“Chúng ta phải đứng ở đây xem hai người đó chim chuột đến khi nào vậy ca ca?” – A Tú nói thì thầm với A Tịnh.

“Đệ lo mà làm tốt nhiệm vụ của mình đi. Không được nói nhiều!” – A Tịnh nghiêm nghị.

“Dạ, đệ biết rồi!” – A Tú nghiêm túc lại.

Một lúc sau Lam Ninh cũng tạm biệt Đằng Cảnh để ngài ấy nghỉ ngơi. Người đã về từ lâu mà vương gia vẫn ngồi luyến tiếc mãi chưa muốn rời xa cái cửa.

“Vương gia vào nghỉ đi ạ!” – A Tịnh sốt ruột.

“Hờ!” – Đằng Cảnh thở dài.

Đằng cảnh mệt mõi bước về giường để tiếp tục công cuộc làm đẹp để sánh vai với Lam Ninh một cách đường hoàng. Đến bây giờ Đằng Cảnh mới hiểu vì sao mỗi đêm và mỗi sáng vương phi lại tốn nhiều thời gian cho việc chăm sóc nhan sắc đến thế.

“Ta được săn sóc như thế này thì da có đẹp và mịn như vương phi không?” – Đằng Cảnh quay qua hỏi Cận Nhị.

“Nếu vương gia kiên trì thì sẽ được ạ!” – Cận Nhị ngạc nhiên.

“Thế tầm bao lâu thì đẹp được như thế?” – Đằng Cảnh tò mò.

“Nếu muốn duy trì da dẻ đẹp như vương phi thì phải làm suốt luôn ạ, ngoài ra không được thức khuya, không uống nhiều rượu, không được căng thẳng lo âu và đặc biệt phải duy trì chế độ ăn uống hợp lý ạ!” – Cận Nhị liệt kê ra.

Đằng Cảnh nghe xong muốn đắp chăn đi ngủ luôn, chỉ mới mấy ngày bôi trét mà bản thân đã ngán ngẩm rồi. Nếu duy trì lâu chắc Đằng Cảnh làm không được, người luôn luôn thức khuya thì sao mà đẹp được.

“Thôi, cứ để một mình vương phi đẹp là đủ rồi! Dù gì của nàng ấy cũng là của bổn vương!” – Đằng Cảnh đi ngắm nhìn hỉ phục của mình.

Vương gia vừa mới dùng cơm xong thì có người đến báo chủ soái Hỏa lan quốc đang đến. Đằng Cảnh chỉ tạm thời tránh mặt Lam Ninh, những người khác thì vẫn gặp như bình thường đặc biệt cái tên Kỵ Danh lại càng phải gặp.

Kỵ Danh thì lúc nào cũng dùng gương mặc khó ở để nhìn Đằng Cảnh, vừa đến trước cửa thư phòng chưa đợi mời vào đã đi thẳng một mạch đến bàn và ngồi xuống.

“Bổn vương nghe tin ngươi đến Du quốc được gần hai ngày rồi, sao bây giờ mới đến đây!” – Đằng Cảnh nói.

“Cũng nhờ ơn của đại vương gia đây mà ta phải đi gặp mấy cô nương quốc sắc thiên hương, tốn hàng giờ đồng hồ để nghe những người đó nói luyên thuyên!” – Kỵ Danh chán ghét.

“Thì ta nghe chủ soái đây thích nữ nhân Du quốc nên tạo cho ngươi vài cuộc gặp gỡ, nếu như hợp thì tình hữu nghị của hai nước chúng ta sẽ càng thêm gắn bó!” – Đằng Cảnh nở một nụ cười châm chọc.

“Đa tạ ý tốt của vương gia đây! Nếu nói về nữ nhân Du quốc, ta chỉ thích mỗi vương phương của ngươi!” – Kỵ Danh không chịu thua nói lại.

Tất cả mọi người trong thư phòng đều đổ dồn ánh mắt lên Kỵ Danh, đa phần là sửng sốt. Ở trên đời người không muốn chết dưới tay vương gia thì vô số, nhưng người muốn chết dưới tay vương gia chỉ mỗi người này.

“Vương gia bình tĩnh, chớ để tức giận!” – Cận Nhị chạy lại khuyên ngăn.

“Ta không tức giận! Vương phi của ta hiền lành, tốt bụng nhân hậu, lại vô cùng xinh đẹp thế gian người thích nàng ấy rất nhiều. Đâu vì một người nào đó mà ta lại nóng giân vô cớ, ta còn hãnh diện nữa là!” – Đằng Cảnh dùng dáng vẻ hãnh diện.

“Vâng, đúng là ý của chủ soái là vậy đó ạ!” – Bạch Lâm cố gắng chữa cháy.

“Loạn ngôn, ý của ta là muốn cướp vương phi của…!” – Kỵ Danh tức giận phản bác lại.

“Thưa vương gia, chủ soái đi đường nắng nên thần trí hơi hỗn loạn! Thuộc hạ xin phép đưa ngài ấy về tịnh dưỡng hôm khác sẽ đến bồi chuyện với vương gia!” – Bạch Lâm che miệng Kỵ Danh, kéo đi.

Ai cũng biết là Kỵ Danh không bị say nắng và ai cũng biết hắn thích vương phi, lúc tỉnh lúc mê hắn đều nói thích vương phi.

“Sao ngươi lôi ta về chi vậy? Phải để ta ở lại chọc cho tên đó điên lên!” – Kỵ Danh giãy giụa.

“Thuộc hạ không kéo ngài về, chút nữa là hốt xác ngài luôn đó!” – Bạch Lâm sỡ hãi.

Nghe thế Kỵ Danh cũng không chống cự hai người cùng bước ra về. Trên đường đi thì Bạch Lâm cũng hơi thắc mắc về chuyện mấy bức tranh kia nên hỏi.

“Thuộc hạ thấy những bức tranh kia có những đặc điểm rất giống với vương phi Lam Ninh sao người lại không chọn?”

“Có giống như thế nào thì chung quy vẫn là người khác, Lam Ninh chỉ có một thôi! Ta đã quyết sẽ sống cô độc suốt phần đời còn lại!” – Kỵ Danh buồn rầu chạy đi.

“Ngài ấy biết bản thân mình chạy nhanh là không một ai đuổi kịp mà!” – Bạch Lâm lập tức đuổi theo.

Kỵ Danh tuổi cá nên lúc nào buồn bã sẽ đi tìm những nơi có nước để dòng nước cuốn đi những nỗi buồn.

“Ngài đâu phải thiếu nữ đâu mà hỡ một chút lại chạy đi khóc một mình! Chủ soái Hỏa lan quốc đâu rồi, bây giờ là một người chỉ biết trốn tránh!” – Bạch Lâm quát to.

“Ngươi dám quát ta, riết rồi ai cũng ăn hiếp ta!” – Kỵ Danh tuổi thân.

“Bộ mặt của Hỏa lan quốc đều dựa vào ngài, chỉ vì không có được trái tim nữ nhân mà quát tháo, hỡ chút là đòi sống đòi chết! Nếu theo đuổi không được liền đòi chết thì vương gia Đằng Cảnh không biết chết bao lần rồi! – Bạch Lâm tức giận nói.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play