Mạc Trọng Đan không thèm để ý, liếc nhìn người đại diện đằng sau cô ta một cái rồi nói: "Thông minh thì mau chóng đưa toàn bộ ảnh chụp ra đây, những tấm ảnh đã đăng tải thì xoá sạch. Đương nhiên, cô có thể lựa chọn tiếp tục làm."
Dứt lời, Mạc Trọng Đan đi qua một bên.
Lâm Giai Tư lúng túng ra khỏi phòng, ngay cả liếc mắt cũng không dám mà định chạy đi. Mới chạy được hai bước, cô ta lại nghe thấy Mạc Trọng Đan mở miệng: "Nguyễn Thanh không đủ năng lực tìm được đoạn video đó, có lẽ cô nên ngẫm lại xem có đắc tội người nào khác không."
Lâm Giai Tư sửng sốt, quay đầu lại nhìn về phía anh, ánh mắt Mạc Trọng Đan thâm trầm và lạnh lẽo.
Lâm Giai Tư không dám nhìn nữa, vội vàng chạy đi.
Lại Bác Vũ nhíu mày hỏi: "Không đuổi theo sao?"
Mạc Trọng Đan lắc đầu: "Cô ta sẽ mang ảnh chụp tới đây."
Lại Bác Vũ nhún vai nói: "Tốt rồi! Vậy bây giờ làm gì tiếp theo?"
Mạc Trọng Đan sửng sốt, quay đầu thấy vẻ mặt nghi hoặc của Nguyễn Thanh bên trong, thần sắc trên mặt trở nên nhu hòa.
Lại Bác Vũ: "....." Đờ mờ, cậu có thể đừng biến đổi sắc mặt nhanh như vậy không? Quá rõ ràng, thật sự quá rõ ràng.
Nguyễn Thanh cười ha hả hỏi: "Mạc ảnh đế, anh có chuyện gì sao?"
Lại Bác Vũ: "....." Được rồi! Ngốc như vậy, dù rõ ràng cũng vô dụng.
Mạc Trọng Đan gật đầu, sau đó đi vào hỏi: "Khi nào thì em mời tôi ăn cơm?"
Lại Bác Vũ: "...." Cậu không cho qua được chuyện ăn cơm đúng không?
Nguyễn Thanh cũng cạn lời một lúc, sau đó nói: "Dạo này hẳn là không tốt lắm đâu? Chúng ta mới vừa có tai tiếng mà."
Mạc Trọng Đan lắc đầu nói: "Tôi không quan tâm, tôi kết bạn không cần xem sắc mặt của người khác. Em để ý ư?"
Mạc ảnh đế đã nói không thèm quan tâm, chẳng lẽ Nguyễn Thanh còn làm cao? Cô vội vàng nói: Để ý! Cực kì để ý luôn! Nhưng nói như vậy không phải ngốc sao?
Vậy nên Nguyễn Thanh cười nói: "Không thèm để ý."
Mạc Trọng Đan liền gật đầu: "Tốt lắm, vậy khi nào em mời khách?"
Nguyễn Thanh nhìn thông cáo trong tay: "Hai chúng ta đều có thời gian rảnh chứ? Thứ hai tuần sau đi! Anh có bận gì không?"
Mạc Trọng Đan lắc đầu nói: "Không có, vậy thứ hai tuần sau."
Còn Lại Bác Vũ ở bên cạnh giống như chó săn đột nhiên kêu lên: "Aiya, Tiểu Nguyệt Nguyệt, lần trước tôi mời cô ăn thịt nướng. Vậy lần này cô cũng mời lại đi?"
Điền Nguyệt Nguyệt: "...." Đôi chủ tớ này làm sao vậy? Sao cứ bắt chúng tôi bỏ tiền mới khách thế?!
Nhưng cô nàng vẫn gật gật đầu, vì thế, Lại Bác Vũ cũng giả vờ nhìn thông cáo trong tay nói: "Vừa khéo! Thứ hai tuần sau ông bà chủ của chúng ta đều được nghỉ, vậy ngày đó cô mời tôi một bữa đi?"
Điền Nguyệt Nguyệt: "...." Ông chủ được nghỉ cùng chúng ta được nghỉ có liên quan à?
Nhưng Mạc Trọng Đan lại ý vị thâm trường nhìn Lại Bác Vũ, lấy hiểu biết về Mạc Trọng Đan của Lại Bác Vũ, anh ta thấy ánh mắt Mạc Trọng Đan lóe ba chữ: Làm tốt lắm!
Lại Bác Vũ vụng trộm đưa ngón tay cái lên với anh, lộ ra một nụ cười "Cảm ơn".
Sau đó, bọn họ liền nghe thấy Nguyễn Thanh vô cùng hưng phấn nói: "Thật khéo! Thế mà đều là thứ hai tuần sau, không bằng chúng ta cùng đi đi!"
Mạc Trọng Đan: "...."
Lại Bác Vũ: "...."
Điền Nguyệt Nguyệt cũng cười nói: "Được đó được đó!"
Mạc Trọng Đan: "...."
Lại Bác Vũ: "...."
Hai cô gái hưng phấn xong, rốt cuộc cũng phát hiện không khí có chỗ không đúng, hai người cùng nhau quay đầu nhìn về phía hai người đàn ông đối diện. Sau đó nghiêng đầu, vẻ mặt nghi hoặc.
Mạc Trọng Đan nhanh chóng đầu hàng: "Được!"
Lại Bác Vũ: "...." Cậu đúng là vô dụng, nhưng mà hai cô gái này nghiêng đầu sát nhau còn rất... Đáng yêu?
***
Có hi vọng, Mạc Trọng Đan chăm chỉ cần mẫn đi làm.
Lại Bác Vũ hỏi anh: "Bây giờ cậu có suy nghĩ gì?"
Mạc Trọng Đan nói: "Kiếm tiền nuôi vợ."
Lại Bác Vũ nhanh miệng nói: "Cậu đó, người ta còn chưa có đồng ý với cậu đâu!"
Mạc Trọng Đan đáp: "..... Mời anh từ chức."
Lại Bác Vũ: "...."
Ngày ngày trôi qua nhanh chóng, cuối cùng cũng tới ngày hẹn.
Mạc Trọng Đan đã ở trong phòng từ sớm phun keo xịt tóc sát giày da, đeo đồng hồ xịn nước hoa, trông hết sức tuấn tú.
Lúc Lại Bác Vũ đến đã thấy Mạc Trọng Đan đang đứng ở trước gương đeo thử cà vạt.
Anh ta liền nói: "Cậu đừng cố quá thành quá cố, cô ấy không phải là fan CP sao? Cậu mặc đẹp như vây, cô ấy cũng sẽ cho rằng cậu mặc cho Tân Văn Nhụy xem."
Động tác trên tay Mạc Trọng Đan dừng lại, anh sâu kín mà quay đầu nhìn về phía Lại Bác Vũ: "Suýt thì tôi quên mất."
Lại Bác Vũ: "Do cậu để tâm quá thôi, tôi cảm thấy cậu theo đuổi fan CP khó hơn theo đuổi anti fan nhiều, nếu không thì cậu theo đuổi người khác đi?"
Mạc Trọng Đan liền hỏi: "Ai?"
Lại Bác Vũ cười to: "Tân Văn Nhụy đó! Cậu xem Super chat CP của cậu và cô ấy có tận 70 vạn fans rồi, phần lớn đều là fans chính hiệu! Cậu dứt khoát trực tiếp cùng cô ấy nghĩ chuyện tương lai, chắc chắn có thể thêm càng nhiều tài nguyên."
Mạc Trọng Đan: "...... Tôi cảm thấy anh đừng mơ nghĩ tới chuyện đó."
Lại Bác Vũ yên lặng xoay chuyển đề tài: ".... Khi nào thì chúng ta xuất phát?"
Mạc Trọng Đan trừng anh ta nói: "Bây, giờ."
Bởi vì cùng khách sạn nên cũng không cần phải lén lút gặp mặt. Mạc Trọng Đan trực tiếp đi thẳng xuống tầng của Nguyễn Thanh, Nguyễn Thanh và Điền Nguyệt Nguyệt đang đóng cửa ra khỏi phòng, đồng thời cũng có người khác của đoàn phim đi từ trong phòng ra ngoài.
Nhìn thấy Mạc Trọng Đan, những người đó còn rất ngạc nhiên liếc mắt nhìn bọn họ một cái, cuối cùng lưu luyến đi thẳng.
Mạc Trọng Đan cũng không để ý, hỏi Nguyễn Thanh: "Hôm nay em muốn ăn gì?"
Nguyễn Thanh nghe xong lời này thì sửng sốt, sau đó nói: "Không phải là tôi mời sao?"
Mạc Trọng Đan: ".... Đúng vậy, em có muốn ăn gì không?"
Nguyễn Thanh chỉ có thể nói: ".... Tôi muốn ăn tôm chiên xù."
Mạc Trọng Đan: "...."
Nguyễn Thanh liếc anh một cái, sau đó hỏi: "Anh thích ăn tôm chiên không? Gần đây hơi tôi ngán cơm hộp."
Mạc Trọng Đan lộ ra một nụ cười, ôn nhu lại xán lạn: "Thích!"
Ánh mắt của Lại Bác Vũ ngay lúc đó vô cùng vi diệu. Gia hỏa này ở trên bàn cơm không thích bóc tôm bóc cua nhất, có đôi khi không muốn bóc còn lựa chọn không ăn, thế mà còn dám có mặt mũi nói muốn ăn tôm chiên?
Mặc dù trong lòng Lại Bác Vũ phỉ nhổ nhưng ngoài miệng lại không quên cười nói: "Thật trùng hợp, tôi cũng muốn ăn tôm chiên."
Nguyễn Thanh và Điền Nguyệt Nguyệt liền vui vẻ cười, hai người đàn ông đi theo cũng cười.
Nơi hoang vu hẻo lánh này cũng không có tôm chiên xù, vì vậy phải lái xe vào nội thành. Nơi đó cách phim trường khá xa, Mạc Trọng Đan mang theo tâm tư riêng kiến nghị: "Cô ngồi xe tôi đi? Đường xa, không cần thiết phải lái thêm chiếc nữa."
Nguyễn Thanh gật đầu, cô cũng không phản đối mà, lúc này tài xế của đoàn phim hẳn cũng đã nghỉ ngơi.
Mạc Trọng Đan đưa bọn họ tới bãi đỗ xe ngầm, từ xa đã thấy một chiếc xe thương vụ đang đỗ chờ ở đó.
Một người trên xe hạ cửa kính xuống gọi: "Ông chủ, bây giờ xuất phát sao?"
Mạc Trọng Đan gật đầu, quay đầu nói với Nguyễn Thanh: "Đi thôi!"
Vì thế hai người lên xe, lúc này Nguyễn Thanh mới phát hiện không gian bên trong xe vô cùng lớn. Đây là xe bảy chỗ, sau khi cô lên xe còn sờ mó một phen, cảm giác khi ngồi lên ghế dựa cực kỳ tinh tế, độ thoải mái khác hẳn so với xe bảo mẫu cô đi ngày thường.
Mạc Trọng Đan đi theo phía sau cô, sau đó ngồi xuống bên cạnh Nguyễn Thanh. Nguyễn Thanh phải lùi dịch vào trong, sau đó có ba người khác nữa cũng vào, Nguyễn Thanh đành phải ra ghế sau ngồi.
Mạc Trọng Đan cũng qua đó ngồi, Điền Nguyệt Nguyệt muốn đi theo lại bị Lại Bác Vũ giữ chặt tay lại.
"Cô có bị ngốc không? Được nghỉ còn đi theo bà chủ? Muốn mình tăng ca à?" Lại Bác Vũ vỗ xuống ghế, vô tội nhìn Điền Nguyệt Nguyệt.
Điền Nguyệt Nguyệt chỉ có thể ngồi bên cạnh anh ta, Mạc Trọng Đan hài lòng liếc nhìn Lại Bác Vũ một cái.
Lại Bác Vũ liền kéo Điền Nguyệt Nguyệt xuống chỗ bên cạnh mình, nén cười nói: "Làm trợ lý ấy à, phải hiểu được ánh mắt chủ mới có thể thêm tiền lương."
Điền Nguyệt Nguyệt thắc mắc: "Hiểu ánh mắt? Không cần đâu! Tiền lương của tôi là do Nhạc tổng phát."
"Nhạc tổng?" Lại Bác Vũ à một tiếng, sau đó nói: "Nhạc gì nhỉ..."
Điền Nguyệt Nguyệt thở dài một tiếng nói: "Đừng gọi tên Nhạc tổng, ngài ấy không thích đâu."
Nguyễn Thanh: "...."
Lại Bác Vũ cười to: "Đúng là không thích thật."
Nguyễn Thanh biện giải thay ông chủ nhà mình: "Tên cũng không phải do anh ta đặt mà! Là mẹ của anh ta đặt đó!"
Mạc Trọng Đan nhíu mày: "Sao em biết là mẹ?" Người bình thường nên nói là ba mẹ chứ?!
Nguyễn Thanh nói: "Anh ta nói cho tôi biết đó!"
Thiên Ngu là công ty mới thành lập mấy năm gần đây, Nhạc Cao Minh là tổng tài nhưng không phải cổ đông lớn nhất. Nhưng không thể không nói, thủ đoạn của Nhạc Cao Minh rất cao siêu, sau khi công ty vào trong tay anh ta, mấy năm gần đây lên như diều gặp gió.
Hiện giờ địa vị của Thiên Ngu trong giới giải trí không thể không nhắc đến công lao của Nhạc Cao Minh. Đương nhiên, mặc dù anh ta không phải là cổ đông lớn nhất nhưng cổ đông lớn nhất cũng không quản nổi, vì vậy quyền điều hành công ty vẫn ở trong tay Nhạc Cao Minh.
Ngay cả Mạc Trọng Đan cũng từng nghe nói Nguyễn Thanh là đại công chúa của Thiên Ngu, Nguyễn Thanh ở Thiên Ngu có đãi ngộ tốt nhất.
Bởi vậy, bây giờ nghe thấy cô thân mật nhắc đến Nhạc Cao Minh, Mạc Trọng Đan không khỏi có chút chua xót.
"Vì sao anh ta lại nói cho em biết?" Đây là chuyện riêng tư, bình thường ông chủ sẽ không kể với cấp dưới.
Nguyễn Thanh cười: "Tửu lượng của anh ta không tốt, tôi chuốc say anh ta hỏi, ha ha ha ha, tôi nói này, ông chủ của tôi một ly cũng có thể gục đó."
Mạc Trọng Đan lập tức cảm thấy đáp án này không làm người ta vừa ý, dường như càng chua hơn...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT