Lam Ninh nhận được tin vội lấy cái áo choàng khoác vội đi ra đến cả giày còn không kịp mang, chỉ mang mỗi đôi vớ.
"Tình ở đây thế nào rồi?" - Lam Ninh hỏi Đằng Cảnh.
"Toàn bộ số thuốc được chôn ngay dưới chân lều, hôm nay binh lính hoàn tất việc dọn mới phát hiện chúng!" - Đằng Cảnh chỉ tay qua.
Lam Ninh đi lại chỗ đó nhìn vào số thuốc được đào lên cả một núi. Bọn chúng ra tay quá ác độc với số thuốc này đủ để toàn bộ binh lính có thể bị thiệt mạng.
"Thưa vương phi, số thuốc này chúng ta cần xử lý như thế nào?" - Đằng Chính Hằng trầm tư.
"Cái này đốt thì sẽ gây ngộ độc mất, còn chôn đươi đất sẽ làm hư đất nữa!" - Lam Ninh đau đầu suy nghĩ.
"Thế phải làm thế nào ạ?" - Mộng Tranh đi lại gần Lam Ninh.
Lam Ninh đứng suy nghĩ một hồi, nhìn qua rồi nhìn lại một núi thuốc độc. Sau đó Lam Ninh kéo cả Chính Hằng và Mộng Tranh chụm lại thì thầm to nhỏ.
"Vật đến từ đâu thì nên trả về với chủ! - Lam Ninh cuối cùng cũng có phương án.
"Thế số thuốc này trả lại cho tên da trắng lúc sáng!" - Mộng Tranh nhìn bằng ánh mắt lém lỉnh.
"Vậy bây giờ đệ lập tức gửi đồ về nơi nó được sản xuất ra!" - Đằng Chính Hằng hành động ngay lặp tức.
Đằng Cảnh sau một lúc đứng nhìn Lam Ninh nói chuyện to nhỏ với tam vương gia và Mộng Tranh thì cũng tò mò đi lại gần.
Vương gia bước đến gần thì phát hiện ra phu nhân của mình không mang giày, lập tức đi lại bế Lam Ninh đi.
"Hể, thiếp đang nói chuyện với tam đệ mà!" - Lam Ning giãy giụa.
"Bé hư, sao ra ngoài lại không đi giày?" - Đằng Cảnh nhìn Lam Ninh bằng ánh mắt triều mến.
"Nãy thiếp vội quá nên quên thôi nhưng thiếp có mang vớ nè!" - Lam Ninh giơ chân lên.
Lúc nãy Lam Ninh mang đôi vớ mỏng quá nên giờ nó bị thủng một lỗ để ngón chân của Lam Ninh lồi ra ngoài.
"Đi vớ!" - Đằng Cảnh nhìn vào ngón chân của Lam Ninh.
"Ca ca, huynh mang tẩu tẩu đi đâu thế?" - Đằng Chính Hằng chạy theo Đằng Cảnh.
"Đệ thích trẻ con không?" - Đằng Cảnh vừa đi vừa nói.
"Vâng, đệ rất thích! Nhưng sao huynh lại hỏi thế?"
"Bây giờ ta mang vương phi về để sản xuất ra một tiểu bảo bối cho đệ chơi cùng!" - Đằng Cảnh trả lời chắc chắn.
Nghe đến thế tam vương gia không đuổi theo nữa, đứng nhìn ca ca của mình bằng ánh mắt ngưỡng mộ.
"Sao không đuổi theo vương gia nữa?" - Mộng Tranh đang chạy theo thì thắng lại ngay lập tức.
"Ta sắp có một tiểu công chúa rồi!" - Đằng Chính Hằng nhéo má Mộng Tranh.
Sau khi mang Lam Ninh về liều, Đằng Cảnh nhẹ nhàng đặt phu nhân của mình lên giường, bản thân đi lấy một chậu nước đến rửa chân cho vương phi.
Vậy là tam vương gia phải đợi rất lâu nữa mới có một tiểu công chúa để chơi cùng rôi, chờ đợi là hạnh phúc.
"Đừng lo lắng, tẩu tẩu sắp trở về rồi!" - Đằng Khương Phong dỗ dành Phỉ Lan.
"Người đi đến nay gần một tháng tròn rồi, vậy mà chỉ gửi mỗi một lá thư!" - Phỉ Lan lo lắng.
"Chắc tại nơi biên giới nhiều việc quá nên tẩu tẩu không có thời gian để viết thư!"
Lam Ninh dạo này khó ăn, khó ngủ cơ thể lúc nào cũng cảm thấy mệt mõi, lo lắng. Có đêm bắt ngũ vương gia kể chuyện cho mình dễ ngủ nhưng kể đến tận sáng muốn soái hàm nhưng Phỉ Lan cũng không ngủ được.
Thấy tình hình ngày càng không ổn, Đằng Khương Phong gọi Cận Nhị qua xem Phỉ Lan có bệnh gì không. Cận Nhị qua bắt mạch nhưng vẫn ổn không có dấu hiệu nào là bất ổn, chỉ kê vài than thuốc bổ hổ trợ trong việc ăn ngủ cho Phỉ Lan.
Đến sáng khi Đằng Cảnh vừa bước ra khỏi cửa đã thấy Chính Hằng đứng hóng chuyện.
"Đệ sắp có một tiểu công chúa rồi phải không ạ?" - Ánh mắt mong chờ.
"Ta thấy đệ thích con gái đến như thế thì đệ tự tạo đi!"
"Vậy ca ca thích con trai hả?" - Đằng Chính Hằng tò mò.
"Không, ta thích vương phi của ta!" - Đằng Cảnh trả lời dứt khoát.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT