Đối với lời nói của Thạch Nghị, phản ứng của Anh Minh chỉ là nhíu mày: “Cậu lại thăm dò được gì rồi hả?”

“Có một số việc, căn bản không cần phải nghe ngóng, nghĩ cũng nghĩ được, nhưng mà, cụ thể thì vẫn phải chờ tôi ăn xong một bữa Hồng Môn Yến này, về lại nói với anh.” Thạch Nghị cười cười, giọng điệu lại không có quá nhiều vui vẻ, nhưng cũng không tính là trầm trọng: “Đợi chuyện Uy Trại này xong xuôi, hai ta phải uống một bữa.”

Kết quả Anh Minh bên kia rồi lại nhướng mày: “Cậu còn dám uống?”

Câu này lại gợi đến đoạn ký ức mơ hồ kia của Thạch Nghị, hắn ngẩn người, cuối cùng vẫn là do dự mở miệng hỏi một câu: “Đêm hôm đó, rốt cuộc phát sinh cái gì…”

Anh Minh hồi lâu không đáp lại.

Đoạn trầm mặc này, có một loại bất an ngo ngoe rục rịch, Thạch Nghị đợi thật lâu, nhưng đến cuối cùng Anh Minh vẫn không cho hắn một đáp án.

Chỉ là giọng điệu mang theo trêu chọc: “Có một số việc, không biết vẫn là tốt hơn.”

Sau đó, anh liền cúp máy.

Thạch Nghị nhíu mày nhìn điện thoại suy tư trong chốc lát, nghĩ cả buổi, vẫn không thể nhớ nổi rốt cuộc đêm hôm đó hắn và Anh Minh làm cái gì.

Mẹ kiếp!

Cảm giác này quá không xong rồi!

Anh Minh chờ điện thoại của Thạch Nghị chờ đến muộn.

Căn cứ vào khoảng thời gian qua lại của anh và đối phương, Thạch Nghị người này có một đặc điểm vô cùng phù hợp với hoàn cảnh xuất thân của hắn, chính là ngôn xuất tất tiễn*, phàm là lời hắn đã nói ra khỏi miệng, liền nhất định sẽ làm. Cho nên, nếu như hắn nói sẽ liên lạc với Anh Minh, liền nhất định sẽ tìm anh.

(*言出必践 ví von 1 người coi trọng chữ tín,, đã nói sẽ làm.)

Ngẩng đầu nhìn lướt qua đồng hồ treo tường, Anh Minh nhàm chán lột vỏ đậu phộng: “Cơm này ăn cũng quá lâu…”

Nhưng mà, cho dù người không có ở hiện trường, anh cũng đoán được bữa cơm này có bao nhiêu không thoải mái, cái gọi là nuốt không trôi, cũng không khác là bao.

Loại chuyện xã giao này, cho tới giờ đều là ngán đến tận cổ.

Nâng mày lắc đầu, Anh Minh có chút đồng tình Thạch Nghị hiện tại còn không biết đang ở nơi nào, đợi một tiếng nữa nếu như không có tin nhắn gì mà nói, anh cũng có thể tắm rửa đi ngủ, đoán chừng đối phương là đã uống ngất rồi.

Nhưng mà, cuối cùng Anh Minh cũng không đợi được lâu như vậy.

Thạch Nghị vẫn không gọi tới, nhưng mà chuông cửa nhà anh vang lên.

Thời điểm đứng dậy mở cửa anh có chút dự cảm mơ hồ, thực sự nhìn thấy người đứng bên ngoài, lại vẫn có chút ngoài ý muốn: “Sao cậu lại tới đây?”

“Chỉ là muốn đi dạo một vòng.”

Thạch Nghị nới cà vạt, cởi bỏ một nút của áo sơ mi: “Đệch! Vốn cho rằng trời lạnh, uống rượu xong rồi lại ra một thân mồ hôi.”

Lúc hắn cởi áo khoác, Anh Minh thuận tay đón lấy, sau đó treo lên, quay đầu nhìn hắn: “Uống đến tận bây giờ?”

“Ừm.”

Miễn cưỡng lắc lư đến bên sô pha đột nhiên thả mình xuống, Thạch Nghị thở ra một hơi thật dài, vẻ mặt không kiên nhẫn: “Hôm nay Uy Trại phô trương không nhỏ, một bàn người chỉ đối với một mình tôi.”

Hắn vừa nói vừa quay đầu nhìn Anh Minh mở tủ lạnh lấy ra một chai nước: “Anh đoán tình hình lúc đó thế nào?”

Anh Minh quay đầu lại cười cười: “Nhìn bộ dạng của cậu, ít nhất không thua.”

Thạch Nghị nhướng mày, đắc chí gật đầu: “Ngang ngửa.”

Lúc trước hắn nói giỡn đây là Hồng Môn Yến, ngược lại một chút cũng không sai. Ăn một bữa cơm quả thật còn phải lao tâm lao lực hơn so với ngồi cả ngày để đàm phán, Uy Trại làm lớn chuyện như thế, quả thật cũng có chút nóng nảy, thái độ nói chuyện so với lần thứ nhất, khác biệt rất rõ ràng.

Anh Minh đưa nước cho hắn, sau đó mới ngồi xuống sô pha: “Ý nghĩa của ngang ngửa giải thích thế nào?”

“Chính là…” Thạch Nghị uống một ngụm nước, sau đó suy nghĩ một chút, bĩu môi: “Mọi chuyện duy trì nguyên dạng, không tiến triển cũng không thụt lùi.”

Nói trắng ra, chính là duy trì tình huống hiện tại.

Hôm nay trên bàn cơm, Uy Trại quả thật nhắc tới vấn đề tiết lộ tin tức, ý tứ của lời trong lời ngoài mặc dù không nói thẳng ra tên Anh Minh, nhưng ám chỉ đã rất rõ ràng.

Nghĩ nhiều một chút, kỳ thật Uy Trại an bài một bữa cơm như hôm nay, chủ yếu là hy vọng có thể nhận được một câu từ Thạch Nghị, chính là chuyện của Anh Minh, bọn họ cũng không cần nhúng tay quản, dù sao khoản này nhất định là không tính tới trên đầu bọn họ, mọi người sau này khả năng còn hợp tác, trước cứ nhường đường, ngày sau cũng dễ gặp mặt.

Bởi vì quả thật khát, Thạch Nghị không uống đến hai ngụm liền tu hết một nửa, sau đó mới thở ra một hơi: “Tôi thấy Uy Trại lần này không biết vì sao lại dễ dàng bỏ qua cho anh, hiện tại chuyện này không còn là vấn đề xem ai là người thả ra tin tức, mà là làm sao ngăn cản tin tức này tiếp tục lan rộng.”

Đã có một, khẳng định có hai.

Có người đã mở miệng, những người khác lên tiếng cùng, chẳng qua chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.

Loại chuyện này vốn là tuần hoàn ác tính*, chỉ biết càng ngày càng không xong, cho đến khi tất cả nước đổ khó hốt**.

(*恶性循环 sự việc biến chuyển liên, tục ngày càng xấu.)

(**覆水难收 phúc thủy nan thu: trong quan hệ nếu có xích mích nghiêm trọng, thì sau đó khó lấy lại được tình cảm đậm đà như cũ.)

Anh Minh nhíu mày: “Nếu cậu đã muốn nói, không bằng nói cho rõ ràng đi.”

“Lúc trước không phải tôi đã nói với anh, quan hệ thật sự đứng sau Uy Trại cũng không đơn giản như vậy. Bọn họ xem như là nhóm người tiếp xúc với sản xuất ô tô sớm nhất, khi đó, có thể nhúng tay những thứ này, đều là loại người gì a…. anh cũng nên hiểu chuyện này cho rõ ràng, vốn dĩ công ty này cũng có chút liên hệ với nhà tôi, hợp tác cũng vậy, đến hiện tại ngồi xuống nói chuyện với tôi cũng vậy, trên cơ bản vẫn là nhìn trên phương diện tình cảm.”

“Cho nên, tình cảm này hiện tại không thể dùng?”

Thạch Nghị bật cười: “Tôi cho anh biết, thứ tình cảm này, cho tới giờ đã không dùng được.”

