Bảo Thạch bây giờ là một trợ thủ đắc lực của vương phi sẽ lo tất cả công việc ở vòng ngoài người không cần lo lắng gì cả, dồn sự tập trung vào cuộc thi.
Qua trận bão cát, bên quân triều đình lập tức chỉnh đốn lại hàng ngũ mà quên nhìn vào sàn cát có điều bất thường. Hoài tướng quân dùng nhiều địch ít lập tức bốn người lên bắt hai người đi đầu trói lại, bây giờ hai bên hòa người là 8-8.
Lập tức bên đội hình vương phủ tản ra, bên cánh trái một người và bên cánh phải một người giám sát động tĩnh của bên đối diện. Hai trong bốn người lúc nãy lập tức đi ra để lấp đầy khoảng trống của hai người vừa đi.
“Vương phi!” – Tiểu Phấn nhìn qua vương phi.
“Chúng ta thắng rồi!” – Lam Ninh quay vào ghế ngồi.
Hoài tướng quân nhìn thấy toàn bộ sáu người đang di chuyển đến lúc này tướng quân ra hiệu cho quân mình bao vây bắt toàn bộ lại thì lúc này hai người đã đi ra hai cánh lúc trước đã thâm nhập thành công.
Lúc này công công gõ chiên một cái “beng” trận đầu vương phi đã dành được thắng lợi một cách dễ dàng do Hoài tướng quân khinh suất và hơi khinh địch.
“Thua rồi, Hoài Thắng tướng quân thắng hoài nay đã bại dưới tay đệ muội!” – Hoàng thượng thất vọng tràn trề.
“Ha ha, hoa ngũ sắc đã về với tay ta!” – Hoàng thái hậu vui vẻ đứng dậy hô hào.
Trưởng ma ma đi lại chỗ trưởng công công nói thì thầm nhưng ai cũng biết là ma ma nhắn công công khi kết thúc cuộc thi mang đến phòng thái hậu.
Tiểu Trúc được hưởng hoa hồng từ cuộc cá cược này thế là hoàng thái hậu thưởng cho cô nhóc hai thỏi bạc trắng trong mâm còn hoàng hậu lấy trong túi ra ít vàng thưởng cho tiểu Trúc.
“Làm giàu không khó quan trọng là biết canh thời thế!” – Tiểu Trúc cười hả hê.
Mọi người bên ngoài hô hào vương phi, không thể tin vương phi dành chiến thắng nhanh như vậy với một chiến thuật lạ lùng chưa từng được sử dụng đến. Quan trọng là khâu chuẩn bị trước, vương phi cấp cho mọi người ít nước để mọi người dùng hết sức lực bản thân hoàn thành công việc một cách nhanh nhất, chỉ khi sức cùng lực kiệt mới dùng đến chỗ nước đó và cũng như tránh mang nặng quá nhiều di chuyển sẽ khó khăn hơn. Vương phi đã đánh đòn tâm lý lên cả quân mình và cả quân của đối phương.
Sau đó mọi người trở về lại khán đài chính, mọi người chuyển sang phần thi thứ hai là thi đấu đối kháng. Lần này là một đội gồm năm mươi người sẽ dùng binh khí đấu trực tiếp và lần này sẽ là Cận Nhị người chỉ huy.
“Ta tin tưởng vào ngươi, hãy hoàn thành tốt nhất!” – Lam Ninh cổ vũ Cận Nhị.
“Thần sẽ cố gắng hết sức để không phụ lòng vương phi!” – Gương mặt tự tin.
Lần này đối thủ của Cận Nhị không ai khác chính là phụ thân của cậu ấy. Tình cha con có chắc được bền lâu nhưng đây cũng là cơ hội để Cận Nhị chứng tỏ bản lĩnh của mình, bản thân nhỏ nhưng sức chiến đấu không nhỏ. Nếu mà lần này trợ thủ đắc lực của vương phi tiếp tục giành chiến thắng thì chứng tỏ Cận Nhị vừa tinh thông y thuật lẫn chinh chiến sa trường, tất nhiên người trong thiên hạ sẽ khen tài dùng người của đại vương phi.
“Con trai hãy cho ta thấy khả năng của con đằng sau mùi thuốc!” – Ánh mắt cương trực.
“Vâng, con sẽ chứng tỏ khả năng bản thân với phụ thân đại nhân!”
Lần này tiểu Trúc có cơ hội kiếm chát nhiều hơn nữa đây! Bây giờ con bé đang gầy sồng trên khán đài lẫn khắp các hàng ghế của các vị quan thần, ánh mắt đang sáng rỡ chờ cơ hội hốt bạc thì bị Phỉ Lan kéo lại trách mắng một hồi. Lần đầu tỷ tỷ bị muội muội phạt nhục nhã biết nhường nào, tiểu Trúc mất cơ hội làm ăn nhưng không sao vẫn còn một mối lớn, tiểu Trúc phi thẳng lên chỗ của hoàng thượng.
“Lần này chắc chắn đại tướng quân sẽ chiến thắng, trứng không nào hơn vịt cả!” – Hoàng thượng nắm chắc phần thắng trong lòng bàn tay.
“Nhưng trứng này không phải trứng gà trứng vịt bình thường, đó là trứng được tôi luyện vỏ cứng và chắc chắn không dễ dàng mà làm vỡ được!” – Hoàng thái hậu tự tin.
“Đúng thế trứng do chính phượng hoàng rèn luyện không thể nào bình thường cả!” – Hoàng hậu nghĩ thầm và nhìn vào Lam Ninh đang đứng bên dưới.
Sau khi suy nghĩ lẫn bàn tán xôn xao cuối cùng cả ba người đã đặt đồ đặt cược lên mâm của tiểu Trúc.
“Càng nhìn bổn vương càng thấy cô ta xấu xí vô cùng, đã xấu còn bày đặt chơi trò nham hiểm, thua xa tẩu tử của ta nhiều!” – Đằng Khương Phong vừa liếc nhìn vừa nói xấu Hoa Thúy.
“Còn bao lâu nữa mới tới kinh thành, mình phải chịu cái tên này đến bao lâu nữa đây!” – Hoa Thúy nghĩ thầm với gương mặt vô cùng chán nản.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT