"Công chúa ơi, cũng tại chúng nô tỳ làm việc thất trách làm liên lụy đến người ạ!" - Mọi người đều ra sức an ủi Chiêu Linh.
"Thế là hết rồi, hình tượng công chúa lãnh khóc vô tình đã bị chính ta hủy hoại!" - Chiêu Linh oằn oại trong đau khổ.
"Công chúa ơi, xin người đừng đau buồn ạ! Hay thần xuống bếp mang thật nhiều đồ ăn ngon lên cho người giải sầu ạ! - Nữ quản gia đưa ra sáng kiến.
"Bây giờ cao lương mỹ vị cũng chẳng có tác dụng gì cả! Ta không muốn ở lại nơi đây nữa, ta sẽ đi đến một nơi thật xa!" - Chiêu Linh lủi thủi bước đi.
Nhìn dáng vẻ tiều tụy của đại công chúa bước đi làm tất cả mọi người trong phủ cũng buồn theo. Họ chưa bao giờ nhìn thấy người thất vọng đến thế.
Nếu công chúa khăn gối lên đường thật, nơi đây sẽ trở thành nơi im ắng, không còn những tiếng cười đùa rôm rã, những nô tỳ ở đây cũng sẽ đưa đi làm việc những nơi khác.
"Sao hôm nay không có ai đứng canh gác ngoài cổng thế, ta đi cả một đoạn đường cũng không một ai chặng lại hỏi thăm cả?" - Thị vệ A Hoang bước vào.
"Hu hu, đại cứu tinh đây rồi! Nhị thị vệ, bây giờ chỉ có một mình ngài có thể an ủi công chúa thôi ạ!" - Mắt mọi người đều sáng rỡ.
"Hả? Có chuyện gì thế?" - A Hoang ngây ngốc.
"Công chúa bị đại vương phi quở trách chúng nô tỳ sợ ngài ấy nghĩ quẩn ạ!" - Nữ quản gia không kiềm nổi cảm xúc khóc bù lu bù loa.
Mọi người cũng òa khóc theo, cả phủ công chúa ngập trong biển nước mắt.
"Chuyện lớn thế mà không ai báo ta!" - A Hoang chạy đi tìm Chiêu Linh.
Lúc này công chúa đang gấp quần áo lại, trong hành trang cô ấy mang đi toàn là đao, kiếm, dáo, cung tên và cả nỏ. Không hề mang một trang sức gì, cô ấy còn chuẩn bị viết giấy sang nhượng phủ mình cho ngũ vương gia.
Không tiền, không bạc trong người mà mang bao nhiêu là vũ khí, bộ tính làm thổ phỉ sống qua ngày sao!
"Chuyển nơi đây cho ngũ ca, huynh ấy cũng là người giàu có chắc chắn sẽ dư sức chi trả và lo phí sinh hoạt mọi người đầy đủ!" - Chiêu Linh ký tên.
"Chiêu Linh, Chiêu Linh! Người tính đi đâu thế?" - A Hoang đá văng hai cánh cửa.
"Ta sẽ đi đến một nơi thật xa và mang nổi buồn này theo cùng! Huynh cũng đến thật đúng lúc, trước khi đi ta muốn nói lời vĩnh biệt với huynh!" - Chiêu Linh ngấn lệ.
"Ờ, ừm có phải cô suy nghĩ cao xa quá không, chỉ vì chuyện vương phi quở trách mà bỏ đi sao?" - A Hoang lúng túng.
"Ta đã làm chuyện thất trách, có một nhiệm vụ trông người mà cũng không xong! Cái danh xưng công chúa này sao còn phù hợp nữa, bây giờ ta cảm thấy đó là một nỗi ô nhục!" - Mực văng vên mặt Chiêu Linh in nguyên chữ nhục.
"Nếu mà nói bị vương phi trách phạt là một nỗi ô nhục thì chắc vương gia đã chai lì rồi!"
"Hả, Cảnh ca bị tẩu tẩu phạt hoài sao?" - Chiêu Linh ngạc nhiên.
"Như cơm bữa, mà vương gia còn mắc lỗi nặng hơn người nữa!" - A Hoang gần như thuyết phục thành công.
Chắc cậu ấy cũng đang cắn rứt lương tâm lắm khi lấy chủ nhân của mình ra làm vũ khí chữa cháy.
"Người cẩn thẩn và hoàn hảo như huynh ấy cũng bị tẩu tẩu trách phạt, huống hồ gì là mình!" - Chiêu Linh suy nghĩ lại.
"Đúng vậy, gần đây nhất vương gia còn bị phạt không được gặp vương phi nữa!"
"Vậy chắc ta không sao, vậy mình cần gì phải buồn rồi bỏ nhà đi nữa!" - Chiêu Linh vui vẻ trở lại.
A Hoang cũng thở phào nhẹ nhõm, nếu như để Chiêu Linh ra ngoài không biết bên ngoài sẽ loạn như thế nào nữa.
"Bẩm báo công chúa, hoàng thái hậu đã chọn được vài người trong danh sách tuyển chọn lần này người người không thoát được nữa ạ!" - Người cang gác chạy vào báo tin.
"Cái gì, lần này mẫu hậu đã chọn luôn cho ta rồi à!" - Chiêu Linh lại sắp xếp vũ khí.
"Người cũng không trốn được đâu vì bên ngoài đã bị bao vây, chúng nô tỳ cũng bị giam lỏng và kiểm kê quân số! Trưởng ma ma trước khi đi còn nói do công chúa đã ế có thâm niên nên lần này thái hậu đứng ra chọn cho người luôn!" - Nữ quản gia chạy vội vào báo.
"Mẫu hậu sao người lại ép buộc con trẻ chứ? Bao nhiêu vị ca ca không hối thúc ai là đi ép con gái cưng, con gái rượu này!" - Chiêu Linh tiếp tục suy sụp.
"Chỉ khi công chúa chọn ra một bức tranh cho vị trí phò mã đi ra ngoài đưa cho người ngoài kia, nơi đây mới bình yên ạ!" - Nữ quản gia nhắc lại lời của trưởng ma ma.
Chiêu Linh đau khổ, tay chân như không nghe theo bộ não nữa khuỵa xuống. A Hoang lật đật chạy lại đỡ nhưng không kịp, Chiêu Linh đã an tọa dưới sàn. Vì cú ngã đó, váy công chúa cũng bị rách nhưng cô cũng không màng đến.
"Thế là hết rồi!" - Chiêu Linh nhìn vào A Hoang bằng đôi mắt buồn bã.
"Để ta chạy về báo với vương gia, vương phi nhờ sự giúp đỡ!" - A Hoang bế Chiêu Linh đặt trên giường.
"Muộn rồi, tất cả đã muộn rồi! Một khi mà mẫu hậu đưa ra quyết định thì cho dù là tẩu tẩu cũng không thuyết phục nỗi! Cũng tại ta không có mối lương duyên nào nên thái hậu mới dùng cách này!"
"Công chúa chúng tôi thật là hồng nhan bạc mệnh mà! Cưới người mà công chúa không yêu, cuộc sống sau này sẽ là những tháng năm đau khổ!" - Nữ quản gia khóc trôi son phấn lắm lem cả mặt.
Chiêu Linh tưởng tượng đến viễn cảnh đó cô cũng khóc nhưng không như lần trước dựa vào vai A Hoang mà khóc, lần này cô tự ôm bản thân mình mà khóc.
"Thay vì việc chọn một bức tranh thì chúng ta nên chọn người thật đi!" - A Hoang nhìn vào những cuộn trang trên bàn.
"Hả, ý của nhị thị vệ là sao ạ?" - Nữ quản gia đưa gương mặt như phim kinh dị nhìn A Hoang.
"Ta làm phu quân của công chúa được chứ?" - A Hoang nói nhỏ với Chiêu Linh.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT