Diệp Lâm Tây luôn là người hoạt bát, sau khi dập máy cô lập tức bắt đầu trang điểm. Trước giờ cô chưa bao giờ dung túng với việc người khác lấy đồ cá nhân của mình, chứ đừng nói đến việc đăng ảnh bảo bối của cô lên mạng mà không được sự đồng ý của cô. Cũng chẳng đi nghe ngóng tìm hiểu xem Isabella là ngựa cưng của ai.

Để tôn lên hào quang nữ vương của mình, Diệp Lâm Tây cố ý chọn màu son đỏ đậm. Một khi đã tô lên, sẽ có một loại khí chất hừng hực tỏa ra khoảng cách đến cả ba mét. Còn về phần trang phục, cô chọn một chiếc váy ngắn toàn bộ đều màu đen. Đừng xem thường kiểu dáng đơn giản của chiếc váy đó, nó là chiếc váy có thể tôn nên vóc dáng của người con gái rõ ràng nhất.

Sau khi thay xong váy, Diệp Lâm Tây đứng trước gương nhìn trái ngó phải, trong lòng chỉ đọng lại vẻn vẹn bốn chữ: Vẻ đẹp trời sinh.

Với đôi chân dài, vòng eo thon gọn thì chiếc váy đen ngắn này đã tôn lên vóc dáng của cô một cách hoàn hảo. Vì vậy, dù đã rất vội nhưng Diệp Lâm Tây vẫn đứng trước gương tự chiêm ngưỡng vẻ đẹp như tiên nữ giáng trần của mình.

Sau khi cô về nước, Phó Cẩm Hành đã đặc biệt bố trí tài xế luôn túc trực tại nhà, để thuận tiện cho việc ra ngoài mọi lúc mọi nơi của cô.

Diệp Lâm Tây lên xe nói một câu: Trường đua ngựa, tài xế lập tức gật đầu.

Bởi vì trường đua ngựa ở ngoại ô thành phố, thực ra có chút xa, vì vậy khi Diệp Lâm Tây tới thì Khương Lập Hạ đã ở đó trước rồi.

Cô ấy đến bằng taxi.

Lúc này đang đứng ngoài cổng trường đua nói chuyện với bảo vệ.

Diệp Lâm Tây chậm rãi hạ kính cửa xe, gọi to: “Khương Lập Hạ.”

“Anh trai à, anh xem tôi đã nói tôi là người quen của bà trẻ nhà các anh mà.” Khương Lập Hạ chỉ về phía Diệp Lâm Tây cười cực kỳ vui vẻ.

Diệp Lâm Tây nhìn dáng vẻ ngốc nghếch của cô ấy, bỗng nhiên thở dài một tiếng trong lòng. Rốt cuộc bây giờ yêu cầu dành cho các nhà văn thấp đến mức nào chứ? Thế này mà cũng thành tác giả nổi tiếng được sao?

Diệp Lâm Tây hỏi: “Cậu đứng ngây ở cửa làm gì thế, sao không vào trong?”

Khương Lập Hạ: “Hết cách, anh trai bảo vệ này là người mới nên không biết tớ. Trên người tớ lại cũng chẳng có gì để chứng minh, nên người ta không cho vào.”

Diệp Lâm Tây nhẹ nhàng kéo kính râm xuống sống mũi, lắc lắc đầu.

“Lên xe, tớ đưa cậu vào.”

Nhân viên bảo vệ quả nhiên là người mới, đừng nói Khương Lập Hạ, đến Diệp Lâm Tây anh ta còn không nhận ra.

Nhưng anh ta lại nhận ra chiếc xe này. Chiếc Bentley với biển số kiêu kỳ như vậy không phải là chiếc xe được nhị thiếu gia nhà họ Phó thường sử dụng hay sao?

Về vấn đề này thì nhân viên bảo vệ vẫn còn có mắt quan sát, vì vậy anh ta lập tức đứng lên cúi đầu xin lỗi bọn họ.

“Xin lỗi, tôi thực sự không biết vị tiểu thư này là bạn của cô.”

Lúc này Khương Lập Hạ đang lên xe từ cửa bên kia, nghe thấy Diệp Lâm Tây nhẹ giọng nói: “Không sao, anh làm rất tốt, việc ra vào ở đây cần phải quản lý hết sức nghiêm ngặt.” Câu nói này của Diệp Lâm Tây cức kỳ ôn hòa.

Nhưng một giây tiếp theo, giọng nói lại mang theo ý mỉa mai: “Dù sao thì đây không phải là nơi mà loại gà rừng vô danh tiểu tốt cũng có thể ra vào.”

Khương Lập Hạ: “…”

Sau khi kéo cửa sổ xe lên, Diệp Lâm Tây quay đầu lại nhìn vẻ mặt của cô ấy, rồi nghĩ đến lời cô vừa nói, liền mỉm cười bổ sung: “Không phải là tớ nói cậu đâu.”

Khương Lập Hạ gật đầu, chỉ có điều cả người đều đang nơm nớp lo sợ. Đến cả một ngôi sao tiếng tăm không tồi như Liên Vận Di cũng bị Diệp Lâm Tây coi thường như gà rừng. Thì với cái danh hiệu tác giả trẻ tuổi có tác phẩm bán chạy nhất như cô ấy có lẽ cũng chỉ là một con chim cút mà thôi. Sự thật đã chứng minh rằng Khương Lập Hạ thực sự là một chú chim cút nhỏ hạnh phúc.

Lên xe rồi, cô mới hối hận.

Khương Lập Hạ nói nhỏ: “Lâm Tây, bây giờ chúng ta đi thẳng tới chỗ Liên Vận Di tính sổ sao?”

“Không thế thì còn thế nào nữa?”

Kính râm của Diệp Lâm Tây vẫn còn ở trên sống mũi, một đôi mắt trong veo sáng ngời lộ ra khỏi gọng kính: “Lẽ nào tới mời cô ta đi uống trà chiều? Cậu không thấy bực sao?”

Nghĩ đến việc Liên Vận Di đã làm trước đây, đừng nói Khương Lập Hạ, ngay cả Diệp Lâm Tây cũng thấy phẫn nộ.

Thực ra thì việc diễn viên ký hợp đồng tác phẩm không phải đã là quyết định cuối cùng. Ngay cả đổi ý giữa chừng cũng có thể châm chước được. Nhưng vấn đề mấu chốt là sau đó họ mới biết rằng chính Liên Vận Di là người không muốn diễn tác phẩm này, nhưng không lay chuyển được ý định của công ty môi giới. Cho nên người đại diện của cô ta đã lén lút để fans gây ra sóng gió, fans hâm mộ của cô ta cảm thấy có lẽ thần tượng nhỏ bé của mình nổi tiếng đến mức cả trái đất lẫn vũ trụ đều không chứa đựng nổi, vì vậy làm sao có thể để mắt tới hạng tác giả không tên tuổi này chứ.

Thế nên, một loạt các trưởng nhóm fans đã dẫn đầu khởi xướng viết những đoạn tâm thư ngắn để lý luận, khủng bố, de dọa và đội ngũ của cô ta đã sử dụng toàn bộ việc đó để thoái thác hợp đồng. Thậm chí, nhiều fans hâm mộ phấn khích còn vào Weibo của Khương Lập Hạ và nhắn tin riêng cho cô ấy.

Sau đó lại phát hiện được toàn bộ sự việc này hoàn toàn là do Liên Vận Di và người đại diện của cô ta chỉ đạo hành động.

Diệp Lâm Tây thực sự hết nói nổi.

Quả nhiên là sao nào fans đó, rất xứng với nhau.

Loại bạch liên hoa đỉnh cao này trước mặt người khác thì luôn tỏ ra dịu dàng, đứng đắn, tốt bụng, sau lưng lại chẳng từ thủ đoạn nào để hại người, không có gì là cô ta không dám làm.

Vì Khương Lập Hạ là bạn thân nhất của Diệp Lâm Tây, nên cô đứng về phía cô ấy và rất ghét Liên Vận Di. Lần bị lật xe trước đó với thương hiệu C của Liên Vận Di, cô và Khương Lập Hạ đã hết sức hả hê.

Không ngờ lần này, Liên Vận Di quả nhiên lại dám tìm đến cô để khiêu khích.

Ngoại trừ người nuôi ngựa và cô, đến cả Khương Lập Hạ cũng chưa từng chạm vào Isabella thì cô ta là cái thá gì mà dám cưỡi ngựa của cô để chụp ảnh chứ?

Ai cho cô to gan lớn mật đến vậy?!

Khương Lập Hạ trầm giọng hỏi: “Cậu định sẽ xé xác cô ta thế nào?”

Diệp Lâm Tây sửng sốt: “Tớ còn chưa nghĩ xong, lát nữa tùy cơ ứng biến vậy.”

Sau đó cô khẽ nâng cằm: “Con người tớ cũng chẳng phải keo kiệt, chỉ có điều rất ghét người khác đụng vào đồ của mình.”

Hơn nữa lại còn là người cô không ưa.

“Thật không hổ là bảo bối tiểu hoa hồng của tớ, bà đây mãn nguyện rồi.”

Cơn mưa lời khen của Khương Lập Hạ lại đến như lịch trình.

  *

Thực ra, đây là trường đua ngựa tư nhân của cha Phó Cẩm Hành, ông ấy là một người rất thích cưỡi ngựa. Nghe nói hồi còn trẻ, trong lúc đi du học bên Anh, ông ấy đã học cưỡi ngựa tại đó, thậm chí còn đại diện cho đội Trung Quốc đi thi ở thế vận hội Olympic. Tất nhiên là cuối cùng chỉ có thể về nước để thừa kế công việc kinh doanh của gia đình. Tuy nhiên, tình yêu của ông ấy dành cho ngựa vẫn không hề giảm sút, vì vậy ông đã mở một trang trại nuôi ngựa ở ngoại ô thành phố Bắc An.

Trường đua ngựa này có diện tích rất rộng và vì có nhiều loại ngựa quý nhưng quả thực trong giới thượng lưu ở Bắc An cũng không cần quá nổi tiếng.

Phó Cẩm Hành cũng thường hay tiếp đãi bạn bè tại đây.

Lúc này chiếc xe đã chạy vào trong trường đua ngựa và đang hướng về tòa nhà phía trước. Cách đó không xa là một bãi cỏ vô cùng rộng lớn, bây giờ đang là cuối tháng sáu, đúng thời điểm cỏ mọc tươi tốt, cả một mảng màu xanh nhạt man mát hiện ra trước mắt, xa xa còn có một cái hồ rất lớn. Một lúc sau, có vài chú ngựa chạy từ xa ghé vào hồ gặm cỏ và uống nước.

Thật không thể tưởng tượng một khung cảnh thoải mái nhàn nhã như vậy lại có thể xuất hiện ở một thành phố lớn như Bắc An.

Trước đó, Khương Lập Hạ chỉ mới nghe nói đến trường đua ngựa này và lần này cũng là lần đầu tiên cô ấy tới đây. Cô ấy nhìn chằm chằm ra bên ngoài không chớp mắt, đến khi đàn ngựa xuất hiện thì kinh ngạc kêu lên: “Lâm Tây, đây đều là ngựa trong trường đua nhà cậu à?”

“Đúng thế, nhưng đây là khu chăn thả gia súc, chuồng ngựa còn ở bên trong kìa, lát nữa sẽ dẫn cậu đi xem Isabella sau.”

Rất nhanh, chiếc xe dừng lại trước sảnh nghỉ của trường đua ngựa. Tòa nhà này được sử dụng đặc biệt để thay đồ và nghỉ ngơi, bên trong không chỉ có chỗ nghỉ mà còn có phòng tắm, dù sao thì cưỡi ngựa cũng là một hoạt động khiến bạn dễ đổi mồ hôi.

Khương Lập Hạ đứng chết lặng một lúc lâu sau khi xuống xe.

Diệp Lâm Tây quay đầu lại: “Còn đứng đó làm gì, chúng ta phải đổi xe rồi.”

Bởi vì trường đua quá lớn nên ô tô chỉ có thể dừng ở đây, thay vào đó là đi bằng xe golf điện.

Hai người lên xe, tài xế chở họ tới thẳng chuồng ngựa của trường đua, kết quả khi đến nơi, Diệp Lâm Tây mới phát hiện Isabella đã được huấn luyên viên dắt ra ngoài chạy rồi, vì vậy cô yêu cầu tài xế đưa đến khu vực nghỉ ngơi.

Đó là nơi nghỉ cho mọi người sau khi cưỡi ngựa đến mệt nhoài. Kết quả là xe đi gần tới đó thì nghe thấy tiếng oanh oanh yến yến đang hòa theo làn gió.

Diệp Lâm Tây ngồi trên xe đưa mắt nhìn một cái, thì thấy một nhóm người đang đứng bên trong.

Thực ra không phải là ít.

Nó trông giống như một bữa tiệc nhỏ vậy.

Diệp Lâm Tây nhìn xung quanh một hồi cũng không thấy bóng dáng của Phó Cẩm Hành, trong lòng có chút thỏa mãn, ít nhất anh ta không có đùa giỡn với đám oanh yến này. Thị lực của Diệp Lâm Tây rất tốt, nhìn thoáng qua đã thấy Ngụy Triệt. Còn hai người đang cùng nhau cưỡi ngựa cách đó không xa, Diệp Lâm tây hơi nheo mắt nhận ra đó là Thiệu Kỳ.

Thiệu Kỳ cũng thuộc vào thế hệ thừa kế thứ hai giàu có nổi tiếng ở Bắc An, vì là con trai út trong gia đình nên rất được chiều chuộng.

Thay bạn gái như thay áo, còn rất thích giao du với các sao nữ. Người đang được anh ta ôm trong vòng tay có lẽ chính là Liên Vận Di. Lúc này, hai người đang tình chàng ý thiếp, âu yếm cưỡi ngựa cùng nhau, từ phía xa, Diệp Lâm Tây cũng ngửi thấy một mùi chua loét. Có lẽ là cưỡi ngựa đã rồi, nên hai người xuống ngựa, chậm rãi đi bộ quay lại.

Ngay khi Liên Vận Di ngồi xuống, đám yến yến oanh oanh lại ngay lập tức vây lấy cô ta. Trong số các cô gái ở đây, không có mấy ai được coi là bạn gái nghiêm túc, đa số đều là bạn cặp kè của những thiếu gia giàu có này.

Đây hầu hết là những sao nữ không mấy nổi tiếng, hoặc nữ chính trong các đoạn phim ngắn trên mạng. Với cấp bậc của Liên Vận Di thì đúng là có thể trèo lên đầu mọi người ở đây. Phải nói rằng bình thường cô ta cũng có lập trường riêng của mình và rất hiếm khi tới tham gia những buổi tụ tập như vậy.

Nhưng kể từ sau sự cố với thương hiệu C, cô ta vướng vào scandal hối lộ giám đốc để được làm đại sứ thương hiệu. Thương hiệu C ngay lập tức phong tỏa nội bộ cô ta. Ngay cả hình ảnh cô ta chụp quảng cáo cho thương hiệu C cũng lập tức bị hủy bỏ và giao cho người khác. Đại diện kinh doanh của các nhãn hiệu khác cũng bị ảnh hưởng nặng nề. Đại diện phát ngôn đang đàm phán cũng không nhận được và ngay cả những nhà sản xuất đang có kế hoạch gia hạn hợp đồng cũng phải do dự.

Liên Vận Di chẳng dễ dàng gì có thể ngồi được vị trí như hiện tại, sao có thể muốn quay lại làm một diễn viên hạng mười tám không tên tuổi được chứ. Vì vậy, cô ta đã tận dụng cơ hội tham gia dạ tiệc để bấu víu vào thiếu gia nhà họ Thiệu. Ngay cả khi không vào được hào môn gia thế, thì ít nhiều cũng có thể kiếm được một số tài nguyên và cầm máu kịp thời.

Lúc này, cô ta đang cầm ly nước cam uống một cách ung dung, không màng đến những lời xu nịnh của đám oanh yến giả tạo xung quanh.

  *

Khi xe của Diệp Lâm Tây đến gần, Ngụy Triệt là người đầu tiên nhìn thấy. Anh ta sửng sốt, nhanh chóng đứng lên đi đón vị đại tiểu thư này. Anh ta rất tự nhiên chủ động bước tới và thu hút sự chú ý của mọi người xung quanh. Khi anh ta đi đến cạnh xe, Diệp Lâm Tây không chút do dự vươn lòng bàn tay ra. Ngụy Triệt cũng chẳng lấy làm khó chịu, ngược lại còn đặt tay dưới lòng bàn tay cô, tư thế này trông giống như thái giám bên cạnh tiểu công chúa vậy.

Diệp Lâm Tây hài lòng với sự thức thời của anh ta, cô duỗi chân giẫm xuống mặt đất. Bởi vì Ngụy Triệt che lấp mặt, nên rất nhiều người không nhìn ra dung mạo của cô.

Vì vậy, trong đám đông có người bắt đầu xì xào lẩm bẩm.

“Người này là ai? Phô trương quá đáng thế.”

“Đúng thế, Ngụy Triệt đích thân ra đón, còn ân cần như vậy.”

“Thân hình cũng không tồi, mặt mũi ra sao thì chưa thấy nữa.”

Câu nói cuối cùng lại có chút chua chát, gần như ám chỉ là người chỉ được mỗi dáng dấp mà thôi.

Hôm nay, Ngụy Triệt là người tổ chức buổi tụ tập này, trong số những người thừa kế thế hệ thứ hai có mặt ở đây, anh ta đại khái là người xếp đầu.

Nhưng bông hoa nhựa* giả tạo này đương nhiên biết thân phận của anh ta không phải loại bình thường.

*Hoa nhựa: Ý nói tình bạn giữa các cô gái ngoài mặt thì ngọt ngào thân thiết, nhưng trong lòng thì ganh gét đố kị, đại khái là chị em cây khế )

Chỉ là người có thể khiến anh ta nịnh nọt như vậy rút cuộc là ai chứ? Cả nhóm đều đang hết sức tò mò.

Lúc này, Ngụy Triệt cũng có chút hiếu kỳ, tất nhiên là anh ta biết Diệp Lâm Tây đã về nước, chỉ là việc cô đột nhiên chạy đến trường đua ngựa như vậy, quả thực khiến anh ta thắc mắc.

“Hôm nay trường đua ngựa tại sao lại vinh hạnh được đón tiếp tiểu công chúa thế này, nếu sớm biết cô tới, tôi nhất định sẽ đích thân lái xe đến đón rồi.”

Diệp Lâm Tây cười tủm tỉm, lười biếng đáp: “Đây là trường đua ngựa nhà tôi.”

Hàm ý rõ ràng rằng chẳng cần anh tới xum xoe.

“Đúng, đúng, đúng.” Ngụy Triệt nhìn thấy cô đi trên cỏ bằng đôi giày cao gót sáng bóng này, mỗi bước chân đều lưu lại một lỗ nhỏ trên mặt cỏ, chỉ cảm thấy đau nhói ở mu bàn chân.

Diệp Lâm Tây hất cằm lên, chỉ vào chỗ mà đám yến oanh đang ngồi: “Bọn họ đều là người anh đem tới sao?”

“Không phải đâu, anh ơi, tôi sao chịu nổi nhiều ôn hương nhuyễn ngọc vậy chứ?”

*Ôn hương nhuyễn ngọc: cụm từ dùng để chỉ một người con gái có thân hình xinh đẹp mềm mại, trắng trẻo.

“Ôn hương nhuyễn ngọc?” Diệp Lâm Tây khẽ chép miệng thông cảm nhìn anh ta: “Tôi nói này, khẩu vị của anh cũng thật là… thê thảm. “

Ngụy Triệt từ lâu đã quen với những đòn tấn công của tiểu công chúa, anh ta dứt khoát nói: “Quả thực, khẩu vị của tôi chẳng khá lên nổi, là anh em tốt với anh Hành từng ấy năm rồi nhưng cũng không học được chút nhãn quan tốt nào từ anh ấy, nếu không, nàng tiên nhỏ xinh đẹp nhất Bắc An của chúng ta sao có thể rơi vào tay anh ấy được chứ, sau này tôi sẽ cố gắng cải thiện.”

Khương Lập Hạ ở một bên: “…”

Cái miệng thổi gió thành bão của Ngụy Triệt, thổi phồng đến mức Khương Lập Hạ đang đừng bên cạnh cũng không khỏi kinh ngạc. Quả nhiên thực sự có thể dùng góc độ này để khen ngợi bảo bối hoa hồng nhỏ. Uổng công cho cô ấy đã tự nhận mình là một cỗ máy nịnh nọt biết đi, lần này quả thực đã gặp phải đối thủ rồi.

Cô ấy đã thua, thua thật sự.

Ngụy Triệt có thể thoải mái tâng bốc Diệp Lâm Tây như vậy có lẽ anh ta cũng là một người có tính cách hài hước, hơn nữa anh ta còn thể hiện ra thái độ rất chân thành và nghiêm túc. Không hề giống với mấy người Phó Cẩm Hành, kiểu người rất muốn gọi đòn từ người khác.

Vốn dĩ Diệp Lâm Tây đang cức kỳ tức giận, nhưng lúc này lại bị anh ta thổi bay đến năm sau phần.

Cô nói: “Tôi muốn nói, anh đưa người đến chơi, tôi chẳng quản nổi, nhưng anh cần phải chú ý đến một vài người nào đó.”

Ngụy Triệt kinh ngạc: “Bọn họ đã làm gì sao?”

Trên thực tế, vừa rồi khi anh ta nhìn thấy Diệp Lâm Tây tới, trong lòng cũng thầm thở dài, biết rằng có lẽ chẳng phải chuyện lành.

Vị công chúa điện hạ này sẽ chẳng bao giờ đến Điện Tam Bảo nếu không xảy ra chuyện gì đó. Cô đích thân đánh đến tận nơi như vậy thì chắc chắn có biến.

Quả nhiên, anh đã đoán đúng.

Diệp Lâm Tây trực tiếp mở túi xách, lấy điên thoại tìm tấm ảnh của Liên Vận Di.

Ngụy Triệt vừa nhìn thấy vẻ mặt lập tức tối sầm. Làm sao anh ta lại không nhận ra chú ngựa trắng có tên Isabella này chứ? Diệp Lâm Tây coi nó như đứa trẻ, ngay cả khi còn ở nước ngoài anh ta cũng thường xuyên bảo người quay video gửi cho cô xem.

Đến bọn anh cũng chẳng dám động vào chú ngựa, chỉ trách vừa rồi anh ta quên không nhắc nhở bọn họ một tiếng. Theo thống kê cho thấy, các cô gái vốn dĩ không thể cưỡng lại những loài động vật có màu trắng, vì vậy chỉ cần nhìn thấy đã muốn lao ngay lại chụp tám trăm tấm ảnh với nó. Chỉ có điều anh ta không để ý đến Liên Vận Di đã chụp ảnh vào lúc nào.

Thấy anh ta không lên tiếng, Diệp Lâm Tây bực bội nói: “Anh đừng tưởng rằng đây là việc cỏn con thì tôi sẽ không làm ầm lên. Nó giống như ai đó hôn và ôm bạn gái của anh khi anh không có ở nhà vậy.”

Ngụy Triệt: “…”

Anh ta bị choáng ngợp bởi hình ảnh ẩn dụ của cô.

“Tôi độc thân.”

Diệp Lâm Tây trừng mắt nhìn anh ta, Ngụy Triệt nhìn bộ dạng không mấy nhẫn nhịn của cô hôm nay, hỏi dò: “Hay là tôi bảo cô ta xóa ảnh đi nhé?”

Diệp Lâm Tây khoanh hai tay trước ngực, trên khuôn mặt lộ rõ vẻ: Xem ra anh còn biết cách xử sự, nên tôi cho anh cơ hội lấy công chuộc tội.

Ngụy Triệt hiểu rõ tính cách cô, nếu không khiến cô hài lòng thì việc hôm nay không thể suôn sẻ bỏ qua.

  *

Khi họ bước đến nơi nghỉ ngơi, mấy cô gái nãy giờ vây quanh Liên Vận Đi đều đang cúi đầu nghịch điện thoại. Rất nhanh, có người đã nhìn thấy hot search của Liên Vận Di trên Weibo.

“Ồ, Liên Vận Di cô lên hot search Weibo rồi này.”

Người bên cạnh lập tức nghiêng người qua: “Vận Di bức ảnh này của cô cùng chú ngựa trắng kia đẹp quá.”

“Đại minh tinh quả nhiên vẫn là đại minh tinh, ngẫu hứng chụp một bức ảnh cũng giống như poster của một bộ phim bom tấn.”

“Đúng vậy, chẳng như tôi, chỉnh sửa ảnh cả nửa tiếng đồng hồ cũng vẫn không ưng ý, nên chẳng dám đăng Webo.”

Mấy cô gái hoa nhựa giả tạo xung quanh cũng coi như cho cô ta chút thể diện, cho dù ai ai cũng biết hot search này là dùng tiền để mua nhưng vẫn bu đến ninh nọt.

Để duy trì độ nổi tiếng của mình, các ngôi sao hiện nay thường xuyên mua hot search là việc như cơm bữa. Trong đợt đi thảm đỏ cuối năm, các lượt tìm kiếm chỉ xoay quanh hôm nay người này mặc váy này, người kia mặc váy kia. Nhưng ngoài fans hâm mộ của họ ra, thì làm gì có ai rảnh rỗi đi quan tâm đến vấn đề đó.

Bức ảnh chú ngựa trắng của Liên Vận Di được chụp bởi người quản lý của cô ta, hơn nữa giá trị của chú ngựa đó quả thực rất cao. Vì vậy, cô ta dứt khoát mua hot search để duy trì độ nổi tiếng thông thường của mình.

Diệp Lâm Tây bước đến bên đó và ngồi cách xa khỏi hội chị em giả tạo kia.

Kết quả là khi Ngụy Triệt định hỏi cô và Khương Lập Hạ muốn uống gì trước không.

Thì Khương Lập Hạ lại len lén đưa bàn hình điện thoại về phía cô, Diệp Lâm Tây chỉ mới liếc mắt đã tức giận lập tức tháo kính râm xuống.

“Còn dám mua hot search?”

Khương Lập Hạ cũng không nói nên lời, cô ấy vừa lướt Weibo đã phát hiện tốc độ của Liên Vận Di quả thực rất nhanh, đã mua xong hot search rồi. Lúc này, từ khóa “Liên Vận Di bên ngựa trắng” đã trực tiếp lọt thẳng vào top20 tìm kiếm.

Diệp Lâm Tây bị chọc cho tức giận đến bật cười, còn không phải là do bảo bối nhà cô giá trị nhan sắc quá cao nên bị một kẻ qua đường hoàn toàn không quen biết ôm ấp rồi còn khoe khoang với cả thiên hạ rằng hãy đến xem chúng tôi đẹp đến nhường nào sao?

Xùy!

Diệp Lâm Tây bóp chặt gọng kính, gõ vào màn hình điện thoại.

“Mặt được bóp nhỏ đi một chút, cánh tay cũng chỉnh sửa cho gầy bớt đi rồi. Đôi chân này là giả nhất, làm ơn đem bức ảnh này hỏi người chỉnh sửa cho cô ta xem xem một người cao mét sáu sẽ có đôi chân như nào. Photoshop dài đến mức này, không sợ vi phạm điều khoản 315* sao?”

*315: đề cập đến ngày Quyền của Người tiêu dùng Quốc tế, được ấn định vào ngày 15 tháng 3 hàng năm, vì vậy nó được gọi là 315

Ngụy Triệt & Khương Lập Hạ: “…”

Hoa hồng nhỏ tức giận nói liền một hơi sau đó hất mặt với Ngụy Triệt nói: “Là người do anh đưa đến, khi tôi vẫn còn cho cô ta chút thể diện thì anh bảo cô ta tốt nhất là lấp tức xóa ảnh, rồi hủy luôn hot search đi.”

Bảo bối Isabella còn chưa được lên hot search cùng cô. Con nhỏ này, sao lại dám chứ?

Ngụy Triệt vẻ mặt không nói nên lời: “Nào có phải là tôi, là Thiệu Kỳ đưa đến kìa.”

“Không cần biết là anh hay anh ta, dù sao thì nhất định phải xóa ảnh và hủy hot search.”

Được rồi, Ngụy Triệt không nổi nóng với cô, vị tiểu cô nương này từ nhỏ đã được nuôi dưỡng như vầng trăng giữa các vì sao, là sao có thể để cô chịu thiệt thòi được chứ. Hơn nữa, đây cũng là người mà Liên Vận Di không thể đụng tới.

Chụp ảnh thì còn chấp nhận được, lại còn bỏ cả tiền ra mua hot search. Những cô ngôi sao này không biết an phận đóng phim cho tốt, tâm tư suốt ngày chỉ để ở việc nổi tiếng với lại độ hot.

Ngụy Tiệt: “Được, được, tôi sẽ nói chuyện với Thiệu Kỳ.”

Nói xong, anh ta liền quay đầu đi tìm Thiệu Kỳ.

Đối với giọng nói hơi cao vừa rồi của Diệp Lâm Tây, vẫn bị vài người trong đám chị em giả tạo ngồi ở đầu bên kia nghe thấy, tuy rằng có chút mơ hồ, nhưng đại khái là vẫn nghe thấy cái gì mà ảnh chụp với lại hot search.

Một lúc sau, Thiệu Kỳ đi tới, trực tiếp kéo Liên Vận Di sang một bên.

“Hot search là do cô mua sao?” Thiệu Kỳ nói chuyện khá thẳng thắn.

Liên Vận Di sửng sốt: “Cái gì?”

“Hot search này.” Thiệu Kỳ trực tiếp nhấp vào phần tìm kiếm trên Weibo và nhập từ khóa: Liên Vận Di bên ngựa trắng.

Liên Vận Di vẫn giả ngốc vén tóc: “Có thể là do lượng fans tìm kiếm quá nhiều, bọn họ đều đang khen bức ảnh đó rất đẹp kìa.”

Thiệu Kỳ cười: “Có đẹp cũng không được, chú ngựa này là của người khác, hiện tại chủ nhân của nó đang cực kỳ không vui, tốt nhất là cô nên xóa ảnh càng sớm càng tốt, còn cả hot search nữa cũng hủy luôn đi, đừng để người ta lại không hài lòng.”

“Là người phụ nữ vừa đến sao?” Liên Vận Di chế nhạo cười nhạt một tiếng.

Nói gì thì nói cô ta cũng là một ngôi sao nữ đang nổi, đăng có tấm ảnh chụp với chú ngựa cũng làm người khác không hài lòng?

Thiệu Kỳ: “Cái gì mà người phụ nữ? Cô nói chuyện để ý chút, đừng đắc tội với cô ấy, đến lúc đó tôi giúp không nổi cô đâu.”

Liên Vận Di lập tức ngậm giọng, thời gian cô ta lăn lộn trong làng giải trí cũng không phải là ngắn, tại sao lại không hiểu cách đối nhân xử thế chứ? Chỉ là do được fans yêu chiều trong thoài gian quá dài, nên cảm thấy bản thân lúc nào cũng cao cao tại thượng.

Hôm nay thực sự gặp phải một vị tiểu công chúa trong cái vòng tròn luẩn quẩn này, cô ấy chỉ cần khẽ nheo mắt đã có người tự động đứng ra giải quyết cho cô. Người đàn ông ban nãy còn tình chàng ý thiếp ôm ấp cô ta trong vòng tay, mới đó đã lật mặt thay đổi rồi.

Mặc dù hai người bọn họ đang đứng riêng một bên để nói chuyện, nhưng mọi người nhìn thấy sắc mặt của cả hai đều không tốt, nên rất tò mò. Nhất là nhóm chị em giả tạo kia, hận không thể chạy qua bên đó để nghe ngóng cho rõ ràng.

Kết quả là một lúc sau, Thiệu Kỳ quả nhiên đã đưa Liên Vận Di qua. Trên mặt Liên Vận Di không hề lộ chút tức giận nào, trông cô ta như một đóa hoa nhỏ xinh màu trắng, lúc này mới rụt rè nói: “Diệp tiểu thư, tôi thực sự không biết chú ngựa này là của cô nên không xin phép đã tự ý chụp ảnh, đều là do tôi sai, tôi sẽ xóa ảnh ngay lập tức.”

Cô ta không tới xin lỗi còn không sao, nhưng xin lỗi rồi có vẻ như ý muốn nói Diệp Lâm Tây là người keo kiệt không rộng lượng. Người ta chỉ chụp có tấm ảnh và mua một dòng hot search thôi, thế mà lại khiến người ta phải xin lỗi.

Diệp Lâm Tây tự động giải nghĩa hàm ý trong lời nói của tiểu bạch liên.

Vì vậy, cô đứng dậy, nhìn Liên Vận Di khẽ cười.

“Vị tiểu thư này, tự ý đụng vào đồ của người khác mà không được sự đồng ý của chủ nhân là việc tôi đã không làm từ năm lên ba rồi. Vì tôi biết rằng đây là phép tắc cơ bản.”

Ngụy Triệt đang đứng ở một bên nghe xong bật cười, phải nói rằng cô và Phó Cẩm Hành quả thực là một đôi, đến cả việc mắng người, bất kể là thái độ cao ngạo hay là cách dùng từ cũng hoàn toàn giống nhau.

Hai má Liên Vận Di đỏ bừng, chỉ để lại một câu tôi đã xóa ảnh rồi, sau đó quay người rời đi. Mà hội chị em bạn dì ở cách đó không xa liếc nhau một cái rồi lập tức mở điện thoại ra.

Sau khi Diệp Lâm ngồi xuống, Khương Lập Hạ thấp giọng hỏi: “Cậu nói xem, hai chúng ta trông có giống một đôi ác nữ ỷ thế ức hiếp người khác không?”

Diệp Lâm Tây trợn mắt nhìn cô ấy chằm chằm.

Một lúc sau, Khương Lập Hạ đột nhiên nói: “Cô ta xóa ảnh trên Weibo rồi.”

Ngay cả hot search cũng đã bị hủy bỏ.

Diệp Lâm Tây đưa tay vuốt vuốt cằm: “Vậy là xong rồi sao? Thật nhàm chán.”

Khương Lập Hạ: “Dù sao thì người ta cũng là một ngôi sao lớn, nhưng đã tự mình đứng ra xin lỗi cậu rồi, chẳng lẽ cậu còn muốn thu phí bản quyền?”

Diệp Lâm Tây hừ nhẹ một tiếng, Isabella của cô đã mất công để người ta đem ra làm công cụ rồi. Tại sao cô lại không thể tính phí bản quyền chứ?

Diệp Lâm Tây cảm thấy khá nhàm chán, đối thủ của cô quả thực nhát gan, đến nói có vài câu thảo mai rồi chạy, dù cô có châm chọc vài câu nhưng cũng không đến mức động thủ đánh người. Mới có một hiệp đã loại bỏ được đối thủ rồi.

Vì vậy, cô gọi người đi tìm Isabella quay lại. Quả thực đã lâu rồi cô không gặp bảo bối của mình. Còn Khương Lập Hạ thì nhân cơ hội vào phòng vệ sinh.

Đến khi đi ra, thì nhìn thấy Liên Vận Di đang đứng ở cửa. Cô giật mình, ngôi sao lớn cũng đứng ở cửa nhà vệ sinh sao? Đương nhiên, cô ấy không thể đánh cược rằng cô ta vào đây là vì mình, vậy nên Khương Lập Hạ còn khách sáo nhường đường cho cô ta.

“Tôi nói này, kiểu đại tiểu thư này đúng là chút việc cỏn con cũng phải đem ra so đo tính toán, thật đúng là chó cắn người không sủa. Tôi không ngờ rằng một người viết sách như cô lại có thể chạy theo ôm đùi của người giàu có như vậy. Không phải là cô ôm hận vì tôi bỏ qua kịch bản của cô lần trước đó chứ? Mùi vị làm thú cưng cũng không tệ lắm nhỉ, chủ của cô còn ra mặt giúp cô cơ đấy.”

Lúc này Liên Vận Di hoàn toàn không giống một cô gái đáng thương cắn môi nhấp miệng vừa rồi trước mặt Diệp Lâm Tây chút nào.

Cả người khí thế hừng hực, lời nói sắc như dao trực tiếp đâm thẳng vào Khương Lập Hạ.

Khương Lập Hạ cứ thế bị mắng nhiếc nên có phần sửng sốt, cô ấy thực sự không ngờ vị cô nương này lại có thể luyện phép lật mặt đến trình độ thành thục như vậy. Vừa rồi còn vâng vâng dạ dạ với Diệp Lâm Tây mà bây giờ đã xuất chiêu cực độc với cô ngay được.

Khương Lập Hạ còn chưa kịp mở miệng, cô ta đã liếc mắt chế nhạo, cười nhạt: “Thế nào, cô còn chưa bị fans của tôi mắng chửi đủ à?”

“Còn muốn nếm thử mùi vị mắng chửi một lần nữa sao?”

Cứ thế thờ ơ nhìn bản thân bị chế giễu?

Cô ta biết mình đã chịu tổn thương của những anh hùng bàn phím đó, cái gì cô ta cũng biết. Hơn nữa, cô ta không những để cho đám fans đó tùy ý mắng nhiếc cô mà thậm chí còn âm thầm đắc ý vì điều đó.

Đầu óc Khương Lập Hạ như muốn nổ tung.

Những dòng tin nhắn riêng tư điên cuồng đó, những lời chửi rủa hằn học trên màn hình cùng những lời lăng mạ đó đã nghiền nát tâm huyết của cô ấy thành cát bụi.

Khương Lập Hạ tức giận đến mức toàn thân phát run, miệng lưỡi thường ngày vẫn luôn sắc bén, nhưng lúc này đầu óc bỗng trở nên hoàn toàn trống rỗng, đến nỗi quên luôn làm sao để có thể phản bác lại nó.

Cho đến khi một âm thanh lộc cộc thanh thúy vang lên, Liên Vận Di vừa định thu lại nụ cười kiêu ngạo trên mặt, chuyển thành bộ dạng đáng thương, Nhưng trước khi khóe miệng côc ta kịp khép lại, đột nhiên cảm thấy bên tai có một luồng gió.

Một tiếng “Bốp” vang lên rõ ràng.

Khương Lập Hạ choáng váng, Liên Vận Di lại càng thêm bối rối vì bị ăn một cái tát, má cô ta không chỉ đau nhói, mà tai cũng ù cả đi.

Khi ngẩng đầu lên, cô ta nhìn thấy một khuôn mặt xinh đẹp sáng ngời trước mặt.

Diệp Lâm Tây thần sắc nhàn nhạt nhìn cô ta: “Hay là cô nếm thử mùi vị của cái tát này trước đi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play