Một ngày vô cùng đen tối đối với quốc sư Bảo Thạch, vẻ tự tin và thái độ hiên ngang ngày nào nay đã biết mất, bây giờ chỉ còn lại một con người bước đi không dám ngẩng mặt lên vẻ mặt u sầu đến nẫu ruột.

Dán mắt xuống đất mà đi không ngờ lại dẫn đến sảnh ăn của vương phủ. Nơi đây bây giờ đông nghịt người tiếng cười nói vui vẻ, mùi rượu và mùi thức ăn xộc thẳng vào mũi. Nơi đây lại có một người đã khiến trái tim Bảo Thạch tan nát.

''Chưa bao giờ ngươi cười tươi như thế khi nói chuyện với ta! Lúc nào cũng là thái độ thận trọng dè dặt, lần ngươi nói chuyện tự nhiên nhất với ta là đêm ở phòng bếp!'' - Bảo Thạch nghẹn ngào.

Bảo Thạch đứng nép vào một góc tối lặng lẽ quan sát Lạc nhỏ, cậu ấy cố gắng ghi nhớ vẻ mặt rạng rỡ ấy và đôi mắt trong veo như thấy cả ánh bình minh. Không bỏ qua một hành động hay bất kỳ một chi tiết nào dù là nhỏ nhất.

Nhưng bỗng dưng trước mắt Bảo Thạch tối sầm lại, đất trời như quay cuồng đảo điên, tay chân lạnh lên không cử động được. Quốc sư cố gắng cất tiếng gọi để nhờ sự giúp đỡ nhưng đã không kịp rồi người đã ngã xuống đất và trước khi ngất đi đôi mắt của Bảo Thạch vẫn chỉ thấy mỗi Lạc nhỏ.

''Hình như tôi mới nghe thích tiếng mít rụng?'' - Một người lên tiếng.

''Mít! Vậy chúng ta có thêm một món tráng miệng nữa!'' - Mắt tiểu Trúc sáng rỡ.

''Ờ, để tôi ra bổ mít cho mọi người cùng thưởng thức!'' - Lạc rang đưa tay lên ra hiệu.

Lạc rang đi ra vườn, đảo một vòng không thấy một quả mít nào rơi ở đất cả. Suy nghĩ là mọi người nghe nhầm nên quay lại tiếp tục nhập tiệc cùng mọi người.

Nhưng khi đi gần đến phòng ăn thì thấy hình dáng ai quen thuộc đang nằm bẹp dưới đất.

''Báo vương phi, quốc sư bị ngất xỉu ở ngoài cửa ạ!'' - Lạc rang chạy vào kêu thất thanh.

Mọi người nhanh chóng đi ra khiêng Bảo Thạch vào phòng nghỉ để Cận Nhị thăm khám. Từ khi hay tin quốc sư bị ngất xĩu, vương phủ đã đông đúc nay lại càng đông hơn nữa.

Như mọi người biết đấy Bảo Thạch quen biết với rất nhiều người, cha của cậu ấy là một ông chủ cửa hàng vải lớn nhất kinh thành này thì càng nhiều mối quan hệ hơn nữa.

Người bạn thân của quốc sư lại là hoàng thượng, khi vừa nghe tin báo hoàng thượng đã vội vã chạy qua đây thăm hỏi và không có dấu hiệu muốn rời đi.

Đằng Cảnh cũng vừa mới đi qua gặp ngay ánh mắt đáng sợ của người huynh trưởng.

''Sao đệ dám bắt quốc sư làm việc quá sức vậy chứ, đến khi cậu ấy đói bụng chịu không nổi đã gục ngã ngay trước cửa nhà bếp!'' - Hoàng thượng tức giận.

Một không gian im lặng đến vô thường, mọi ánh mắt đều đổ dồn vào Đằng Cảnh. Trong khi đại vương gia không hiểu chuyện gì, cả ngày hôm nay Đằng Cảnh chỉ mới gặp Bảo Thạch lúc chiều và thời gian gặp chưa tới một phút.

Lam Ninh nhìn qua Đằng Cảnh bằng một ánh mắt đồng cảm nhưng lại có phần buồn cười. Rõ ràng vương phi biết chuyện này không liên quan đến vương gia nhưng khi nhìn mặt Đằng Cảnh khiến Lam Ninh lại muốn trêu thêm một chút.

''Nhìn mặt quốc sư này xanh như tàu lá, bận rộn đến nỗi mà mặc đại bộ đồ tối sầm thế này! Có bao giờ mà quốc sư mặc đồ thế này đâu, bình thường luôn mặc đồ nổi chỉ thua mỗi trẫm!'' - Hoàng thượng đau xót.

Câu nói của hoàng thượng toàn là sự tức giận nhưng sâu trong ngữ điệu lại khiến cho người khác cảm thấy buồn cười.

Dù biết cười trước mặt hoàng thượng là mang tội phạm thượng nhưng không ai còn kiềm nén được nữa, lặng lẽ chuồn ra ngoài và cười vô cùng sảng khoái.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play