét những người không tuân theo quy định.”

Lần này đến lượt Diệp Lâm Tây thầm than phiền, anh ta đã làm những việc trong phạm vi pháp luật cho phép, sa thải rất nhiều nhân viên của công ty người ta, nhưng mức độ oán hận của người khác dành cho anh cũng chẳng kém gì việc anh ta đang ghét bỏ đôi vợ chồng này.

  *

Sau khi vụ án khép lại, Diệp Lâm Tây mới thả lỏng cơ thể một chút. Cô liếc nhìn điện thoại thì phát hiện đây là ngày thứ ba Phó Cẩm Hành đi xa, ngoại trừ bức ảnh anh ta gửi hôm đầu tiên nhưng cô không có thời gian trả lời, sau đó hai người dường như lạnh nhạt rất khó hiểu.

Diệp Lâm Tây không biết mình bị làm sao, rõ ràng gửi một tin nhắn dễ dàng như vậy, cho dù là tình cờ hỏi một câu anh đang làm gì đó. Nhưng cô chỉ cảm thấy nếu như mình chủ động nhắn tin trước, chính là tiến một bước đến nơi không có lối thoát. Cô luôn là người muốn giữ bằng được thể diện, có đôi lúc hơi cứng đầu.

Đến cuối tuần, cô dứt khoát rủ Khương Lập Hạ và Kha Đường đi chơi cùng nhau, để chúc mừng thành công của vụ án đầu tiên.

Cô không có nhiều bạn, Khương Lập Hạ lại là người sét đánh cũng không rời, tuy rằng Kha Đường chỉ mới quen, nhưng chị gái này quá hợp với sở thích của cô, vì vậy cô cảm thấy nhất định Khương Lập Hạ cũng sẽ hợp với cô ấy. Hơn nữa Kha Đường còn là fans hâm mộ sách của Khương Lập Hạ. Dùng lời của cô ấy nói thì chính là từ thời thiếu niên ngây ngô đã đọc sách của Khương Lập Hạ rồi.

Nhà hàng Diệp Lâm Tây đặt có khung cảnh rất đẹp vào buổi tối, hơn nữa chỗ ngồi là những chiếc sofa êm ái, rất thích hợp cho các buổi tụ tập bạn bè.

Khi cả ba gặp nhau, không khí lúc đầu rất nhẹ nhàng. Dù sao thì đây cũng là lần đầu tiên Khương Lập Hạ và Kha Đường gặp nhau. Bởi vì trước đó cả hai người họ đều chỉ nghe thấy tên của đối phương từ miệng Diệp Lâm Tây. Vì vậy, khi mới gặp cả hai đều che giấu tính cách thật của mình, cho đến khi Diệp Lâm Tây nói về vụ án đầu tiên của cô, thì Kha Đường cũng bắt đầu phàn nàn ca thán về những vụ án mà cô ấy từng làm.

“Một đương sự của tôi, ban đầu nói với tôi rằng cô ta bị chồng lừa dối, cô cũng biết rồi đó, trong mảng kiện tụng ly hôn thì việc này cũng chẳng phải là hiếm. Cũng là tại tôi tuổi trẻ bồng bột, nên đã hoàn tin tưởng lời của cô ta, còn toàn tâm toàn ý muốn giúp cô ta tìm ra bằng chứng.”

“Kết quả, sau này tôi mới biết, hóa ra chồng cô ta mới là ông vua của những chiếc sừng, hơn nữa hai người có biết cô ta quá đáng tới mức nào không? Đứa con thứ hai cô ta sinh ra lại không phải của chồng mình. Cuối cùng, cô ta phải bồi thường phí tổn thất tinh thần cho chồng.”

Diệp Lâm Tây và Khương Lập Hạ sững sờ nhìn sang, Kha Đường nhìn bộ dạng như chưa từng trải sự đời của họ, lại tiếp tục kể vể vụ cô bảo mẫu dụ dỗ ông cụ tám mươi tuổi để lừa lấy miếng đất, rồi đến tình yêu buồn tủi do không được gia đình chúc phúc của cặp đôi nam ba mươi với bà thím năm mươi.

Khương Lập Hạ nãy giờ chăm chú lắng nghe kìm không được nói: “Cuốn sách tiếp theo tôi sẽ viết về công việc của Luật sư.”

Kha Đường tắt lịm: “Đừng có viết về luật sư gia đình, tôi sợ cô nghe xong sau này lại chẳng dám kết hôn. Thật đó, tôi cảm thấy rằng việc làm này là một sự định hình lại cách nhìn của tôi về giá trị cuộc sống và tình yêu.”

“Không đúng, tôi đã chẳng còn tin tưởng gì vào tình yêu nữa rồi.”

Khương Lập Hạ có chút sợ hãi: “Kinh khủng vậy sao?”

Kha Đường gật đầu: “Tôi cũng chỉ phát hiện điều đó khi thành một Luật sư gia đình, thế giới này quả thực có quá nhiều cặp vợ chồng trên danh nghĩa, uh thì vợ chồng trên danh nghĩa cũng được, nhưng đến lúc ra tòa ly hôn còn cắn xé nhau tả tơi nữa.”

Khương Lập Hạ không khỏi liếc nhìn Diệp Lâm Tây, có lẽ là bởi vì Diệp Lâm Tây đã phàn nàn trước mặt cô ấy quá nhiều lần rằng cô và Phó Cẩm Hành là một cặp vợ chồng trên danh nghĩa.

Diệp Lâm Tây thẹn quá hóa giận, trừng mắt lườm lại.

Nói đến vợ chồng trên danh nghĩa, cậu nhìn tớ làm gì?

Nhưng Kha Đường lại hoàn toàn không để ý đến màn liếc nhau của họ, ba người ngồi một góc phàn nàn kể lể, dường như muốn quét sạch những nặng nề tích tụ trước đó. Ngày cả Diệp Lâm Tây cũng vừa cầm ly cocktail vừa cười không ngớt.

Ngay sau đó, Diệp Lâm Tây nhìn thấy Khương Lập Hạ ôm khư khư điện thoại mở ra mở vào, bực mình ném một mẩu giấy sang cô ấy. Ai ngờ Khương Lập Hạ lại ngẩng đầu lên với vẻ mặt kỳ quái.

Diệp Lâm Tây thấy vậy cũng cảm thấy lạ, nhưng sau đó thần sắc cô cũng biến đổi theo.

“Có chuyện gì xấu à?” Cô hỏi.

Khương Lập Hạ không nói gì.

Diệp Lâm Tây hít một hơi thật sâu, sau đó cô hơi nhắm mắt lại, đưa tay ra nói: “Đưa tớ xem, có phải Dật tể của chúng ta bi chụp lén cái gì đó rồi không?”

Khương Lập Hạ kinh ngạc mở miệng.

Diệp Lâm Tây vỗ ngực thở ra một hơi dài: “Ôm rồi à? Hay là hôn nhau giữa chốn đông người rồi?”

Khương Lập Hạ: “Đều không phải.”

Diệp Lâm Tây dường như thở phào nhẹ nhõm và biểu hiện của cô đã trở lại bình thường ngay lập tức: “Vậy thì để tớ xem màn lăng xê nào lại có thể đọ lại độ hot của Dật tể, cậu nói xem cái giới giải trí này chẳng ngoan ngoãn ở yên cải thiện công việc kinh doanh của họ đi, vì không phải cứ muốn lăng xê cái gì là thành công cái đó cả đâu.”

Kha Đường vui vẻ nói: “Hóa ra Diệp Lâm Tây cũng thích Tề Tri Dật, bây giờ cậu ấy thực sự rất nổi tiếng, xung quanh tôi có nhiều fans của cậu ấy lắm.”

Lúc này Khương Lập Hạ mới nói: “Không phải tin tức của Dật tể.”

Cô ấy cũng không hiểu tại làm sao đầu óc của Diệp Lâm Tây lại nhanh nhậy thừa thãi đến vậy, vừa nói đến tin tức đã nghĩ ngay tới Tề Tri Dật.

Lúc Khương Lập Hạ đưa điện thoại qua, Diệp Lâm Tây nhìn thoáng qua dòng chữ “Kinh tế tài chính”.

Cô không khỏi bất lực: “Tại sao cậu luôn theo dõi trang Webo tài chính này …”

Một lòng một dạ muốn làm giàu phải không?

Thế nhưng câu nói còn chưa hết, cô đã phải dừng lại. Bởi vì cô nhìn thấy một tấm hình trên Weibo với tiêu đề rất to và bắt mắt.

《Đoạn Thiên Hàm – Tỷ phú USD không đi theo con đường thông thường.》

Cô lập hừ lạnh, kết quả là Khương Lập Hạ ở bên cạnh lại không sợ chết nhắc nhở cô: “Bấm vào đường link đi chị gái ơi, còn bất ngờ lớn đang đợi chị đó.”

Diệp Lâm Tây tiện tay nhấp vào đường link, đây là phiên bản đầy đủ của bài phỏng vấn trên trang bìa vừa rồi. Cô nhìn nó một lúc, suýt chút nữa ném chiếc điện thoại từ tầng ba mươi hai xuống vì tức giận.

Kha Đường ngồi ngoài không hề muốn bỏ qua đề tài này, tò mò ngó qua: “Whoa, tỷ phú USD không đi theo con đường thông thường, cô gái đại gia này xem ra cũng khá xinh đẹp đó chứ.”

Vừa dứt lời, hai người bên cạnh lập tức ngẩng đầu nhìn cô ấy chằm chằm. Chỉ là ánh mắt của Diệp Lâm Tây lại có phần nguy hiểm hơn, còn Khương Lập Hạ thì như muốn nói “Chị em tốt, con mẹ nó cô hãy bảo trọng nhé”.

Kha Đường lập tức nói: “Nhưng hoàn toàn không thể so sánh được với Lâm Tây, Lâm Tây của chúng ta mang vẻ đẹp của tiên nữ, còn cái cô này là kiểu người đẹp có thể bắt gặp dễ dàng trên đường phố.”

Khương Lập Hạ suýt chút nữa thì phải đứng lên để bày tỏ sự kính trọng với cô ấy, mẹ nó, quả không hổ danh là Luật sư.

Cái khả năng phản ứng này!

Bái phục!!

Lúc này, Diệp Lâm Tây mới tạm hài lòng cúi đầu xuống, nhưng sau đó cô lại chỉ vào đoạn đầu tiên hỏi: “Cuộc phỏng vấn này đang nói về cái cứt chó gì vậy?”

Mặc dù tiên nữ không nên đặt những thứ vớ vẩn đó trên miệng, nhưng cô thực sự tức giận quá rồi. Trong các cuộc phỏng vấn chung với các nhân vật, người được phỏng vấn luôn nhận được những lời tâng bốc ngay khi mới bắt đầu.

Mà trong đoạn phỏng vấn này của Đoạn Thiên Hàm có viết nội dung cụ thể như sau:

[Mặc dù sinh ra trong một gia đình giàu có nhưng trên người Đoạn Thiên Hàm không hề bị gắn cái mác tiêu cực nào của thế hệ giàu có thứ hai. Cô ấy không mê hàng xa xỉ, cũng không có thói quen mua vô số túi xách làm thành bộ sưu tập, đối với những món trang sức châu báu lóng lánh bắt mắt, cô ấy cũng thường không chú ý tới. Ngược lại, từ nhỏ cô đã được cha mẹ dạy dỗ phải trọng tình trọng nghĩa, sống có ích cho xã hội.】

Nếu như nói đoạn viết này đều là những lời khen ngợi theo mô típ chung. Vậy thì, những câu trả lời phỏng vấn bên dưới của Đoạn Thiên Hàm dường như chứa đầy hàm ý.

Đoạn Thiên Hàm: “Đúng vậy, tôi cảm thấy có rất nhiều người gắn cho tôi cái mác như: Thế hệ thứ hai giàu có, thiên kim tiểu thư tối ngày chỉ biết tiêu xài hoang phí. Tôi thừa nhận rằng trong giới thượng lưu, thực sự có kiểu người bỏ ra hàng triệu USD chỉ để mua một chiếc váy cao cấp, hoặc là một lần mua nguyên cả bộ sưu tập Birkin.”

“Nhưng đây chưa bao giờ là cách sống mà tôi thích, từ nhỏ cha mẹ đã dạy cho tôi biết thế nào là cách chi tiêu hợp lý, vì vậy bản thân tôi luôn chống lại lối sống hư vinh đó.”

Sau khi đọc đoạn viết này, Diệp Lâm Tây đột nhiên hỏi Khương Lập Hạ: “Sao tớ lại cảm thấy cô ta đang ám chỉ tớ thế nhỉ?”

Khương Lập Hạ im lặng một lúc.

Cô ấy nói: “Chị ơi, chị tự tin lên xem nào, em thấy cô ta đang nói chính là chị đó.”

Kha Đường cũng nhìn thấy đoạn viết này, không khỏi thở dài: “Cách trả lời của vị này có chút bỉ ổi, bản thân mình không thích cách sống như vậy thì sao lại phải giẫm đạp lên nó. Thích mua sắm thì có gì là sai, tự tiêu tiền của mình đâu có ảnh hưởng gì đến người khác. Tôi còn đang muốn có một cuộc sống như vậy đây này, chỉ là không có tiền thôi.”

Nhưng Kha Đường lại tò mò hỏi: “Lâm Tây, đây là kẻ thù của cô sao?”

Không phải như cô ấy đang nghĩ đó chứ? Bởi vì biểu cảm của Diệp Lâm Tây và Khương Lập Hạ khi nhìn thấy bài báo này đều có chút kỳ lạ. Cô ấy cũng biết gia thế của Diệp Lâm Tây không hề bình thường, vốn dĩ còn nghĩ đây là cuộc cấu xé giữa các vị đại tiểu thư trong giới thượng lưu.

Cho đến khi Khương Lập Hạ nói: “Là người trước đâu từng theo đuổi chồng cậu ấy.”

Ồ, chẳng trách.

Kha Đường đột nhiên nhìn Diệp Lâm Tây: “Cô, cô kết hôn rồi?”

Diệp Lâm Tây chưa bao giờ nói về chủ đề này với Kha Đường, cộng với vẻ ngoài còn quá trẻ và lại vừa mới đi làm của cô, trong tiềm thức mọi người sẽ nghĩ rằng chắc chắn cô vẫn còn độc thân.

Kha Đường còn đang bàng hoàng, Diệp Lâm Tây đã bắt đầu phun tới tấp: “Cái cô Đoạn Thiên Hàm này rốt cuộc đang giả vờ giả vịt cái gì vậy? Trước đây, tôi và cô ta tham gia cùng một buổi đấu giá, cả hai đều đấu giá không được một chiếc vòng cổ, trong đầu cô ta là não cá nên trí nhớ chỉ giữ nổi bảy giây thôi à?”

Còn dám dõng dạc nói mình không thích kim cương hột xoàn?

Còn cả Birkin nữa?

“Cô ta còn từng tung hô rằng mình là phụ nữ sưu tầm nhiều mẫu Birkin nhất Bắc An, kết quả là lại tự vả mặt, tất cả đều quên hết rồi sao?”

Rốt cuộc đây là đóa sen trắng vĩ đại nào thế?

Dám nói cả những điều này với báo chí?

Điều quan trọng nhất là, Đoạn Thiên Hàm- cô ta không biết tự giữ thể diện cho mình à?

Diệp Lâm Tây tức giận đến mức cảm thấy hiện tại có thể dùng tay không bẻ gãy chiếc nĩa bạc trước mặt, đơn giản chỉ vì bây giờ cô không khống chế được sức mạnh của bản thân.

Không đúng, Diệp Lâm Tây đột nhiên nhận ra một vấn đề.

“Đoạn Thiên Hàm về nước bao giờ vậy?”

Cô lập tức lấy điện thoại ra, trước khi gửi tin nhắn còn kiểm tra múi giờ ở Đức, bây giờ bên đó đang là buổi chiều.

Vì vậy, cô chẳng thấy lăn tăn gì, chuẩn bị gửi tin nhắn đi.

Nhưng suy nghĩ hồi lâu, cô lại do dự không biết nên hỏi cái gì? Cuối cùng, cô hỏi hai người kia rồi ba người chụm đầu lại bàn bạc hồi lâu. Diệp Lâm Tây nghe hai người họ tư vấn cả nửa ngày, đột nhiên bắt đầu thắc mắc, tại sao mình lại phải hỏi hai cái người đến cả đời sống tình dục cũng không có này chứ?

Khương Lập Hạ & Kha Đường: “…”

Diệp Lâm Tây: [Chồng ơi, anh cảm thấy bình thường em tiêu tiền có nhiều quá không?】

Sau khi gửi tin nhắn xong, Kha Đường đồng ý đáp: “Kiểu câu hỏi vòng vo này không tồi, nhưng tôi nghĩ đàn ông thông thường sẽ rất khó trả lời những câu như vậy.”

Bởi vì cô ấy không biết tính cách cụ thể của chồng Diệp Lâm Tây, vì vậy nên có ý hạ thấp một chút kỳ vọng của cô.

Một lúc sau, di động của Diệp Lâm Tây vang lên. Kha Đường và Khương Lập Hạ lập tức đưa mắt nhìn sang điện thoại cô.

Sau khi Diệp Lâm Tây mở khóa màn hình, ba cái đầu lại chụm lại.

Phó Cẩm Hành: [Không nhiều.】

Đối với hai chữ đơn giản này, chỉ có thể nói là chẳng có tác dụng gì cả.

Kha Đường là chị em mới nhập hội, nên vội vàng an ủi nói: “Tôi cảm thấy câu trả lời này của chồng cô cũng được rồi, ngắn gọi xúc tích.”

Khương Lập Hạ không thể không liếc nhìn cô ấy, lẳng lặng giơ ngón tay cái lên.

Chị em tốt, đến cái này mà cô cũng khen cho được.

Tuyệt vời!!

Còn đối với Diệp Lâm Tây, cô cũng cho rằng điều này khá hợp với tính cách của Phó Cẩm Hành, vốn dĩ anh ta nói chuyện luôn rất ngắn gọn, không thích nói năng dài dòng. Nhưng trong lòng cô vẫn cảm thấy có chút gì đó ấm ức. Kết quả là, sự nỗi ấm ức của cô mới chỉ vừa được nhen nhón, thì tin nhắn tiếp theo lại đến.

Phó Cẩm Hành: [Em muốn mua gì sao? Hạn mức không đủ?】

Phó Cẩm Hành: [Em gửi cho tôi, tôi bảo Tần Chu xử lý.】

Phó Cẩm Hành: [Em còn mua thêm thứ gì khác, có thể liệt kê ra rồi đưa tôi.】

Ba người họ nhìn chằm chằm vào những dòng tin nhắn này.

Kha Đường: “Mẹ kiếp, đây là ông chồng cực phẩm nào vậy?”

Khương Lập Hạ kinh ngạc nhìn Diệp Lâm Tây: “Chồng cậu bị ma nhập à?”

Diệp Lâm Tây thất thần hồi lâu, khóe môi khẽ nở nụ cười, sau khi hoàn hồn, cô mới chậm rãi đặt điện thoại xuống, đột nhiên hừ nhẹ một tiếng, ngữ khí nhàn nhạt đáp: “Bỏ đi, chỉ là một bài phỏng vấn của một kẻ thua cuộc mà thôi, không đáng để tôi tức giận.”

“Chồng tôi đi công tác bận bịu như vậy, tôi không nên làm phiền anh ấy chỉ vì những chuyện nhỏ nhặt này.”

Khương Lập Hạ và Kha Đường im lặng gật đầu.

Tuy nhiên, trái tim của cả hai đều cùng lúc dâng trào cảm xúc, tự tin mà chồng dành cho quả nhiên là quá đủ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play