Có ai mà đi nói với con gái nhà người ta như vậy chứ, dù làm như Đằng Cảnh thì khó thực thi nhưng ít nhất là cũng làm theo đúng thủ tục, ai lại đi nói không thế!
Trên dưới, trong ngoài kinh thành đều biết thông tin mọi người tụ tập trước cổng thành ngày càng đông nhưng vì chỉ mới dạm hỏi nên mọi người chưa gặp trực tiếp, chỉ có những người dân vào từ sớm thì mới tận mắt thấy vương phi cao quý.
Vương gia thấy quan thần trong triều đến chào hỏi tay bắt mặt mừng nhiều quá nên đâm ra lo lắng, dù gì người cũng chỉ vừa mới tỉnh lại. Hoàng hậu tinh ý nhận ra liền nói thì thầm vào tai hoàng thượng, người liền ra lệnh kêu mọi người về nghỉ ngơi, nhìn mặt vương gia hơi quạu rồi một hồi Đằng Cảnh nóng giận lên đừng hỏi sao xui.
Bây giờ nơi đây cũng chỉ còn những người gần gũi, không khí gia đình vô cùng ấm áp sau đó một bàn ăn thịnh soạn được dọn lên. Cũng đã rất lâu mọi người mới được ngồi lại đông đủ thế này cùng ăn một bữa, hoàng thái hậu cứ ngồi đó cười híp mắt gương mặt vô cùng hạnh phúc, hoàng thượng gấp thức ăn liên tục bồi bổ cho hoàng hậu. Đến sặp tối thì mọi người ai về nhà nấy vương phủ trở về không khí yên bình.
- Đằng Cảnh: Nàng có mệt lắm không?
- Lam Ninh: Hôm nay nhiều điều bất ngờ quá với lại gặp nhiều người nên vẫn chưa thích nghi!
Vương gia thăm dò xem vương phi không thích gì để lần tới sẽ cắt giảm bên cạnh có trợ thủ đắc lực như quốc sư Bảo Thạch sẽ ghi chép lại tất cả.
Đợi cho Lam Ninh đi tắm bên ngoài vương gia cùng các cận vệ thì thầm to nhỏ chuyện gì nhưng trong vương gia rất đắc ý.
Kỵ Danh đến chúc phúc nhưng khi ra về hắn đi lủi thủi trong đáng thương vô cùng, may mà công chúa Chiêu Linh đã cho người chặn lại tất cả hồ chứ nếu hắn buồn quá nhảy xuống dưới không biết làm sao.
- Đằng Cảnh: Mặc Bách, hắn còn sống không?
- A Hoang: Vẫn bình yên vô sự thưa vương gia!
- Đằng Cảnh: Cứ để tên đó bên chỗ công chúa vài ngày, đến khi ta xử lý xong bọn chúng thì qua đón hắn về sau! (lạnh lùng)
Lúc này bên phủ công chúa, người đang ngồi đếm lại rương châu báu chứa đầy vàng bạc, ngân phiếu và trang sức mà vương gia đã ban thưởng với lại tiền công mà Chiêu Linh đã chăm sóc tên tướng quân đó.
Vô tới trong nhà giam của công chúa một phong cách vô cùng hường phấn, từ cách trang trí đến cả những người canh gác cũng phải mặc màu hồng, điều đặc biệt chỗ công chúa từ binh lính, người hầu hay quản gia đều là nữ trái ngược hoàn toàn với vương phủ.
Đi sâu vào trong thấy được một người đàn ông duy nhất đang ngồi thất thần nhìn qua ô cửa sổ nơi duy nhất tìm được không khí yên bình.
- Quản gia: Thưa công chúa, cả ngày hôm nay người này không ăn gì cả!
Chiêu Linh mở cửa phòng giam đi vào trong, công chúa không khỏi buồn cười vì một tướng quân uy dũng lừng danh thiên hạ nay lại nhìn y như một thiếu nữ diễm lệ.
- Mặc Bách: Ngươi không được nhìn ta! (kinh sợ)
- Chiêu Linh: Trông tướng quân rất hợp với trang phục này! (không nhịn cười nổi)
- Mặc Bách: Đường đường là một tướng quân, ít nhất ta cũng là nam nhân thế mà bao nhiêu cô gái bu vào thay đồ cho ta!
Lúc này Chiêu Linh bật cười thành tiếng, người quản gia cùng những người canh gác bên ngoài cũng không kiềm chế được nữa chỉ biết che miệng lại cười nắc nẻ.
- Chiêu Linh: Chỉ thế thôi mà tướng quân quyết định không ăn uống gì sao?
- Mặc Bách: Chỉ vậy thôi! Chuyện lớn thế này mà qua miệng của ngươi “chỉ vậy thôi”! (ôm mặt)
- Chiêu Linh: Thôi, cái gì cũng phải có giới hạn chứ! (tức giận)
- Mặc Bách: Ngươi dám hung dữ với ta!
- Chiêu Linh: Bây giờ ta nói có ăn hay không? (quát lớn)
Mặc Bách cầm bát cơm lên ăn trong nước mắt, một tướng quân lừng lẫy bốn phương nhưng bây giờ bị một cô công chúa bé nhỏ ăn hiếp coi có tuổi thân không.
- Mặc Bách: Cho ta về vương phủ đi!
- Quản gia: Thưa công chúa, thần mới nhận được tin vương gia gửi tướng quân ở phủ công chúa thêm vài ngày nữa ạ! (cung kính)
Chiêu Linh nhìn qua Mặc Bách bằng ánh mắt gian tà, mới có một đêm một ngày mà tướng quân đã thành ra nông nổi này thêm vài ngày nữa chắc không xong, khi vương gia qua nhận lại người chỉ còn lại cái xác không hồn.
- Chiêu Linh: Tướng quân nghe rồi đấy, mong tướng quân hợp tác với chúng tôi để chuyện hôm nay không tái diễn nữa!
Mặc Bách tiếp tục im lặng ăn cơm, cơm bên phủ công chúa đâu thua gì đầu bếp bên vương phủ vẫn đầy đủ ba bữa chính, hai bữa phụ và thêm nhiều món ăn vặt.
- Chiêu Linh: Ngày mai tướng quân muốn ăn gì? Hửm???
- Mặc Bách: Ta muốn ăn canh gà với thịt kho nhớ cho nhiều ớt!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT