- A Tịnh: Vương gia, vương gia?

Lúc này có người đang cảm thấy vô cùng có lỗi, đứng đờ mặt ra mặc cho A Tịnh gọi hoài.

- Đằng Cảnh: (nhận lấy gói trà được gói trong một tấm vải mỏng, mùi thơm bay ra vô cùng dễ chịu) A Tịnh đi đến phòng vương phi! (trực tiếp đi)

- Tiểu Trúc: Vương gia chờ nô tỳ với (chạy theo)

Bây giờ trong đầu tiểu Trúc vô cùng hoang mang, chỉ tính chọc vương gia một xíu, ai biểu vương gia bắt mình đi tìm khắp nơi nhưng ai đâu ngờ vương gia quá nghiêm túc đi đến gặp vương phi, ngài ấy mà nói cho vương phi

biết thì xác định.

Bây giờ Lam Ninh đang vô cùng thư giãn, nằm dài trên trên cái ghế dựa vô cùng êm ái, có mỹ nhân (tiểu Phấn) đút trái cây cho ăn

- Lam Ninh: Tiểu Phấn, nhìn tỷ bây giờ đang hưởng thụ cuộc sống!

- Tiểu Phấn: Vâng ạ, tỷ mới vừa khỏe lại, bây giờ là lúc tẩm bổ!

- Lam Ninh: Bộ em tính vỗ béo tỷ sao cho tỷ thành heo luôn!

- Tiểu Phấn; Tỷ ốm yếu quá, phải ăn nhiều lên! (liên hoàn đút)

- Lam Ninh: Đến lúc uống thuốc rồi nhỉ, tiếu Trúc đi đưa trà sao lâu thế!

- Tiểu Phấn: Việc này em không rõ, hay làm đi tìm chỗ nào đánh một giấc cũng không chừng!

- Lam Ninh: Em ấy còn nhỏ không sao!

- Tiểu Phấn: Để em đi lấy thuốc cho tỷ!

Tiểu Phấn vừa đi lấy thuốc thì ông vương gia mặt lạnh đi đến, trong mắt cái con người giờ đây thấy Lam Ninh đang ngồi một mình dưới gốc cây, từng cánh hoa nhè nhẹ rơi, gió thổi vài sợi tóc bay bay, một gương mặt mang chút buồn lại càng làm vương gia lo lắng.

- Tiểu Trúc thầm nghĩ: Sắp chết rồi, sắp chết rồi!

Từ nãy giờ A Tịnh vẫn quan sát tiểu Trúc, cái thái độ hồi hộp, tay chân luống cuống là cũng đủ biết con nhỏ lại bày trò gì đó rồi.

- Lam Ninh: A rớt rồi, đúng là vụng về!

- Đằng Cảnh: Rớt rồi thì thôi. Để ta lấy cho cái khác (tay lấy một trái nho, lột vỏ)

- Lam Ninh: Ơ, sao ngài lại ở đây?

- Đằng Cảnh: Ta vô tình đi ngang đây.

- A Tịnh nghĩ thầm: Ngài cố ý đến đây mà lại nói vô tình.

- Lam Ninh: Tiểu Trúc đưa trà cho ngài chưa?

- Đằng Cảnh: Rồi (tay chợt khựng lại một giây vẫn tiếp tục lột vỏ)

- Lam Ninh: Trà đó khi trời nóng nực ngài kêu người pha loãng ra, uống với mật ong hay chanh cũng rất ngon vừa giải nhiệt cho cơ thể!

- Đằng Cảnh nghĩ thầm: Cô ấy đang quan tâm mình.

- Tiểu Phấn: Nô tỳ thỉnh an vương gia! (hành lễ)

- Đằng Cảnh: Trên tay ngươi là thuốc của Lam Ninh tiểu thư, đưa đây cho ta, tất cả lui xuống.

- A Tịnh: Vâng (đi lùi về)

- Tiểu Phấn, tiểu Trúc: (không nỡ) Chúng nô tỳ xin phép lui xuống!

- Lam Ninh: A, tiểu Phấn! (không thể nào với tới)

- Lam Ninh: Ngài mới bãi triều trở về sao?

- Đằng Cảnh: Ừm (vẫn kiên trì lột vỏ nho)

- Lam Ninh: Không khí trong đó rất ồn ào và nhiều người phải không?

- Đằng Cảnh: Ừm, rất ồn

Những câu nói của Lam Ninh, cho biết cô gái này đang đi đường vòng tìm những câu hỏi ngoài lề cho không khí nơi đây bớt căng thẳng.

- Đằng Cảnh: Cô uống thuốc đi (đưa bát thuốc đến gần)

- Lam Ninh: (đưa tay đón lấy)

Đằng Cảnh nhìn Lam Ninh uống hết bát thuốc, gương mặt nhăn nhó, gắng hết sức uống hết bát, nhìn Lam Ninh vô cùng mắc cười.

- Đằng Cảnh: Nhó này, ăn vào sẽ bớt đắng.

- Lam Ninh: Đa tạ vương gia!

- A Tịnh: Bẩm vương gia, quan Phù Thao đến thư phòng tìm người!

- Đằng Cảnh: Hắn đến gặp ta lại mục đích gì nữa đây (thái độ thay đổi 360 độ)

- Đằng Cảnh: (quay sang Lam Ninh nhẹ nhàng) Ta đi chút việc, xong ta sẽ quay lại.

- Lam Ninh: Hơ, vâng, chào! (vì gương mặt lúc nãy hơi run)

Vương gia vừa đi tiểu Phấn, tiểu Trúc chạy vào thái độ sốt sắn, lo lắng.

- Tiểu Phấn: Vương gia đến đây làm gì thế ạ?

- Lam Ninh: Bóc vỏ nho.

- Tiểu Trúc: Phù..... (thái độ thả lỏng)

Tại thư phòng của vương gia

- Phù Tuyến Như: Cha, hoàng thượng đã ban hôn cho vương gia, chúng ta đến đây có được gì không?

- Phù Thao: Tất nhiên rồi, ta là một quan nhất phẩm giàu có, tiền bạc không thiếu sao vương gia có thể không màng đến mối quan hệ này.

- Phù Tuyến Như: Vâng, con nghe theo cha, làm thiếp lên làm chính phi không xa đâu.

Đằng Cảnh bước vào kèm một thái độ lạnh cả tủy sống.

- Phù Thao, Phù Tuyến Như: Cung nghênh vương gia! (khom lưng)

- Đằng Cảnh: Có chuyện gì?

- Phù Thao: Thưa vương gia, thần đến đây đến để ủng hộ một ít tiền vào cấm quân để họ có thêm nhiều điều kiện tốt để tập luyện tốt hơn!

- Đằng Cảnh: Ồ, ông là người có tấm lòng tốt bụng.

- Phù Thao: Cảm ơn vương gia.

- Đằng Cảnh: Thế ông muốn đạt được gì?

- Phù Thao: Ngài hiểu ý thần, con gái thần mến mộ vương gia đã lâu, gặp gỡ ngài nhiều lần đem lòng...

- A Tịnh lại trộm nghĩ: Lão già này không biết liêm sĩ là gì, đã biết hoàng thượng đã ban hôn cho vương gia cùng Lam Ninh tiểu thư thế mà lại đến đây lôi kéo mối quan hệ.

Phù Tuyến Như tỏ rõ vẻ mặt mong muốn làm vợ vương gia, hôm nay con nhỏ này mặc một bộ đồ lòe loẹt, thiếu vãi, phấn thơm khắp người, đúng là cha nào con nấy

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play