Lam Ninh ngồi từ trên cao nhìn xuống, bây giờ nhìn Đằng Cảnh vô cùng nhỏ bé.
"Thiếp đang rất tức giận đấy! A Hoang là thị vệ thân cận và kinh nghiệm chinh chiến sa trường chẳng thua gì chàng, nói chung mọi mặt đều hoàn hảo!" - Lam Ninh từ từ phân tích.
"Điều này ta công nhận! Với độ tuổi của A Hoang những thành tựu đạt được hơn hẳn người khác, bổn vương cũng kính trọng hắn vài phần!"
"Nhưng về phương diện tình cảm A Hoang còn quá hời hợt, chàng và ta đều biết Chiêu Linh đặt cả tâm trí lẫn tình cảm lên A Hoang nhưng A Hoang lại không bao giờ thể hiện ra mặt! Là một người vợ, ai mà chẳng muốn được chồng mình yêu thương. Không cần gì quá lớn lao chỉ vài hành động hỏi han, chăm sóc và mỗi ngày trở về đều ôm mình một cái!" - Lam Ninh hơi chạnh lòng.
Lam Ninh nói quá đúng Đằng Cảnh không có gì phản kháng lại. Bây giờ vương gia nghĩ lại phương pháp đào tạo của mình đã quá sai rồi, một người giỏi toàn diện nhưng lại có một trái tim sắt đá thì những điều kia còn có ý nghĩa gì.
"Vương gia trước kia cũng thế thôi, đã từng đối xử lạnh nhạt với ta và chỉ khi đánh mất đi thì mới biết trân trọng!" - Lam Ninh đưa đôi mắt ủ rủ.
Đằng Cảnh nghe câu nói đó, tim ngài ấy như ngừng đập. Nhớ lại lúc đó ngài ấy đã sống trong những ngày tháng tối tăm không có ánh sáng, tâm trạng luôn trong trạng thái thất thần lúc nào cũng chỉ nhớ đến Lam Ninh.
"Ta sẽ không đánh mất nàng một lần nào nữa, ta rất sợ cảm giác không có nàng bên cạnh, không được nhìn thấy khuôn mặt đáng yêu của nàng, không được ngửi mùi tóc thơm mùi thảo dược và nhiều điều nữa ta đều không muốn!" - Đằng Cảnh bật dậy ôm lấy Lam Ninh.
"Chuyện đó đã qua rồi bây giờ ta vẫn ở đây với chàng!" - Lam Ninh vỗ về.
"Ta không bao giờ để mất nàng nữa, Lam Ninh!" - Đằng Cảnh ôm chặt hơn nữa.
"Bây giờ hãy để cho A Hoang nếm trải điều này, để cho hắn biết như thế nào là có không giữ mất đừng tìm! Với lại ta vẫn đang trừng phạt chàng, ngoan mà nằm im không phải ôm ta xong là ta cho qua đâu! - Lam Ninh đẩy ngã Đằng Cảnh.
Không cần phải đợi lâu đâu, bây giờ A Hoang đã niếm trải cảm giác đau khổ tột cùng rồi. Dù biết Chiêu Linh ngay trước mắt nhưng không thể nào với tới. Cả đêm đó A Hoang cứ đứng ngoài cổng không ăn, không uống chút nào.
"Chỗ huynh đệ thân thiết ta góp ý chút! Dù cho huynh có đợi ở đây suốt cũng không ai ra mở cửa đâu, cứ mãi ở đây chỉ làm suy kiệt sức lực của huynh. Thay vào đó hãy về phủ thay thế công chúa làm những công việc của người, ngày ngày đều đặn gửi đến những thứ công chúa thích và đừng quên gửi vài dòng nhắn thể hiện sự ăn năn, hối lỗi để làm ổn định tâm trạng điện hạ trước!" - Bảo Thạch đi từ từ lại.
"Đa tạ Bảo Thạch, ta là một tên nam nhân tồi tệ nhất thế gian ta sẽ cố gắng bù đắp lại cho Chiêu Linh!" - A Hoang phấn chấn lên chút ít.
"Không đâu huynh biết mình sai chỗ nào thì sửa từ chỗ đó! Có người biết sai mà còn không thèm sửa kìa! - Ám chỉ vương gia Đằng Cảnh.
A Hoang đi trở về phủ bắt đầu bắt tay vào làm việc. Việc đầu tiên là gấp quần áo của Chiêu Linh và gói lại cẩn thận để gửi qua hoàng cung, tiếp theo sau đó thì đi chuẩn bị ít thức ăn.
"Muốn mang đồ ăn cho công chúa sao! Trong bếp đó, còn nóng mau mang đi kẻo nguội!" - Mặc Bách mang tập dề đứng dựa vào cửa.
A Hoang nhìn qua Mặc Bách bằng một ánh mắt cảm động có dấu hiệu như sắp khóc.
"Nè đừng khóc chứ! Hôm nay ta đã dỗ bao nhiêu nữ nhân trong cái phủ này rồi, bây giờ thêm ngươi nữa chắc ta ngất mất!" - Mặc Bách hoảng hốt.
Ngôn Tình Tổng TàiA Hoang theo lời khuyên nhủ của Bảo Thạch mang đồ đến gửi trước cổng cung của hoàng hậu. Cung nữ mang đồ vào gửi cho công chúa Chiêu Linh, công chúa nhìn thấy túi đồ được gói cẩn thận cũng cảm thấy vui vẻ nhưng khi mở túi đồ ra thì...
"Sao muội đứng đơ mặt ra thế?" - Hoàng hậu nhìn vào túi đồ.
"Ha ha, sao trên đời này lại có một kiểu gấp đồ lạ lùng thế này!" - Chiêu Linh cười không ngớt.
Thật sự A Hoang có cẩn thận và tỉ mỉ gấp quần áo nhưng nhìn cái đống bùi nhùi này thì mấy ai không nhịn nổi cười, làm gì có ai hoàn hảo tất cả.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT