Đây là lần đầu tiên Lâm Khâm Hòa đáp ứng lời đề nghị của Đào Khê, lần đầu tiên không nói “Không được” hoặc “Không thể“.

Thậm chí Đào Khê còn có ảo giác mình nghe nhầm nhưng chỉ thoáng qua cậu đã nghĩ rằng, đây chỉ là một yêu cầu rất bình thường đối với Dương Đa Lạc, vậy mà với bản thân mình lại coi như bảo bối.

Nhưng cậu vẫn cảm thấy rất vui.

Đào Khê cố gắng kìm nén hạ khóe miệng đang muốn cười của mình xuống, vậy mà bước chân nhanh nhẹn vẫn không giấu được sự hào hứng.

Cậu cảm thấy mình cướp được Lâm Khâm Hòa bên cạnh Dương Đa Lạc, mặc dù chỉ có một chút thời gian thôi nhưng cũng đủ khiến cậu vui vẻ rất lâu.

Thậm chí còn vui hơn cả khi hồi lớp 3, sau khi tan học cậu thấy Quách Bình cầm ô đứng chờ trước cổng trường để đón cậu.

Nhưng mà cậu nhanh chóng nhận ra, Lâm Khâm Hòa không đi con đường dẫn đến phòng y tế nhanh nhất.

Ngày đầu tiên nhập học, Đào Khê có trí nhớ rất tốt đã ghi nhớ rõ ràng bản đồ của Nhất Trung Văn Hoa, phòng y tế nằm ở góc Tây Nam của trường. Con đường nhanh nhất đi từ sân trường ra phải đi qua “vườn Bách Hủy”. Mà con đường Lâm Khâm Hòa đang đi rõ ràng lại đi vòng vèo cả một đoạn dài.

Chẳng lẽ người này bị mù đường?

Đào Khê nghiêng đầu nhìn Lâm Khâm Hòa, buột miệng nói: “Đi như vậy vòng vèo quá.”

Nhưng cậu vừa dứt lời đã hối hận muốn cắn lưỡi tự vẫn.

Đệt mợ, đúng là tự bê đá đập vào chân mình.

Vừa rồi cậu còn nói với Dương Đa Lạc mình không biết phòng y tế ở đâu.

Lâm Khâm Hòa quay đầu nhìn cậu, ánh mắt kia biểu hiện cậu bị vạch trần hoàn toàn nằm trong dự liệu, biết mà vẫn còn hỏi: “Cậu biết đường đi nhanh nhất à?”

Đào Khê ngây người, bỗng nhiên hơi bực bội, tính cách buông tuồng không kìm nén đã quen, hỏi thẳng: “Cậu cố ý sao?”

Nói xong lại cảm thấy giọng điệu mình không tốt lắm, dứt lời câu trên là chỉnh lại ngay giọng điệu, hạ tông giọng xuống nói với vẻ thoải mái qua loa: “Cố ý thì cố ý, cậu vui là được rồi.”

“Không phải.” Giọng Lâm Khâm Hòa có vẻ hơi trầm lặng, mãi lúc sau mới nói tiếp: “Tôi không thích vườn Bách Hủy”.

Đào Khê ngẩn người, nghi ngờ hỏi: “Tại sao? Nơi đó không có nhiều loài hoa đẹp à?”

Vườn Bách Hủy giống như tên, bên trong trồng các loài hoa cỏ rất công phu, một năm bốn mùa cả vườn hoa thoang thoảng hương thơm. Ngày đầu tiên Đào Khê đến Nhất Trung Văn Hoa, Chu Cường còn dẫn cậu và Phùng Viễn đi dạo một vòng quanh sân trường. Lúc ấy cậu thấy trong vườn Bách Hủy có không ít hoa hồng Vân Điệp*, còn định khi nào có thời gian rảnh rỗi sẽ tới đây vẽ hoa.

Vân Điệp có xuất xứ từ Đan Mạch. Trong điều kiện thổ nhưỡng và khí hậu thuận lợi cây có thể phát triển từ 2-3 mét. Sắc hoa đặc biệt bởi màu trắng kem ngoài đầu cánh hồng dần về tâm, đường kính bông đạt 6cm.

Lâm Khâm Hòa nhíu mày, dường như đang nghĩ đến chuyện gì khiến anh khó chịu.

Lần này đầu óc Đào Khê rất nhanh nhạy, hỏi: “Cậu không thích hoa à?”

Lâm Khâm Hòa ừ một tiếng, chân mày vẫn cau lại, xem ra không chỉ là không thích mà còn rất ghét.

“Ồ, hóa ra là thế.” Đào Khê gật đầu.

Thế nhưng cậu đột nhiên nhớ ra, xong rồi, mỗi lần cậu viết thư cho Lâm Khâm Hòa đều vẽ hoa đào nhỏ, thậm chí còn gửi cho anh một bức tranh màu nước vẽ hoa đào trên dòng chảy sông Thanh Thủy, cũng khá là tâm tư đề cho bức tranh ấy cái tên “Lâm Hoa Mãn Khê*”.

*Hoa rừng đầy suối, nhìn vào cái tên Hán Việt ở trên mọi người hẳn đã thấy bạn Khê thông minh như nào khi đặt tên tranh như vậy đúng không ^.^

Mẹ nó đúng là đạp phải mìn một cách chính xác.

Cũng may cậu đóng vai một nữ sinh dịu dàng nữ tính viết thư cho anh.

Sau khi đến phòng y tế, bác sĩ y tế của trường hơn 40 tuổi, có vẻ như biết Lâm Khâm Hòa, gật đầu cười với anh một cái, sau đó nhìn sang phía Đào Khê, tò mò hỏi: “Hai đứa là bạn cùng lớp à? Hình như cô chưa gặp cháu bao giờ.”

Đào Khê ngồi xuống ghế, giơ tay gạt tóc mái mình ra, trong đầu nghĩ được cô y tế của trường biết là chuyện gì tốt sao? Thế nhưng ngoài miệng vẫn ngoan ngoãn: “Cháu vừa mới chuyển đến, là bạn ngồi cùng bàn với cậu ấy.”

Bốn chữ “bạn ngồi cùng bàn” được cậu nói một cách nhẹ nhàng nhưng rất nhanh, tựa như đây là một thân phận gì đó vinh quang rất đáng tự hào.

Đáng tiếc bác sĩ y tế lại không tiếp tục hỏi, vừa cầm thuốc và bông gòn sát trùng vết thương cho Đào Khê, vừa hỏi Lâm Khâm Hòa: “Tóc xoăn nhỏ dạo này không bị bệnh chứ?”

Rõ ràng đang hỏi về Dương Đa Lạc, xem ra Lâm Khâm Hòa thường xuyên đi cùng cậu ta đến phòng y tế.

Trái tim đang nhảy nhót trong lồng ngực Đào Khê nhanh chóng chững lại, cậu mím chặt môi.

Lâm Khâm Hòa đứng một bên, nói: “Mấy hôm trước bị sốt, hôm nay đã đến trường rồi.”

“Ầy, đứa nhỏ này sức khỏe yếu quá. Cháu bảo với nó, sắp vào thu rồi, hạn chế bật điều hòa, đừng có…”

Cô y tế đang dặn dò dở thì nghe thấy cậu trai nhỏ mình đang bôi thuốc cho khoa trương kêu lên một tiếng, nói: “Bác sĩ, cô nhẹ tay thôi, cháu đau lắm.”

Cô ngẩn người, loại vết thương nhẹ thế này cô đã xử lý qua rất nhiều lần, không một nam sinh nào kêu lên như thế. Huống hồ từ trước đến giờ cô làm rất nhẹ nhàng, nói: “Chịu một tí thôi nhanh lắm, con trai đừng có yếu ớt như vậy. Bạn học Tóc xoăn nhỏ của cháu đó, sức khỏe yếu nhưng rất kiên cường.”

“…”

ĐM, Đào Khê tức chết.

Cậu nhìn Lâm Khâm Hòa, rõ ràng biểu cảm của anh vẫn rất lạnh nhạt nhưng nhìn sao cũng thấy người này đang chê cười mình.

Sau khi ra khỏi phòng y tế, Đào Khê đi theo Lâm Khâm Hòa, tiếp tục đi con đường vòng quanh co đến nhà ăn. Trên đường im lặng rất lâu, mãi sau cậu mới chợt nói: “Lúc còn bé tôi hay chơi trên núi. Chắc cậu không biết đâu, trên núi có rất nhiều rắn và côn trùng. Có một loài rắn nhỏ không có độc nhưng hình dáng rất đáng sợ. Mùa hè đi trên núi rất dễ bị cắn.”

Lâm Khâm Hòa không đáp lại, rõ ràng không hề có hứng thú với đề tài này.

Đào Khê vẫn không từ bỏ, tiếp tục khua tay múa chân nói: “Hồi học lớp 5 có lần tôi lên núi hái cỏ phấn hương* thì bị loài rắn đó cắn. Tôi chỉ xử lý vết thương qua loa, vô cùng bình tĩnh mang cỏ phấn hương hái về xong mới đến chỗ thầy thuốc Đông y trong thôn rửa vết thương bằng thảo dược.”

*Chi thực vật thuộc họ Cúc, sinh sống ở khu vực bắc bán cầu và Nam Mỹ, chuộng vùng đồng cỏ bằng phẳng khô ráo nhiều nắng, ven sông, ven đường, đất hoang…

Nói xong lại sợ Lâm Khâm Hòa không biết cỏ phấn hương là gì, giải thích thêm: “Cỏ phấn hương dùng để cho heo ăn, heo chỗ bọn tôi không ăn thức ăn gia súc.”

Cậu cũng không cảm thấy cuộc sống nông thôn có gì đáng xấu hổ đến nỗi không thể mở miệng kể được, cậu chỉ nóng lòng chứng minh một chuyện.

“Cho nên?” Giọng Lâm Khâm Hòa rất bình thản.

Đào Khê nghẹn lời, sốt sắng nói: “Cho nên tôi không sợ đau, cũng không yếu ớt đâu!”

Đối với cậu mà nói, bị người khác nói yếu ớt còn nghiêm trọng hơn người ta chê mình nghèo nhiều, giống như một cách công kích cá nhân!

Cậu dè dặt nhẫn nại thu bớt sự gai góc lẫn tính khí không tốt của bản thân lại, chỉ muốn để Lâm Khâm Hòa thấy cậu cũng là người tốt, rất có giáo dưỡng. Lần này lại bị bác sĩ y tế chê còn yếu ớt hơn cả Dương Đa Lạc, làm sao mà cậu nhịn được?

Lâm Khâm Hòa bỗng nhiên dừng bước, hơi cúi đầu nhìn cậu, lạnh giọng nói: “Không sợ đau, cho nên lúc bóng văng tới rõ ràng có thể tránh được nhưng vẫn cố ý chịu bóng đập phải không?”

Trong nháy mắt Đào Khê đứng bất động tại chỗ, bỗng nhiên dòng máu toàn thân như biến mất, vài giây sau xông thẳng lên não. Rõ ràng ánh mắt Lâm Khâm Hòa nhìn cậu rất bình tĩnh nhưng cậu cảm thấy mình như vừa bị phanh thây soi xét không bỏ sót chỗ nào, không còn một con đường nào để ngụy biện.

Rõ ràng bản thân cậu đã rất nhiều lần bịa chuyện một cách điêu luyện, vậy mà trước mặt Lâm Khâm Hòa lại hoàn toàn không làm được.

Cậu siết chặt ngón tay, cổ họng khàn khàn, ấp úng: “…Tôi, tôi chỉ muốn tìm cơ hội nói chuyện với cậu, muốn trở thành…bạn của cậu.”

Cậu gian nan nói ra được từ “bạn” nhưng trong lòng cảm thấy từ ngữ này dường như vẫn chưa đủ.

Cậu muốn nghe Lâm Khâm Hòa nói với cậu những câu khác ngoại trừ “Không“, muốn thân thiết khăng khít với Lâm Khâm Hòa như cách mà anh đối xử với Dương Đa Lạc.

Còn gì nữa không… Tạm thời cậu vẫn chưa nghĩ tới.

“Nếu thật sự muốn làm bạn của tôi, kỳ thi giữa kỳ sắp tới phải vào được top 50 mới có thể tiếp tục ở lại lớp 1.” Lâm Khâm Hòa nhìn cậu, giọng nói lạnh nhạt: “Cậu đến được Nhất Trung Văn Hoa cũng không dễ dàng gì, đừng có lãng phí thời gian làm những chuyện vô nghĩa.”

“Sau này muốn gì thì nói thẳng với tôi, tôi sẽ lắng nghe. Đừng có dùng cách thức nhàm chán này hoặc lợi dụng Dương Đa Lạc nữa.” Lâm Khâm Hòa nói xong câu này thì xoay người bỏ đi.

Đào Khê giơ tay che trán, chạm phải miếng băng gạt mỏng vừa dán lên, rõ ràng không sợ đau nhưng vết thương kia đột nhiên trở nên đau nhức, càng ngày càng đau, đau đến mức trái tim như bị một bàn tay bóp chặt lấy, tầm mắt cũng trở nên mơ hồ.

Cậu chợt nhớ lại năm mình 10 tuổi, Đào Lạc 7 tuổi nghịch ống nước ở nhà bà nội, quên không đóng vòi nước lại dẫn đến việc nước từ đường ống chảy vào hầm chứa khoai lang.

Sau khi biết chuyện, Quách Bình không hỏi han gì đã cầm gậy trúc đuổi theo sau đánh cậu, cậu khóc lóc nói không phải mình mà do Đào Lạc gây ra, cũng khẩn cầu bà nội biết rõ sự thật làm chứng.

Nhưng bà nội chỉ ôm Đào Lạc im lặng, từ đầu đến cuối không bảo vệ cậu, Đào Lạc vì sợ cũng không dám thừa nhận.

Cuối cùng Quách Bình vẫn tàn nhẫn đánh cậu một trận, cậu đã quên đi sự đau đớn của gậy mây nện lên người mình từ lâu, thế nhưng sự oan ức tủi thân khiến trái tim đau đớn vẫn còn như mới trong trí nhớ.

Giống như bây giờ vậy.

Cậu rất tủi thân, câu nói “đừng lợi dụng Dương Đa Lạc nữa” khiến cậu đau đớn đến mức hít thở cũng khó khăn.

Lâm Khâm Hòa cũng không định tội oan cho cậu, đúng là cậu đã lợi dụng Dương Đa Lạc.

Lâm Khâm Hòa biết cậu đến được Nhất Trung Văn Hoa rất không dễ dàng gì nên mới bảo cậu đừng lãng phí thời gian làm những chuyện vô nghĩa.

Nhưng Lâm Khâm Hòa không biết, anh chính là ý nghĩa khiến cậu trăm cay nghìn đắng đến được đây.

Càng sẽ không biết, cậu vốn dĩ phải là Dương Đa Lạc.

Cậu vốn nên có được Lâm Khâm Hòa.

Từ ngày đó trở đi, Đào Khê không dám nói chuyện với Lâm Khâm Hòa nữa. Trong giờ học cũng không dám liếc nhìn sang bên cạnh, hết giờ học thì biết điều tập trung tinh thần làm bài tập. Đến giờ Thể dục cũng ngồi trên ghế dài đọc sách học tập giống như hội con gái, cho dù Tất Thành Phi có rủ rê lôi kéo thế nào cũng không đi chơi bóng. Sau giờ tự học buổi tối thì nhanh chóng cầm sách và tài liệu chạy về phòng ký túc, cứ như đằng sau có chó đuổi.

Sau đó cậu phát hiện ra, Lâm Khâm Hòa chẳng thay đổi gì cả, từ đầu đến cuối chỉ có cậu giống như con bọ chét nhảy tới nhảy lui. Bây giờ cậu không nhảy nữa, trái lại Lâm Khâm Hòa càng thấy thanh tịnh hơn.

Mấy ngày liên tiếp trôi qua, Tất Thành Phi cũng phát hiện ra sự bất thường.

“Anh Khê, sao tôi cứ cảm thấy quan hệ giữa cậu và học thần lạnh nhạt đi rồi?” Tất Thành Phi dùng đũa gắp tỏi trong đĩa ra, nói.

Đào Khê đã ăn xong cơm trưa từ lâu, đang đọc một quyển tài liệu tham khảo môn Toán, nghe vậy im lặng một lúc mới nói: “Tôi cũng chưa thân thiết với cậu ấy.”

Tất Thành Phi ồ lên một tiếng nhưng luôn cảm thấy trong lời Đào Khê nói vẫn có chút oán giận. Cậu ta cứ tưởng sau trận bóng rổ lần trước, quan hệ giữa Đào Khê và Lâm Khâm Hòa sẽ khá hơn.

Mấy ngày gần đây cậu ta ngồi trên cũng cảm nhận được bầu không khí ngột ngạt của hai bạn ngồi cùng bàn sau lưng mình, nói: “Ầy, bây giờ tôi cũng không tiện xoay người xuống để nói chuyện với cậu, bạn cùng bàn còn không thèm phản ứng với tôi, bứt rứt chết tôi rồi.”

Đào Khê lật qua một trang, hờ hững nói: “Cậu quên lần trước dùng cái gì để đổi lấy việc Lâm Khâm Hòa chơi bóng giúp cậu rồi ư?”

Tất Thành Phi ngẩn người ra, đúng là quên thật.

Cậu ta yếu ớt thở dài: “Tôi chính là nàng tiên cá nhỏ trong truyện cổ Andersen đi tìm phù thủy biển đổi giọng hát tuyệt vời để có được một đôi chân có thể đi lại.”

Lời vừa dứt thì thấy phù thủy biển và Dương Đa Lạc ở phía đối diện cơm nước xong xuôi đi ra cửa nhà ăn. Cậu ta chột dạ trong lòng, vẫy vẫy tay cười nói: “Chào học thần, chào Dưỡng Lạc Đa!”

Dương Đa Lạc cười đáp: “Chào Phi Phi!”, sau đó đảo mắt nhận ra Đào Khê ngồi đối diện Tất Thành Phi, dừng lại cũng cười lên tiếng chào: “Chào Đào Khê!”

Đào Khê ngồi cứng đờ, chỉ gật đầu một cái, tầm mắt vẫn nhìn chằm chằm trang sách trong tay, mãi đến khi hai người kia đi qua, cơ thể cậu mới thả lỏng ra một chút.

Cuối cùng Tất Thành Phi cũng ăn xong, sau khi hai người dọn đĩa thức ăn xong thì ra ngoài. Đầu tháng 9, khí trời oi bức vẫn chưa tan hết nhưng trong không khí đã thoang thoảng mùi hoa quế nhàn nhạt.

Con đường dẫn từ nhà ăn đến tòa nhà lớp học được đặt tên là “đường Anh Quế”, tên đơn giản mà dễ hiểu. Bởi vì một bên trồng cây anh đào, một bên trông cây hoa quế, có thể thấy ngôi trường này rất thích trồng cây cối hoa cỏ.

Đào Khê nghĩ thầm trong lòng, thế thì bát tự của Lâm Khâm Hòa và Nhất Trung Văn Hoa chẳng hợp gì cả.

Đúng như dự đoán, cậu thấy Lâm Khâm Hòa và Dương Đa Lạc phía trước đã rẽ vào một con đường mòn đi.

“Cậu có biết tại sao Lâm Khâm Hòa không thích hoa không?” Bỗng nhiên Đào Khê hỏi.

Tất Thành Phi hơi sửng sốt, mãi mới phản ứng nói: “Hình như học thần dị ứng phấn hoa nghiêm trọng lắm. Có lần hồi cấp hai lớp bọn tôi tổ chức đi chơi xuân ở vườn bách thảo, học thần xin nghỉ không đi.”

Xem ra lúc trước Lâm Khâm Hòa không lừa cậu.

“Sao cậu biết chuyện này?” Quả nhiên Tất Thành Phi sẽ không bỏ lỡ bất kỳ một cơ hội nào liên quan đến tin đồn.

“Bởi vì tôi giẫm phải mìn.” Đào Khê nói.

Lại còn vô tình giẫm qua giẫm lại rất nhiều lần.

Tất Thành Phi vẫn còn muốn tra hỏi kĩ hơn nhưng lại bị vài câu nói của Đào Khê đánh lạc hướng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play