Đào Khê vừa về đến phòng ký túc xá, Phan Ngạn đã không kịp chờ nói với cậu: “Đại Khê, tôi có mấy khách hàng lớn muốn giới thiệu cho cậu đây, họ đều muốn tìm cậu vẽ hộ, cậu xem có muốn nhận đơn không?”

Phan Ngạn không quản được cái miệng. Mấy người anh em cùng lớp Mỹ thuật biết cậu ta có người bạn cùng phòng vẽ tranh hộ rất nhanh mà chỉ tốn 200 một bức, hơn nữa còn bắt chước cách vẽ rất giống, những cậu ấm không thiếu tiền này sao có thể bỏ qua chuyện tốt giúp mình ăn bơ làm biếng được?

Đào Khê hơi động tâm.

Cậu biết Đào Kiên nói vài ngày nữa lại đến tìm cậu không phải nói đùa, lần này thẹn quá hóa giận nên chưa lấy tiền, lần sau mà tới phỏng đoán không thể dễ dàng tống cổ đi ngay được. Với tính cách của Đào Kiên, nháo nhào làm loạn ở cổng trường khiến tất cả mọi người đều biết không phải là không làm được.

Cậu không muốn cả trường biết chuyện của mình, nhưng cậu cũng không thể đưa tiền trợ cấp cho Đào Kiên được.

Đào Lạc mắc lupus ban đỏ hệ thống cần thuốc kích thích nội tiết tố lâu dài, mỗi tháng tốn không ít. Cậu nhịn ăn nhịn tiêu vất vả để dành tiền đều phải mua thuốc định kỳ gửi về cho Đào Lạc.

Mặc dù cậu hận Quách Bình và Đào Kiên, nhưng trước mắt trên thế giới này người thân thiết và gần gũi với cậu nhất chỉ còn lại Đào Lạc.

Đào Khê do dự vài giây rồi đồng ý: “Được, nhưng 200 đồng tôi không làm. Còn một tháng nữa phải thi giữa kỳ, tôi không dành nhiều thời gian để vẽ như thế được.”

Phan Ngạn nói: “Không thành vấn đề, tôi thương lượng với bọn họ rồi, cho cậu ra giá.”

Cuối cùng Đào Khê lấy mỗi bức 300, nhận bốn bức tranh để vẽ. Do thời gian không đủ, cậu chỉ có thể tranh thủ thời gian trước khi tắt đèn buổi tối vẽ một chút, sau đó mang bài tập vào trong chăn làm.

Kết quả cậu chỉ được ngủ chưa đến bốn tiếng, do sử dụng đèn pin quá lâu, hôm sau tỉnh lại đôi mắt sung huyết, lòng trắng của mắt vốn bình thường giờ đã hiện lên rất nhiều tơ máu.

Nhưng Đào Khê không quan tâm, tinh thần cậu vẫn rất tốt, lại mang theo điện thoại di động đầy pin đi đến lớp sáng sớm.

Lâm Khâm Hòa cầm chai nước suối lạnh vào lớp từ cửa sau, cặp sách còn chưa đặt xuống, Đào Khê đã chủ động nhận lấy cặp sách trong tay Lâm Khâm Hòa, treo sau lưng ghế giúp anh. Sau đó hai tay kéo ghế ra sau, kéo ra khoảng cách giống y hệt mọi khi, động tác thuần thục trôi chảy giống như bảo vệ khách sạn năm sao ra đón khách.

Lâm Khâm Hòa đứng ở một bên cau mày nhìn, không nói một lời nào cả.

Sau khi Đào Khê làm xong những việc này, cậu lấy một tấm danh thiếp tự chế trong ngăn bàn ra, trên đó viết tên và số WeChat của cậu. Cậu dâng hai tay lên trước mặt Lâm Khâm Hòa, ngẩng đầu lên, miệng cười toe toét, chớp mắt lấy lòng nói:

“Lâm thiếu gia, có thể nể mặt nhau thêm WeChat không?”

Lâm Khâm Hòa cúi đầu nhìn tấm danh thiếp, sau đó nhìn ánh mắt ngập tràn sự mong đợi của Đào Khê. Đôi mắt kia sưng đỏ, giống như đã trốn trong chăn khóc cả đêm.

Anh lấy tấm danh thiếp trong tay Đào Khê rồi đặt điện thoại đã mở khóa màn hình vào thẳng tay cậu, nói: “Tự thêm đi.”

“?”

Đào Khê ngẩn người nhìn điện thoại di động trong tay mình, cậu không ngờ Lâm Khâm Hòa sẽ đưa đồ dùng cá nhân như điện thoại cho cậu.

Lâm Khâm Hòa ngồi vào chỗ, thấy Đào Khê còn đang nhìn chòng chọc cái máy ngẩn người ra, kiên nhẫn hỏi: “Không biết hả?” Kèm theo cả động tác đưa tay ra muốn lấy lại điện thoại giúp cậu kết bạn.

Đào Khê lấy lại tinh thần, ôm lấy điện thoại di động của Lâm Khâm Hòa ra xa bảo vệ như báu vật của mình, lắc đầu một cái lại gật đầu: “Đương nhiên biết.”

Hình nền điện thoại của Lâm Khâm Hòa là nền màu đơn sắc, Đào Khê không dám quan sát quá lâu, mở liền WeChat ra, cũng không nhìn tỉ mỉ khung chat mà nhanh nhẹn mở mã QR ID tài khoản WeChat của Lâm Khâm Hòa. Sau khi dùng điện thoại của mình quét mã thêm bạn tốt trên máy của Lâm Khâm Hòa xong, cậu đưa trả lại máy cho anh.

“Được rồi, sau này cậu chính là người bạn đầu tiên trên WeChat của tôi!” Đào Khê giơ điện thoại cho Lâm Khâm Hòa nhìn, trên giao diện WeChat chỉ hiển thị duy nhất Lâm Khâm Hòa.

Cậu hất cằm, khóe mắt và khóe miệng cứ cong lên, giống như học sinh Tiểu học cầm bài thi 100 điểm khoe khoang.

Lâm Khâm Hòa nhìn ánh mắt của Đào Khê, một lát sau rời mắt đi. Anh không nói gì, ngón tay vuốt ve chai nước suối lạnh còn chưa mở nắp, hơi nước mát lạnh thấm ướt các kẽ ngón tay.

Đào Khê còn chưa vui hết, cậu cúi đầu nhìn điện thoại của mình. Tên WeChat của Lâm Khâm Hòa cũng giống cậu, chỉ để tên thật, hình đại diện là một bức tranh màu trắng. Cậu mở vòng bạn bè thấy cũng trống không, không có nội dung gì cả.

Đào Khê vừa đổi chú thích của Lâm Khâm Hòa thành Moon, bỗng nhiên một chai nước suối lạnh được đặt lên mặt bàn cậu. Lâm Khâm Hòa nói với cậu: “Lăn lên mắt đi.”

Hiếm khi nào giọng nói dịu dàng như thế.

Đào Khê sửng sốt, theo bản năng giơ tay dụi lên mắt, nhưng vừa chạm lên khóe mắt, cổ tay đã bị một cái tay khác nắm lấy. Bàn tay kia giơ lên vô tình sượt nhẹ qua môi cậu, ngón tay còn mang theo khí lạnh của nước.

Cậu vô thức đưa đầu lưỡi ra liếm môi, bàn tay kia nhanh chóng thả lỏng ra, để lại một câu: “Đừng dụi mắt.”

Chủ nhân bàn tay thu tay về, cầm một cây bút máy mở nắp ra, cúi đầu viết gì đó lên giấy nháp, trên mặt không có cảm xúc gì.

Đào Khê đờ đẫn một lúc, chợt cảm thấy hình như môi mình đang nóng lên.

“Cảm ơn.”

Cậu vội vàng cầm chai nước lạnh lên, nhắm mắt lăn qua mắt. Xúc cảm lạnh như băng khiến đôi mắt căng thẳng khô khốc vì thức đêm của cậu dịu hẳn đi, nhưng môi lại càng ngày càng nóng. Ngay cả trái tim cũng bất an đánh trống reo hò liên hồi.

Cán sự tiếng Anh Kim Tinh đi xuống cuối lớp thu bài tập tiếng Anh. Từ sau chuyện lần trước của Giang Hinh Vân, cô không dám chủ động nói chuyện với Lâm Khâm Hòa nữa. Cô thấp thỏm nhận lấy quyển bài tập từ tay Lâm Khâm Hòa, vô tình thấy tờ nháp trước mặt anh vẽ mấy vòng tròn vô nghĩa.

Cô không nói gì, nhìn sang Đào Khê bên cạnh. Đào Khê đang cắn môi lăn chai nước suối lạnh lên mắt. Cô vừa định mở miệng bảo Đào Khê nộp bài tập, Lâm Khâm Hòa đã rút vừa nhanh vừa chuẩn đúng quyển bài tập trên bàn Đào Khê, trực tiếp đưa cho cô.

Đào Khê lăn vài phút mới đặt chai nước lạnh xuống, hàng mi dài vương không ít giọt nước. Cậu liếc mắt thấy Lâm Khâm Hòa đang đọc sách như mọi khi mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Vừa rồi lúng túng quá đi mất.

Cũng may Lâm Khâm Hòa không phản ứng gì.

Đúng lúc Tất Thành Phi lao tới như con thiêu thân, giải cứu cho thanh niên Đào Khê đang mắc bệnh ung thư xấu hổ giai đoạn cuối.

“Anh Khê, cậu sao thế? Tại sao lại khóc? Ai bắt nạt cậu?!” Tất Thành Phi giật mình nhìn đôi mắt sưng đỏ của Đào Khê. Hàng mi trên đôi mắt đẹp còn đầm đìa nước, dáng vẻ lã chã như vừa khóc.

Đào Khê ngẩn ra, không giải thích được, nói: “Tôi không khóc.”

Chuyện gì xảy ra vậy? Trông cậu giống kiểu người động một tí là khóc nhè sao?

Tất Thành Phi không tin, cho rằng Đào Khê cậy mạnh. Cậu ta thành thạo lấy từ trong ngăn bàn của Hồ Đồng ngồi cùng mình ra một cái gương nhỏ, cho Đào Khê nhìn, nói: “Cậu nhìn mắt cậu sưng đi, giống y hệt bà cô của tôi khóc cả một đêm vì idol Hàn Quốc của bả gãy chân.”

Chỉ là Tất Ngạo Tuyết quỷ khóc sói gào rất thảm thiết, khóc xong còn nhếch nhác muốn chết. Còn Đào Khê khóc xong lại…dáng vẻ rất đáng thương. Trong đầu Tất Thành Phi bật ra một từ kỳ lạ.

Đào Khê nhìn vào gương, buổi sáng rửa mặt nhanh quá nên không để ý, đúng là mắt cậu vô cùng sưng đỏ.

Cậu chợt cười nói: “Không phải, tối hôm qua tôi trốn trong chăn làm bài tập với đèn pin lâu quá, thức đêm nên mắt mới thế.”

Lúc này Tất Thành Phi mới yên lòng, chớp mắt một cái lại thấy điện thoại di động trên bàn Đào Khê, nhất thời mắt sáng rực lên: “Anh Khê! Cuối cùng cậu cũng mua điện thoại! Mau thêm tôi đi, tôi lập tức kéo cậu vào trong nhóm chúng ta!”

Cậu ta sáp đến gần Đào Khê, lấy tay che nửa miệng, ánh mắt có chút thô bỉ, nhỏ giọng nói: “Phúc lợi nhóm chúng ta cực tốt, tin đồn tài nguyên gì cũng có hết. Nếu cậu muốn tôi có thể phân phát cho cậu toàn bộ tài nguyên quý báu của riêng tôi luôn.”

Đây là nhóm riêng của con trai trong lớp mà cậu ta lập. Trừ Lâm Khâm Hòa ra, hầu như những nam sinh khác đều có mặt trong này, cùng nhau chia sẻ chung hạt giống của riêng mình với mọi người, thi thoảng còn trao đổi học tập.

Đào Khê tưởng Tất Thành Phi nói là tài nguyên học tập, ví dụ như đề thi hay file luyện nghe gì đó, vội vàng cầm máy lên nói: “Được.”

Cậu vừa thêm số WeChat của Tất Thành Phi xong, đang muốn giục cậu ta kéo mình vào nhóm liền nghe thấy Lâm Khâm Hòa vẫn luôn đọc sách không lên tiếng bên cạnh trầm giọng nói:

“Không được vào nhóm.”

Tất Thành Phi thấy Lâm Khâm Hòa lạnh lùng nhìn mình, theo bản năng cậu ta run lên, yên lặng rụt lại ngón tay đang kéo người vào nhóm.

Đào Khê sửng sốt, giọng Lâm Khâm Hòa ra lệnh không cho phép kháng cự. Dáng vẻ bất ngờ dịu dàng vừa xong không còn bóng dáng nào, cậu hơi khó chịu, không nhịn được mạnh miệng nói:

“Vậy cậu gửi tài nguyên cho tôi nhé?”

Lâm Khâm Hòa cau mày nhìn Đào Khê, dừng một chút mới nói: “Được.”

Đào Khê lại ngẩn ra, không ngờ Lâm Khâm Hòa dễ dàng đồng ý như thế, chút khó chịu kia tan thành mây khói. Cậu hơi nhếch miệng, không kiên trì phải được thêm vào nhóm nữa.

Tất Thành Phi đứng quan sát, trên mặt không hề gợn sóng sợ hãi, trong lòng lại sóng gió kinh hoàng.

Má ơi, hai thanh niên ngồi sau cậu từ khi nào quan hệ lại tốt đến mức âm thầm chia sẻ hạt giống cho nhau?!

Học thần Lâm trông đứng đắn thế, không ngờ còn có thứ cất giấu làm của riêng?

Tất Thành Phi không dám nhắc lại chuyện tài nguyên và nhóm con trai, vội kéo Đào Khê cho cậu xem ảnh chụp lúc đi du lịch Hàn Quốc, dương dương đắc ý nói: “Tôi chụp không tệ đúng không? Bức ảnh này được chụp bởi chiếc máy ảnh trị giá một trăm nghìn của bà cô tôi. Phải nói rằng những bức ảnh được chụp bằng đồ đắt tiền đúng là trông khác hẳn.”

Đào Khê cúi đầu nhìn ảnh Tất Thành Phi chụp. Trước đây ở Đào Khê Loan, khi cậu thường gặp các nhiếp ảnh gia đã từng nghía qua không ít các tác phẩm chụp hình tuyệt đẹp. Tất Thành Phi chụp chỉ có thể miễn cưỡng gọi là ngắm chuẩn vào mục tiêu.

Cậu không đành lòng đả kích thanh niên đầu óc chỉ như trẻ con này, cười nói: “Chụp cũng không tệ lắm. Bức này trông đẹp nhất.” Cậu chỉ một bức hình chụp phong cảnh bờ biển.

“Chuẩn không cần chỉnh! Anh Khê nói đúng lắm, sau này tôi muốn học nhiếp ảnh để làm đạo diễn trong tương lai.” Tất Thành Phi mãn nguyện nói.

“…”

Đào Khê nghĩ trong lòng, có phải cậu làm sai rồi không?

“Anh Khê, cậu cảm thấy bức này đẹp nhất, vậy tôi tặng nó cho cậu luôn. Cậu có thể dùng làm hình nền màn hình khóa.” Tất Thành Phi gửi hình ảnh chụp bờ biển cho Đào Khê.

“…Cảm ơn.” Đào Khê cũng không phải rất muốn cài hình này làm hình nền.

Buổi tối Đào Khê về phòng, còn đang băn khoăn chuyện Lâm Khâm Hòa đồng ý gửi tài nguyên cho cậu.

Thật ra cậu không hứng thú lắm với tài nguyên học tập, chỉ là muốn nhắn tin với Lâm Khâm Hòa qua WeChat thôi.

Cậu nhìn chú thích Moon trên khung chat, bên trong chỉ còn tin nhắn tự động “Tôi đã thông qua yêu cầu xác minh kết bạn của bạn và bây giờ chúng ta có thể bắt đầu trò chuyện” mà hệ thống gửi lúc sáng.

Chúng ta có thể bắt đầu trò chuyện.

Không hiểu sao dòng này khiến Đào Khê có dũng khí, cậu hít sâu một hơi, bắt đầu đánh chữ vào khung chat.

Cậu đánh chữ rất chậm, ngón tay vụng về thường nhấn sai, sau khi nhấn sai lại phải xóa cả đoạn dài đi đánh lại.

Nhắn gì đây nhỉ?

Cậu từ từ nhập vào: “Bạn cùng bàn, nói về tài nguyên tốt không?”

Đánh xong lại cảm thấy như vậy không được tự nhiên, gõ xong lại xóa đi toàn bộ. Cậu rút một quyển bài tập Toán ra, tìm bừa một câu hỏi thật khó, dùng điện thoại chụp hình rồi lại nhập vào khung chat lần nữa: “Có đề không biết làm, có thể xem giúp tôi không?”

Sợ đề bài này quá đơn giản dẫn đến bị nghi ngờ, một lần nữa cậu lại xóa hết dòng vừa đánh đi.

Đấu tranh tư tưởng vài lần, bỗng nhiên Đào Khê không muốn nhắn nữa.

Cậu dứt khoát đặt máy sang một bên, cầm bút lên bắt đầu vẽ, ngày mai còn phải giao bản thảo cho một học sinh lớp Mỹ thuật.

Còn chưa vẽ xong nổi một bức, điện thoại di động trên bàn đột nhiên vang lên âm báo tin nhắn. Đào Khê vội vàng cầm máy lên nhìn, là Lâm Khâm Hòa gửi một tin nhắn cho cậu.

“?”

Một dấu chấm hỏi đơn giản.

Đào Khê cũng “?” trong lòng một cái.

Cậu vừa rầu rĩ vừa chột dạ trả lời: “Sao thế?”

Lâm Khâm Hòa gửi cho cậu một bức ảnh, là ảnh chụp màn hình WeChat, phía trên còn hiện “Đối phương đang nhập…“, thời gian là mười phút trước.

** má!

Tại sao không ai nói với cậu WeChat có chức năng thông minh này thế?

Hai tai Đào Khê nhanh chóng nóng bừng, cậu luống cuống tay chân gửi hình mình vừa chụp lúc nãy, sau đó đánh chữ nói: “Câu này không biết làm.”

Lâm Khâm Hòa không trả lời.

Đào Khê thở phào nhẹ nhõm, đồng thời có hơi mất mát.

Nhưng không lâu lắm, Lâm Khâm Hòa lại gửi một hình chụp qua, là hình chụp giấy nháp. Bên trên giấy nháp là quá trình giải đề từng bước rất cặn kẽ, bút tích sơ lược rõ ràng.

Đào Khê rất vui, cả gương mặt hơi nóng, cậu vội vàng trả lời: “Cảm ơn bạn cùng bàn!”

Lâm Khâm Hòa không nói gì, chỉ gửi một tệp tài liệu đám mây qua.

Đào Khê còn chưa hiểu rõ về những phần mềm khác, hỏi Phan Ngạn mới biết, sau đó mở tệp tài liệu ra xem, phát hiện ra bên trong toàn là tài liệu học tập được sắp xếp theo danh mục từng môn.

Cậu nghĩ, cái này nhất định còn tốt hơn nhiều so với tài liệu trân quý của Tất Thành Phi, không cần vào nhóm đó cũng được.

Sau đó nhắn “Cảm ơn” trả lời Lâm Khâm Hòa.

Nhưng Lâm Khâm Hòa không trả lời lại tin nhắn.

Đào Khê nhìn đoạn chat mà ngẩn người. Một lát sau, cậu lại ấn vào hình đại diện của Lâm Khâm Hòa, nhận ra vòng bạn bè của anh không còn trống không nữa.

Một tiếng trước anh đã cập nhật chín bức ảnh chụp, không có bất kỳ một dòng văn bản nào kèm theo.

Đào Khê mở từng bức ảnh ra xem, nhanh chóng hiểu ra đây là ảnh Lâm Khâm Hòa chụp lúc đi nghỉ ở Nhật Bản. Nhưng mà so với “danh tác” của Tất Thành Phi, rõ ràng Lâm Khâm Hòa chụp ảnh có thể gọi là chuyên nghiệp.

Những con phố bình thường lúc nhá nhem, qua ống kính của anh vừa yên tĩnh lại vừa sống động như pháo hoa tháng mười. Cảnh hoàng hôn tuyệt đẹp trải dài trên bóng của mọi người trên đường phố, như thể chúng được bao phủ bởi những chiếc lá đỏ rụng xuống ở vùng núi Hokkaido.

Đào Khê chợt nghĩ đến chạng vạng ngày hôm qua, cũng là khoảnh khắc hoàng hôn buông xuống, giữa sảnh phòng hòa nhạc trống trải, Lâm Khâm Hòa ngồi trước dương cầm đàn bản nhạc “Merry Christmas, Mr. Lawrence” chỉ một mình cậu có thể nghe được.

Lúc ấy dường như tất cả sự căm hận, bất bình, khó chịu và ghen tị trong lòng đều chậm rãi chìm xuống theo tiếng dương cầm, giống như lá đỏ rụng xuống vũng nước, giọt mưa hòa mình vào sông suối.

Cậu bần thần một lúc xong thì cho bài đăng này một like. Sau đó lưu tất cả chín bức ảnh về máy, chọn một trong số đó cài thành màn hình khóa điện thoại, lại chọn thêm một bức nữa cài thành hình nền khung chat của mình và Lâm Khâm Hòa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play