Hắn uống cạn một chai nước khoáng, liền có chút nhàm chán chơi cái chai trong tay, vung qua vung lại, nhìn qua còn rất vui vẻ. Chỉ có điều, lời hắn nói ra, rồi lại không hề có chút cảm giác thả lỏng: “Mọi thứ không dính dáng đến lợi ích, tình cảm tính là gì, một khi dính dáng đến tổn thất cụ thể, nhân tình gì đều là đánh rắm, chuyện Uy Trại lần này, rốt cuộc sẽ tổn thất bao nhiêu, đoán chừng người bình thường đều nghĩ không ra.”

Danh dự là cội nguồn gây dựng nên thương hiệu của một xí nghiệp.

Không có thứ này, vậy thì thương hiệu cũng xem như đồ bỏ.

Hắn quay đầu nhìn Anh Minh: “Hiện tại trong mắt đám người của Uy Trại, anh cũng giống như bị trói toàn thân gắn trên bia ngắm.”

Sự tình diễn biến đến tình trạng này, dù sao vẫn là phải làm chút gì đó, trong lòng mới có thể cảm thấy thoải mái.

Người trên danh sách kia, kéo từ trên xuống dưới cũng không có mấy người thích hợp làm cái đích cho mọi người chỉ trích hơn Anh Minh, Uy Trại không phải một người, mà là cả một xí nghiệp, nhưng phàm là xí nghiệp, thì có phân chia cao thấp, có phân chia trên dưới, hiện tại người trên muốn truy cứu, người dưới cũng nên cho một kết quả, cụ thể rốt cuộc có thể vãn hồi tổn thất hay không lại là một chuyện khác, về phần chuyện này phải kết thúc thế nào, tóm lại phải có người trả giá thứ gì đó.

Anh Minh hiểu lời Thạch Nghị nói, anh tựa ở bên cạnh hơi nhíu mày: “ý của cậu là, hiện tại người của Uy Trại muốn dùng tôi giết gà dọa khỉ?”

Không tra được rốt cuộc là người nào nói ra, vậy tìm một người để cảnh cáo, kỳ thật tốt hơn là cứ mãi đuổi theo điều tra chuyện này, lại còn hiệu quả hơn nhiều.

“Này cũng không nghiêm trọng đến mức giết gà dọa khỉ như vậy.” Thạch Nghị lắc đầu: “Bọn họ cũng chưa đến mức thật sự làm ra cái gì, nhưng mà, khẳng định vẫn sẽ làm ra chút động tĩnh.”

Kết quả này kỳ thật đã sớm đoán được rồi.

Thời điểm chuyện Uy Trại vừa mới bị lộ ra, trong lòng Anh Minh cùng hắn đều có điểm nắm chắc.

Nhưng mà, Thạch Nghị nói xong câu đó lại bồi thêm một câu: “Nhưng việc này anh cũng không cần lo lắng, tôi đã nghĩ cách xử lý.” Hắn nhìn Anh Minh, vẻ mặt cười như không cười tràn đầy đắc ý: “Có tôi ở đây, anh sẽ không có việc gì!”

Anh Minh đứng cách hắn không xa, thấy hắn đung đưa cái chai không trong tay, theo bản năng nhíu mày.

Qua hồi lâu, Anh Minh mới mở miệng: “Thạch Nghị, chẳng lẽ hôm nay người của Uy Trại không hỏi cậu câu nào sao?”

“Câu gì?”

“Chuyện này, rốt cuộc cậu dây vào làm chi?”

Lúc đầu cứu người, không ký hiệp ước, những thứ này kỳ thật cũng không khó để lý giải, dù sao, dựa theo cách làm người của Thạch Nghị, vốn dĩ cũng không phải là loại người bị nắm mũi dắt đi, mặc người ta cần ta cứ lấy*, hắn không phối hợp, có quan hệ với tam quan của hắn, cũng có quan hệ với tính cách của hắn. Nhưng chuyện hiện tại diễn biến tới mức độ này, dường như, hắn thật sự không cần phải tiếp tục dây dưa bên trong.

(*予取予求 biểu thị cứ lấy, cứ xin thoải mái, tuyệt đối không chán ghét.)

Bình thường Anh Minh không phải là người sẽ ép hỏi người khác vấn đề gì đó, ít nhất, thời điểm anh giao lưu với bạn bè, anh tình nguyện hồ đồ không nguyện tích cực, nhưng tối hôm nay, nghe Thạch Nghị nói xong, anh chính là cảm thấy trong lòng có thứ gì đó, bị mở ra.

Cho nên không nghe thấy câu trả lời của Thạch Nghị, anh hỏi lại lần nữa: “Người bên Uy Trại là không có khả năng thật sự trở mặt với cậu, cậu cho dù thật sự phải ra mặt, đoán chừng mặt mũi của cậu cũng không đủ, có cần phải kinh động đến người trong nhà như vậy không, cậu cũng không ngẫm xem, rốt cuộc có đáng giá?”

Thạch Nghị sửng sốt một chút.

Hắn đại khái là không nghĩ tới Anh Minh sẽ hỏi ra một vấn đề như vậy, lông mày hơi nhíu, hắn đặt cái chai trên tay xuống, cũng nhìn Anh Minh.

Đoạn trầm mặc ngắn ngủi này, đối với hai người mà nói đều mang theo một loại áp lực mơ hồ.

Nhưng lại không cùng một ý nghĩa đối với cả hai.

Trong ký ức của Anh Minh đã thật lâu chưa từng có chuyện tự tìm việc không thoải mái đến để xử lý như thế, anh thầm tự giễu chính mình làm ra vẻ, ngoài mặt nhưng vẫn là tư thế muốn có được câu trả lời của Thạch Nghị.

Một lúc sau, Thạch Nghị mới dứt khoát trả lời anh một câu: “Giá trị.”

Sau đó, Anh Minh hạ mắt mắng một câu: “Đệch!”

Có nói nhiều đi chăng nữa, cũng không cần thiết.

Trong không gian rộng lớn của kho hàng, một câu giá trị này rồi lại vang vọng giống như tiếng bass trầm, nói đến lỗ tai Anh Minh ông ông.

Anh mắng xong một câu cũng không nói thêm gì nữa, hỏi Thạch Nghị buổi tối ăn gì chưa, đối phương dứt khoát trả lại anh một câu cái gì cũng không ăn, liền bị rót không ít rượu, có lẽ là trông chờ hắn uống nhiều thái độ có thể mềm mỏng một chút cũng dễ đẩy thuyền theo nước*.

(*顺水推舟 thuận thủy thôi chu.)

Thạch Nghị nói đến đây thì bật cười: “Đáng tiếc đám cháu trai này không biết tửu lượng của tôi rốt cuộc đến đâu.”

Từ nhỏ đã lăn lộn trên bàn rượu, muốn lừa gạt đám người này, chẳng khó khăn gì.

Anh Minh nói làm cho hắn bát mì lót dạ, phản ứng đầu tiên của Thạch Nghị là nhớ tới bát cháo mình ăn lúc thi đấu, hắn theo vào phòng bếp, thấy Anh Minh thật sự bắt đầu bật bếp, mới có chút kinh ngạc nhướng mày: “Anh vậy mà thật sự biết làm.”

“Biết thì biết, nhưng không đảm bảo ăn ngon.”

Xé bao lấy mì ra, động tác của Anh Minh cũng xem như thuần thục, anh nhân lúc đợi nước sôi nhìn qua Thạch Nghị: “Cậu có thể xem là nhân loại đầu tiên ăn thành quả vào bếp của tôi.”

Một câu nhân loại này khiến Thạch Nghị sững sờ: “Anh còn từng chiêu đãi phi nhân loại?”

“Vòng Khói.”

Anh Minh cười cười, hơi nước của nồi bên cạnh bốc lên, bao phủ cả người anh.

Thạch Nghị đột nhiên cảm thấy một màn này có chút ấm áp, dường như kể từ lúc hắn đi vào nhà Anh Minh, cho tới bây giờ, đối thoại cùng chuyện sở hữu giữa hai người, đều mang theo một loại mùi vị tương tự này.

Hắn quay đầu lại, tựa bên cửa nhìn Anh Minh, Vòng Khói lượn quanh giữa hai người, bọn họ ai cũng không chú ý.

Thạch Nghị lại nghĩ tới câu nói ma xui quỷ khiến khi ở trong xe ngày đó.

—— Anh Minh, nếu anh là nữ, thì tốt rồi…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play