Lúc này trong triều đã tập hợp rất đầy đủ bá quan văn võ vì không ai muốn mình đến sau Đằng Cảnh vương gia, tiếp sau đó là hoàng thượng cũng đến sớm. Trên gương mặt ai đấy cũng tràn đầy sự mệt mõi, riêng hai thị A Tịnh gương mặt vô cùng tỉnh táo, đang đưa ánh mắt sắc lẻm nhìn khắp xung quanh. Bỗng một luồng khí lạnh tràn vào dù đã vừa mới qua mùa đông.
- Trưởng công công: (nói nhỏ vào tai hoàng thượng) Mọi người đã có mặt đầy đủ thưa bệ hạ!
- Hoàng thượng: (nói nhỏ lại) Công công cứ làm như mọi lần đi!
- Trưởng công công: Ai có tấu sớ mời dâng lên!
Mọi người đều nhìn nhau mọi người hôm nay không ai có tấu sớ hay chuyện gì quan trọng để trình lên.
- Trưởng công công: Nếu mọi người không có chuyện gì cần tấu lên thì bãi triều!
- Đằng Cảnh: Thần có chuyện cần tấu lên!
- Hoàng thượng: Được vương gia cứ...trình lên! (giọng nói có vẻ hơi ngượng ngạo)
- Trưởng công công: (nói nhỏ) Bệ hạ, uy nghiêm lên!
Sau đó A Tịnh dâng lên hoàng thượng rất nhiều sổ sách, gương mặt chủ sao thì tớ vậy nghiêm nghị lạnh lùng, khiến trưởng công công nhận sớ cũng hơi e dè. Nhưng sắc mặt của công công từ e dè lại thay đổi nhanh chóng khi nhìn vào sớ, sau đó nhanh chóng đưa hoàng thượng xem. Sắc mặt hoàng thượng vô cùng tức giận, ném sổ sách xuống đất.
- Hoàng thượng: Hay cho Phù Thao ngươi dám qua mặt trẫm, cấu kết quần thần, ăn chặn tiền cứu trợ của người dân, nhận ăn hối lộ, tích góp của riêng bao nhiêu sổ sách qua bao nhiêu năm!
- Quan thần: Cầu xin hoàng thượng bớt giận! (quỳ sụp xuống)
- Phù Tuyến Như: Mong hoàng thượng minh xét thần!
- Hoàng thượng: Ha minh xét, bao nhiêu chứng cứ rành rành mà ngươi kêu ta minh xét.
- Đằng Cảnh: Ngoài ra Phù Thao còn cấu kết với với quân giặc nuôi quân bên ngoài, mưu đồ mưu phản! (từng lời nói đanh thép)
- A Tịnh: (dâng bằng chứng lên đưa trưởng công công)
Lúc này thì Phù Thao đang toát rất nhiều mồ hôi ướt cả ao, chân tay run lên cầm cập, ánh mắt đứng hình, quỳ sát xuống đất, miệng cứ luôn mở miệng xin được tha tội.
- Hoàng thượng: Đằng Cảnh còn những ai tham gia cùng Phù Thao?
- Đằng Cảnh: Thưa hoàng thượng, thần xin phép!
- Hoàng thượng: Được, trẫm cho khanh toàn quyền! (bước lên lại ngai ngồi xuống)
- Đằng Cảnh: Đến bây giờ các ngươi còn tư cách đứng được sao, muốn tự giác hay để ta chính tay “mời” các ngươi ra!
Không khí trong triều ồn ào lên, từng gương mặt biến đổi sắc nhanh chóng. Lúc này A Hoang đã tập hợp quân lính bao vay khắp cả triều, từng lớp từng lớp binh lính dày đặt, những binh lính bao quanh phủ của những quan trong triều bắt đầu theo lệnh tiến vào bắt giam toàn bộ.
Lúc này trước sự uy hiếp của Đằng Cảnh từng người, từng người đã chịu tự giác đứng ra, kẻ quỳ, kẻ khóc lóc thảm thiết.Trong đây, ai cũng biết khi vương gia Đằng Cảnh đã ra tay thì không còn con đường nào có thể sống sót ra khỏi.
- Đằng Cảnh: Khi các ngươi quyết định cấu kết với phản tặc, các ngươi có nghĩ đến hậu quả?
- Đằng Chính Hằng: Toàn bộ tài sản của tất cả những người tham gia đã bị tịch thu, trong đó bao gồm toàn bộ sổ sách ghi chép lại tất cả.
- Đằng Khương Phong: Toàn bộ quân lính do Phù Thao cấu kết cùng đã bị bắt và giam lại!
- A Hoang: Thưa vương gia, toàn bộ người thân của các quan lại đều bị bắt và giam lại!
Đến lúc này Phù Thao mới biết rằng kế hoạch của mình ngay từ đầu đã bị Đằng Cảnh nắm gọn trong lòng bàn tay, chỉ đợi đến lúc thích hợp để ra tay, vậy mà lúc trước mời vương gia vào cùng thuyền, hắn đã sai ngay từ đầu khi đã đánh giá quá nhẹ Đằng Cảnh.
- Hoàng thượng: Không ngờ các ngươi qua mặt trẫm làm biết bao nhiêu chuyện, ha ta đã không hề bạc đãi các ngươi các ngươi còn muốn giết trẫm soán ngôi!
- Đằng Khương Phong: Chiếu theo người mưu đồ mưu hại hoàng thượng, cấu kết phản tặc, ăn chặn cứu trợ của dân chúng,.... tru di cử tộc!!!
- Quan thần: Xin hoàng thượng tha mạng, xin hoàng thượng tha mạng cho người nhà thần.
Thấy không khí chết chóc bao trùm cả triều, chỉ có những người không tham gia vào đang thở phào nhẹ nhõm được A Tịnh mời sang một bên. Bất chợt xuất hiện một dáng nữ nhân chạy vào
- Phù Tuyến Như: Cha ơi, sao nhiều người vào nhà mình bắt con với mẫu thân lại, tại sao vậy cha?
- Phù Thao: (Im lặng như tờ)
- Phù Tuyến Như: Cha là quan nhất phẩm trong triều, dù cha phạm tội thế nào hoàng thượng cũng không phạt nặng cha phải không cha?
- Phù Thao: (tiếp tục im lặng)
- Phù Tuyến Như: Vương gia, vương gia ta sắp thành vương phi của ngài, ngài xin hoàng thượng thả mẹ ta ra được không?
- A Hoang: Ủa đây là vương phi tương lai của vương gia sao? (nói nhỏ với A Tịnh)
- A Tịnh: Tầm bậy, gu của vương gia đâu kém thế!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT