A Tú: AAAAA, tiểu Trúc cứu ta, cứu với!

- Tiểu Trúc: Lộc ai người đó hưởng đi nhé, ta đi đây! (chạy rớt giày không thèm nhặt)

Thế là đôi giày đó của A Tú đã bị vứt đi không thương tiếc còn cái bệnh sạch sẽ từ Đằng Cảnh lây sang A Tú, hắn nhanh chóng trở về phòng tắm rửa cả canh giờ còn chưa xong.

- Tiểu Trúc: Vẫn còn tắm sao! (thở dài) Ngươi còn tắm lâu hơn cả nữ nhân đấy!

- A Tú: Ta vẫn ngửi được cái mùi đó vẫn đeo bám ta, kinh khủng quá!

- Tiểu Trúc: Ha ha!

- A Tú: Mà ngươi qua đây có chuyện gì?

- Tiểu Trúc: Ta chỉ đi qua phòng chứa đồ lấy thêm một tấm chăn cho Phỉ Lan thôi, vô tình đi ngang đây ghé vào xem tình hình ngươi thế nào thôi cứ tắm tiếp nha!

Phỉ Lan ngồi trong phòng tiểu Trúc vô cùng ngay ngắn, đưa mắt nhìn ra cửa sổ bằng ánh mắt vô cùng hạnh phúc bỗng nghe tiếng động bên ngoài.

- Phỉ Lan: Tiểu Trúc tỷ tỷ về rồi hả, tỷ đi nhanh thế muội đang tính đi nấu nước nhưng quên không hỏi tỷ giếng nước nằm ở đâu!

Nhưng bên ngoài không có bất kỳ tiếng trả lời nào, Phỉ Lan nghi ngờ nhưng không hề hoảng sợ, cô bé đi nhẹ đến nhìn ra cửa sổ không thấy ai.

- Phỉ Lan: Là gió sao?

Tiểu Trúc: Có gì ngoài đây hả?

- Phỉ Lan: Tỷ về rồi, lúc nãy muội nghe bên ngoài có tiếng động nhưng khi đi ra thì không thấy ai.

- Tiểu Trúc: Có thể là người đi tuần tra không sao đâu, muội tự trải chăn ra đi ta đi lấy nước!

- Phỉ Lan: Vâng ạ!

Phỉ Lan không hề thắc mắc gì, tiểu Trúc đi ra ngoài nhưng không ra giếng lấy nước mà dùng khinh công phóng thẳng lên nóc nhà.

- Tiểu Trúc: Ha, ta đoán ra là ngươi mà!

- Bạch Lâm: Ta không ngờ ngươi đoán ra nhanh thế.

- Tiểu Trúc: Bởi vì trong vương phủ không có ai lén lút phòng nữ nhân chỉ có ngươi, người Hỏa lan quốc à!

- Bạch Lâm: Ngươi!

- Tiểu Trúc: Ngươi về báo lại với tên chủ soái tự mãn của ngươi “không bao giờ tìm được vương phi” huống hồ là có được người!

- Phỉ Lan: Trên nóc nhà có chuột sao ấy cứ nghe sột soạt trên đó?

- Bạch Lâm: Nữ nhân dưới đó tai rất thính, ta đi rất nhẹ nhưng cô ta vẫn nghe được.

- Tiểu Trúc: Vì ngươi làm việc mờ ám nên có tật giật mình đó thôi!

Vừa dứt câu xong tiểu Trúc quay qua thì Bạch Lâm đã đi theo mất tiêu nhưng tiểu Trúc không hề có cảm giác khi hắn rời đi nhưng Phỉ Lan bên dưới thì cảm nhận được, chuyện này còn nhiều ẩn khuất.

Phỉ Lan khi trở thành người hầu bên cạnh vương phi phải trải qua một quá trình đào tạo cực kì nghiêm khắc vì Lam Ninh lo cho sức khỏe Phỉ Lan nên rất quan tâm đến cô bé khi không bận việc gì thì Lam Ninh đều quấn lấy Phỉ Lan.

- A Tú: Hôm nay thái tử đến chơi sao?

- Bánh bao nhỏ: Không, hôm nay ta muốn gặp vương phi!

- A Tú: Bái kiến vương gia!

- Bánh bao nhỏ: Thúc thúc dẫn Minh nhi đi thăm vương phi với, con lâu rồi chưa gặp vương phi!

- Đằng Cảnh: Được nhưng con phải nghe lời ta không được gây ồn ào.

- Bánh bao nhỏ: Vâng ạ!

Vì mấy hôm nay Lam Ninh chỉ quan tâm đến mỗi Phỉ Lan không đoái hoài gì đến Đằng Cảnh nên Đằng Cảnh kéo thêm đồng minh là bánh bao nhỏ chỉ muốn níu kéo chút tình yêu thương. Nhưng khi đến nơi thì Lam Ninh đang bận chế thuốc, chỉ kịp ôm bánh bao nhỏ hôn một cái lên má rồi lại lao đầu vào công việc vứt hai người vào một góc trong tội vô cùng.

- Bánh bao nhỏ: Thúc ơi, con hết sức hấp dẫn rồi sao?

- Đằng Cảnh: Con vẫn còn sức hấp dẫn, vương phi còn ôm hôn con còn ta giống như không tồn tại!

- Phỉ Lan: Nô tỳ mang thuốc đã nghiền đến rồi đây ạ!

Hai người đàn ông một lớn một nhỏ quay qua nhìn Phỉ Lan với ánh mắt vô cùng ganh tỵ, ghen với nam nhân là lẽ thường nhưng ghen với nữ nhân là chuyện vô cùng hiếm thấy.

- Lam Ninh: Ừm đem qua đây, muội sao thế!

- Phỉ Lan: À dạ không ạ! (một cảm giác lạnh sống lưng)

- Lam Ninh: Ưm nhiêu đây được rồi

- Phỉ Lan: Vậy, vậy nô tỳ đi đây ạ! (chạy nhanh như một cơn gió)

- Tiểu Phấn: Có chuyện gì mà muội chạy nhanh thế?

- Phỉ Lan: Hình như muội vừa gặp vương gia ạ! (vẫn còn sợ hãi)

Bên này Đằng Cảnh cùng bánh bao nhỏ vẫn ngồi chăm chú nhìn Lam Ninh làm việc không ai phát ra một tiếng động nào sợ ảnh hưởng đến Lam Ninh.

- Lam Ninh: Cuối cùng cũng hoàn thành, mõi tay thật!

- Đằng Cảnh: Có cần ta bóp vai giúp nàng không?

- Bánh bao nhỏ: Minh nhi cũng muốn giúp nữa!

Nhìn Lam Ninh bây giờ như sống trên tiên cảnh có người bóp vai thư giãn còn có người đút trái cây cho ăn nữa.

- Đằng Cảnh: Có đỡ hơn chưa?

- Lam Ninh: Rất thoải mái!

- Bánh bao nhỏ: Đào có ngọt không ạ?

- Lam Ninh: Ưm rất ngon, hai người cũng thử ăn đi nè!

Hai tay Lam Ninh cầm hai miếng đào đút vào miệng Đằng Cảnh với bánh bao nhỏ, đào hôm nay lại ngọt hơn mọi khi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play