“Mở miệng ra.”

Đào Khê nhắm chặt hai mắt nghe thấy Lâm Khâm Hòa khẽ giọng nói với mình. Cậu nghe lời mở cánh môi đang căng thẳng, thuận theo Lâm Khâm Hòa miệng lưỡi dây dưa, trong phòng hòa nhạc rộng mênh mông chỉ có thể nghe được tiếng thở dốc và âm thanh miệng lưỡi quấn quýt của hai người bọn họ.

Lâm Khâm Hòa đè lấy eo cậu, ôm thật chặt cậu vào trong ngực, càng hôn càng kịch liệt. Đào Khê dần dần không thở nổi, cả người như nhũn ra, dựa vào cánh tay Lâm Khâm Hòa đang ôm eo cậu để duy trì tư thế đứng, sắc mặt đỏ rực như ráng trời chiều.

Không biết đã hôn bao lâu, dường như nhận ra cậu không chịu được nữa, rốt cuộc Lâm Khâm Hòa cũng thở hổn hển buông cậu ra, sau đó đột nhiên Đào Khê cảm giác thân thể mình nhẹ bẫng. Cậu được Lâm Khâm Hòa hai tay giữ eo nhấc lên, nhẹ nhàng đặt lên dương cầm.

Một tay Lâm Khâm Hòa vịn lên hông cậu, một tay còn lại chống lên dương cầm cạnh người cậu, vây cậu lại trong một góc nhỏ. Anh hơi ngẩng đầu nhìn cậu, nhìn đôi môi đỏ hồng đang nhếch lên của cậu, nhìn ánh mắt ướt át của cậu đang nhìn mình, khóe miệng anh dần lộ ra một nụ cười nhàn nhạt.

Đào Khê rất ít khi thấy Lâm Khâm Hòa cười với cậu, cậu thở gấp, kinh ngạc nhìn Lâm Khâm Hòa.

Cậu cảm thấy mình có thể trả giá bằng tất cả mọi thứ chỉ vì một khoảnh khắc này.

Đào Khê không chờ tiếng thở dốc lắng xuống, chợt đưa tay ôm lấy cổ Lâm Khâm Hòa, cúi đầu hung hãn chủ động hôn anh, vồ vập vụng về gặm cắn cánh môi anh. Lâm Khâm Hòa khựng lại một giây rồi nhanh chóng nhiệt tình đáp lại cậu, bàn tay đỡ eo cậu càng dùng sức bóp lấy thắt lưng, giống như muốn bóp gãy luôn vậy.

Đào Khê cảm giác sự chủ động của mình thoáng chốc đã hóa thành bị động. Cả người cậu mềm nhũn dựa trong ngực Lâm Khâm Hòa, bị hôn sâu đến choáng váng, đầu lưỡi truy đuổi mút vào, hoàn toàn không hở ra giây phút nào để hít thở. Ngón tay cậu vô thức co lại, cậu khó nhịn hừ nhẹ một tiếng, ngay cả da đầu cũng tê dại, trái tim thiếu dưỡng khí sắp không đập nổi nữa.

Thời điểm cậu cảm thấy mình sắp bất tỉnh nhân sự, rốt cuộc Lâm Khâm Hòa cũng buông cậu ra lần nữa, ôm chặt cậu trong lòng, hơi thở dồn dập mạnh mẽ phả bên tai cậu.

Cả gương mặt Đào Khê nóng bừng, đôi mắt mơ màng. Cậu không biết tại sao nữa, chỉ nghe thấy tiếng thở dốc của Lâm Khâm Hòa thôi cũng khiến cả người cậu râm ran.

Cậu cảm thấy bản thân quá vô dụng, sự ngượng ngùng dần dần toát ra, cánh tay vẫn ôm lấy cổ Lâm Khâm Hòa như cũ, đầu tựa bên cổ anh, giống như con mèo nhỏ nhẹ nhàng cọ một cái, nhỏ giọng nói:

“Anh không lừa em chứ?” Cậu còn không nhận ra sự nũng nịu trong giọng mình.

Lâm Khâm Hòa giữ eo cậu, giọng càng khàn hơn: “Anh nói rồi, anh sẽ không lừa em.”

Đào Khê không nhịn được cười rộ lên, nhưng cậu chợt nhớ đến cái gì, ngay cả sự ngượng ngùng cũng quên sạch, vội vàng nhảy xuống khỏi dương cầm, hỏi: “Anh không lừa em, tại sao mẹ anh nói anh sẽ đi du học ở Mỹ chứ?”

Lại còn đi cùng Dương Đa Lạc.

Lâm Khâm Hòa nhìn cậu, sự sâu thẳm u ám trong đáy mắt vẫn chưa rút đi, nói: “Chuyện này trách anh chưa nói rõ ràng với em. Khoảng thời gian này anh đã tìm xong vài trường ở Mỹ, cũng có các trường Đại học tổng hợp và trường nghệ thuật phù hợp với em. Chờ sau khi lựa chọn xong, anh và em sẽ cùng nhau nộp đơn xin vào.”

Hai tuần lễ phải tập huấn bên ngoài, anh đã nhờ Tô Vân làm giúp anh chuyện này, hôm qua mới nhận được tài liệu chi tiết về các trường.

Đào Khê ngẩn ra, đầu óc vẫn chưa tải kịp, nhìn Lâm Khâm Hòa mờ mịt nói: “Nhưng mà, nhưng mà em không có tiền đi du học ở Mỹ.”

Cậu ngay cả tiền học Đại học trong nước cũng là nhờ có sự tài trợ của một ông lão tốt bụng, chuyện du học không cần nghĩ nhiều cậu cũng biết sẽ tốn rất nhiều tiền.

Lâm Khâm Hòa im lặng vài giây, nắm tay Đào Khê nói: “Không sao cả, những trường này đều có thể xin được học bổng, đủ giúp em đi học ở đó.”

Đào Khê ánh mắt sáng lên rồi lại tối đi, do dự nói: “Nhưng mà nhỡ đâu không xin được vào thì sao?”

Trước đây cậu không hề nghĩ đến, bản thân còn có cơ hội được ra nước ngoài học tập trong môi trường tốt hơn, nhưng cậu cũng biết nếu muốn tiếp tục học tranh sơn dầu, ra nước ngoài du học mới là sự lựa chọn tốt.

Lâm Khâm Hòa chắc chắn nói: “Nhất định có thể xin được.”

Anh còn chưa nói, cho dù không xin được, anh vẫn có thể giúp Đào Khê đi học cùng anh.

Mặc dù Đào Khê không hiểu lắm những gì liên quan đến du học nhưng cũng biết chuyện này không đơn giản như vậy, có lẽ Lâm Khâm Hòa chỉ đang muốn động viên cậu thôi.

Nhưng cậu nghĩ, chỉ cần có một phần cơ hội nhỏ nhoi, cậu cũng bằng lòng cố gắng nỗ lực thêm.

Trong lòng Đào Khê đã có chủ ý, cậu suy nghĩ một chút rồi lại nhìn chăm chú Lâm Khâm Hòa, được voi đòi tiên hỏi: “Chỉ có hai người chúng ta sao?”

Đừng thêm một Dương Đa Lạc nữa, cậu không nhịn được nghĩ.

Lâm Khâm Hòa tựa như nhìn thấu suy nghĩ của cậu, trong mắt hiện lên nụ cười, hỏi: “Em còn muốn ai nữa?”

Đào Khê đỏ mặt nhanh chóng lắc đầu, gấp gáp nói: “Không muốn không muốn, chỉ có hai chúng ta thôi!”

Tất cả sự bất an tan thành mây khói.

Giống như được ngâm mình trong dòng suối nóng, cả người trên dưới đều thoải mái và ấm áp.

Tịch dương ngoài cửa sổ đã hoàn toàn hạ xuống đường chân trời, chỉ còn lại chút tro bụi tím đậm còn sót lại ở đó, ánh sáng trong phòng hòa nhạc hoàn toàn tối đi, nhưng Đào Khê không hề cảm thấy tối tăm chút nào.

Cậu nhìn vầng trăng của mình, cảm thấy cả thế giới như đang được chiếu sáng rực rỡ.

Bánh xe vận mệnh đi qua để lại những rãnh sâu, giống như bị san bằng trong nháy mắt, qua một đêm mưa xuân, cỏ cây lại tươi tốt xum xuê.

Trong phòng hòa nhạc lại yên tĩnh, nếu như có ồn ào, vậy chỉ có tiếng tim đập không ngừng của hai người bọn họ đang vang lên.

Đào Khê nhìn Lâm Khâm Hòa trong không gian sắc tím trầm tối, người kia cũng đang nhìn cậu, ánh mắt tĩnh lặng nhưng ấm áp.

Trái tim cậu mềm mại và yên bình, cậu phá vỡ sự yên tĩnh, nhẹ nhàng nói với Lâm Khâm Hòa:

“Lâm Khâm Hòa, em rất rất thích anh.”

Lâm Khâm Hòa cúi đầu nhẹ nhàng hôn lướt lên môi cậu, dịu dàng nói với cậu:

“Anh cũng vậy.”

Đào Khê mỉm cười, kiễng chân lên nhẹ nhàng hôn một cái lên môi Lâm Khâm Hòa.

Có lẽ thích một người là mỗi giây mỗi phút đều muốn thân thiết gần gũi da thịt với người ấy.

Hai người cứ rề rà ở lại phòng hòa nhạc mãi, cuối cùng vẫn là Đào Khê thúc giục muốn tự học buổi tối nên mới cùng nhau ra ngoài cửa.

Trước khi đóng cửa lại, Đào Khê nhìn chiếc dương cầm đen tuyền đang dần dần biến mất trong bóng tối u ám, đột nhiên hỏi Lâm Khâm Hòa:

“Sau này anh có thể dạy em chơi dương cầm không? Chỉ cần dạy bài anh chơi cho em nghe thôi.”

Lâm Khâm Hòa gật đầu nói: “Được.”

Lúc này Đào Khê mới đóng cửa lại, cậu vừa thả tay xuống khỏi chốt cửa thì được một bàn tay ấm áp nắm lấy. Lâm Khâm Hòa dẫn cậu ra ngoài nhưng không phải đi ra hướng cửa cầu thang.

Đào Khê nhận ra mình được dẫn đến trước thùng rác trong góc. Cậu trố mắt quan sát Lâm Khâm Hòa, anh đã buông tay cậu ra, ngồi xổm xuống trước thùng rác, bắt đầu nhặt lại những mảnh giấy bị cậu xé nát.

Lồng ngực cậu xót xa.

Lâm Khâm Hòa là người thích sạch sẽ.

Đào Khê vội cúi người xuống kéo lấy cánh tay Lâm Khâm Hòa, khuyên nhủ: “Đừng nhặt nữa, bẩn lắm, em sẽ viết cho anh một phong thư khác.”

Lâm Khâm Hòa vẫn nhặt những mảnh vụn kia, cẩn thận bỏ vào trong túi tài liệu cũng bị vứt bỏ, khẽ giọng nói:

“Đây là bức thư tình đầu tiên em tặng anh, giống như tất cả những phong thư trước em gửi cho anh vậy, anh sẽ trân trọng cất giữ.”

Đầu óc Đào Khê chợt trống rỗng trong nháy mắt, cậu nhìn Lâm Khâm Hòa đang trầm lặng nhặt mảnh vụn với vẻ không thể tin được. Gương mặt lại dần dần tăng nhiệt độ, sau khi chậm vài nhịp cậu mới ấp úng hỏi:

“Thư, thư nào cơ?”

Lâm Khâm Hòa quay đầu nhìn cậu, ánh mắt có phần không rõ ràng, nói: “Tổng cộng 68 phong thư, ký tên Tiểu Đào, cuối mỗi phong thư còn vẽ một đóa hoa đào.”

Anh dừng lại mấy giây, nhìn thấy sắc mặt Đào Khê đã đỏ bừng, khẽ giọng cười rồi tiếp tục chậm rãi nói khẽ:

“Bạn học Lâm Khâm Hòa thân mến, chào cậu, vô cùng xin lỗi vì đã quấy rầy cậu, mình đến từ Nhất Trung huyện Thanh Thủy, qua giờ tiếng Anh phát sóng trực tiếp nên thấy cậu, được nghe cậu nói…”

Đào Khê lúng túng che mặt, lớn tiếng ngắt lời: “Anh mau đi nhặt thư tình đi!”

Cuối cùng Đào Khê vẫn cùng Lâm Khâm Hòa nhặt hết tất cả mảnh vụn thư tình cất vào trong túi tài liệu. Hai người rửa tay xong thì cùng nhau đi đến tòa nhà lớp học đèn đóm sáng trưng.

“Anh, sao anh nhận ra đó là do em viết?” Đào Khê đi trên đường nhịn mãi vẫn không nhịn được đành phải hỏi.

“Chữ viết của một người dù có cố che giấu thế nào cũng vẫn có thể nhận ra được. Thói quen viết chữ cả đời này cũng sẽ không thay đổi được. Em đừng quên, em có một bài văn điểm tối đa được photo rồi phát cho cả khối.” Lâm Khâm Hòa bình tĩnh nói.

Thật ra không chỉ như vậy, từ trước đến giờ nếu anh cảm thấy hứng thú với chuyện gì thì sẽ đi tra rõ ngọn ngành mới thôi. Sau khi nhận ra được bài văn điểm tối đa và phong thư có thể đều do cùng một người viết, anh trực tiếp đi kiểm tra hồ sơ học tịch* của Đào Khê, đương nhiên biết được thành tích của cậu rất tốt.

*Sổ ghi tên cũng như tư cách của học sinh một trường nào đó.

Đào Khê không hiểu sao cảm thấy những lời này có hơi quen tai, dù nghĩ thế nào cậu cũng không thể ngờ được chính bài văn được điểm tối đa của bản thân lại vạch trần chính mình.

Nhưng mà Lâm Khâm Hòa cũng đáng sợ quá đi, chuyện này mà cũng nhận ra được.

“Có phải anh đọc tiểu thuyết trinh thám nhiều quá rồi không? Hay là sau này đi làm thám tử luôn đi.” Đào Khê vẫn bối rối, quyết định mượn chiêu trêu chọc Lâm Khâm Hòa để giảm bớt sự xấu hổ của mình.

“Anh không đọc nhiều, chỉ có em ngốc quá mà thôi.” Lâm Khâm Hòa thờ ơ nói.

Đào Khê ngẩn ra, nhận ra được Lâm Khâm Hòa đang cười nhạo mình bèn trợn mắt nhìn anh, tay nắm chặt thành quả đấm:

“Em rất thông minh, nếu em ngốc đã chẳng đến được đây rồi!”

Lâm Khâm Hòa nghe vậy vẻ mặt bỗng dưng trở nên nghiêm túc. Anh dừng bước, cúi đầu nhìn gương mặt bối rối của Đào Khê.

Khi đó anh chỉ nghĩ muốn thả một sợi dây nhỏ bé xuống giếng, nếu Đào Khê không thể thi được hạng nhất sẽ không thể đến được nơi này.

Nhưng bây giờ anh nghĩ lại thì cảm thấy sợ, nhỡ đâu lúc ấy Đào Khê không phát huy tốt, đánh lỡ mất hạng nhất thì sao?

Anh không nên đưa ra những điều kiện quá hà khắc như vậy.

Lâm Khâm Hòa nâng tay niết lên gáy Đào Khê một cái, thấy cậu rụt người lại, anh mới cong miệng mỉm cười, khẽ khàng nói:

“Đúng, em rất thông minh, cảm ơn em.”

Đào Khê giơ tay sờ cổ mình, cậu không ngờ Lâm Khâm Hòa sẽ nói cảm ơn mình, hơi hất cằm lên nói:

“Không cần cảm ơn, em trời sinh đã thông minh vậy đấy, phải biết rằng mục tiêu của em luôn là Hoàng Tinh.”

Sắc mặt Lâm Khâm Hòa đột ngột thay đổi, ánh mắt anh nhìn Đào Khê đầy vẻ bất thiện.

Đào Khê co rúm lại, cậu phát hiện ra cứ mỗi khi nhắc đến Hoàng Tinh là vẻ mặt Lâm Khâm Hòa sẽ không vui, cậu dẩu miệng nói:

“Em phải làm hạng hai chứ, anh là hạng nhất, em thứ hai, như thế chẳng phải rất nở mày nở mặt sao? Chẳng lẽ em phải coi anh là mục tiêu để giành hạng nhất à? Vậy làm khó em quá.”

Lâm Khâm Hòa đang cau mày chợt giãn ra, tiếp tục đi về tòa nhà lớp học, bình thản nói: “Vậy em còn phải tiếp tục cố gắng.”

Đào Khê ở bên cạnh túm lấy tay áo Lâm Khâm Hòa lắc lắc, làm nũng nói:

“Vậy bạn trai anh đây phải tiếp tục giúp em đó.”

Nói xong chính cậu cũng bị hai chữ “bạn trai” làm ngượng ngùng, vội vàng thả tay xuống ho nhẹ một tiếng, mặt cúi gằm nhìn xuống ngực.

Lâm Khâm Hòa cũng ho nhẹ một tiếng, mãi mới nói: “Đương nhiên rồi.”

Hai người đi rất chậm, cũng may trên đường không chạm mặt giáo viên nào. Từ tòa nhà lớp học thi thoảng vọng ra âm thanh luyện nghe tiếng Anh quen thuộc, là bài luyện nghe 9 bảng 15 xu.

Đào Khê thầm hận vì sao trường học lại nhỏ như vậy, cậu nghĩ ra một chuyện, hỏi Lâm Khâm Hòa: “Sao anh lại về sớm trước thời hạn? Chẳng phải mai mới về sao?”

Lâm Khâm Hòa suy nghĩ, nói: “Tập huấn kết thúc sớm.”

Đào Khê bừng tỉnh, sau mấy giây im lặng thì lên tiếng phá tan bầu không khí xấu hổ: “Truyện tranh nhỏ em đưa cho anh vẫn được mở ra đúng ngày chứ?”

Lâm Khâm Hòa ừ một tiếng.

“Vậy truyện tranh của ngày mai anh có thể mở ra xem hôm nay.” Đào Khê nói, thầm khen ngợi vì kế hoạch tính toán của bản thân.

“Được.” Lâm Khâm Hòa đáp ứng.

Nhưng thật ra hôm nay, anh đã không kiềm được mà mở ra xem từ trước.

Trong truyện tranh nhỏ của ngày mai, nhân vật chính lại trở về Mặt trăng và Thiên thạch nhỏ.

Mặt trăng: Tại sao cậu cứ mãi lang thang trong vũ trụ thế?

Thiên thạch nhỏ: Bởi vì tớ đã lạc mất quỹ đạo phi hành của mình rồi.

Mặt trăng: Vũ trụ có nhiều ngôi sao như thế, tại sao cậu cứ mãi ở chỗ này vậy?

Thiên thạch nhỏ: Bởi vì dẫu có hàng ngàn ngôi sao khác, tớ vẫn chỉ thích duy nhất Mặt trăng cậu mà thôi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play