- Chào chỉ huy, ngài tới rồi à.

- Uh.

- Bữa sáng xong chưa vậy?-Seryu

- Ngài đợi một chút

Bách làm xong phần bún. Cậu cho bún vào tô trước sau đó đổ nước lèo lên, để thêm miếng gạch cua và chả cá. Bách trang trí nó bằng mấy loại rau xanh trông cực kỳ hài hòa. Bách bưng ra cho cô một tô và cậu một cô.

Seryu cũng không ngần ngại mà thưởng thức tác phẩm nghệ thuật này. Gắp một miếng bún lên bỏ vào miệng, kèm thêm một chút nước. Combo này đã khiến cho Seryu lên tới đỉnh của sự sung sướng. Hương vị đậm đà và sự mềm mại của bún tạo nên một bản hòa âm bên trong Seryu, kèm thêm một cảm giác ấm áp đến lạ thường. Cảm giác này giống như cô đang đi trong một đêm bão tuyết lạnh lẽo vô cùng còn cái cảm giác đó chính là một ánh đèn soi sáng trước mặt của cô, làm cho tâm hồn của cô vốn như cơn bão tuyết có thể dựa dẫm vào cái ánh đèn nhỏ nhoi đó mà tồn tại. Càng ăn thì cô càng xúc động đến chảy cả nước mắt, còn ông Bách thì ăn một cách bình thường. Nhưng cậu cảm thấy thiếu thiếu gì đó. Bách đột nhiên reo lên

- Đúng rồi chính là nó.

Bách lấy ra một hũ màu hơi nâu nâu giống phân, đó chính là mắm ruốc. Tuy loại này ăn không thối bằng mắm tôm nhưng đảm bảo ngon tuyệt đối. Bách cầm ra một cái chén nhỏ rồi đổ nó vào. Mùi này tuy không thúi bằng mắm tôm nhưng cũng đủ khiến Seryu bịt mũi chạy xa 8m. Vừa chạy trốn cái thứ đó nhưng cũng không quên mang theo tô bún riêu của mình. Cô hỏi Bách

- Cái gì mà hôi quá vậy.

- Mắm

- Là gì?

- Nó là thứ còn lại sau khi xác ruốc bị phân hủy và được trộn thêm một vài gia vị khác. Nói vậy cho dễ hiểu.

Sau khi nghe Bách nói xong cô cũng nhìn lại cái tô của mình tìm xem có cái nước sốt đó không. Thấy cô làm vậy Bách phì cười nói:

- Không tôi không có bỏ nó vào phần của chỉ huy đâu, chỉ huy yên tâm đi.

- Thật chứ?

- Chứ chỉ huy có ngửi thấy cái mùi này từ tô của mình không?

Seryu nghe vậy đưa mũi của mình vào ngửi thật. Khi đã xác nhận nó không có cái mùi khắm đó cô mới dám tiếp tục ăn. Nhưng cô không dám lại gần Bách với chén mắm ruốc, cô chỉ biết ăn thật nhanh mà thoát khỏi cái nhà bếp này.

Bách thấy vậy, cũng vội xử xong phần của mình. Sau cái bữa sáng kinh dị đó, Seryu vừa có cảm tình vừa có ác cảm với Bách. Nhưng Bách hứa sẽ làm một bữa trưa đặc biệt cho cô, đền bù cho cái bữa sáng đầy mùi thối này. Hai người bắt đầu đi tuần rất nghiêm túc, nhưng cô nàng Seryu này không dễ chịu như Bách tưởng, cô cứ chạy lung tung để giúp người. Bách hơi thắc mắc là con Ác quỷ công lý giúp đỡ người khác sẽ như thế nào, cho tới khi cậu ta trực tiếp thấy cô giúp đỡ. Với khuôn mặt bình thường thì có thể nói cô nàng này giống như một thiên thần đại diện cho sự dễ thương, đầy nhiệt huyết nhưng khi đụng tới cái công lý kia thì ngay lập tức quay xe biến thành một con người khác vậy. Một con quỷ chính hiệu đại diện cho công lý của Đế quốc.

Cuối cùng cũng đến giờ làm bữa trưa, nên Bách tạm biệt Seryu để về chuẩn bị đồ ăn. Bữa trưa của Bách sẽ gồm hai món, Súp ngân hà và cá hấp rượu. Súp ngân hà được Bách làm từ thịt của mấy con quái vật nên chất lượng thịt cực kỳ đảm bảo, và mấy loại củ như khoai tây, cà rốt được Bách mua từ hệ thống với giá 2 đồng vàng, quá mắc nếu so với trái đất nguyên bản, tuy hơi tiếc tiền nhưng vì công cuộc xóa sạch con ác quỷ của Seryu, Bách phải nén sự hám tiền của mình lại. Bách lấy ra phần thịt của một con quái, Bách tạm gọi nó là heo rừng vì đầu tiên nó giống heo và cái thứ hai là thịt nó khi nướng lên ăn khá giống heo. Bắt đầu món đầu tiên, Bách mang một tảng sườn heo ra, dùng con dao mua từ hệ thống mà cắt nó thành những miếng vừa ăn, Bách dùng khả năng điều khiển Mana để đẩy hết máu của con heo ra ngoài vì nếu còn máu thì thịt sẽ hơi tanh và làm mất vị ngon vốn có của Súp ngân hà. Lấy một con dao tỉa ra, Băng quăng củ khoai tây lên trời và "Xẹt" Những củ khoai tây đã được lột sạch vỏ và tách làm bốn, tới lượt cà rốt thì Bách đặt nó lên một tấm thớt mà gọt vỏ và cắt tỉa. Sau phần sơ chế nguyên liệu, Bách chuẩn bị một nồi nước sôi. Bỏ tất cả nguyên liệu vào, nấu tới khi vánh mỡ nỗi lên trên mặt nước, Bách dùng một cây tăm mà vớt ra nhưng cậu chỉ vớt ra một phần, phần còn lại cậu để lại làm trang trí. Khi thịt gần chín thì cậu nêm nếm gia vị vào khiến cho tất cả được hấp thụ hết vào phần thịt.

Xong món thứ nhất, Bách chuyển sang nấu món thứ hai đó chính là cá hấp rượu. Món này thì đơn giản hơn món kia chút chỉ cần để rượu ở nồi dưới và hấp cách thủy miếng cá là đã có được cá hấp rượu.

Vừa nấu xong thì cũng đúng lúc Seryu vừa về, thấy cô nàng nhận một đống quà làm Bách khá ngạc nhiên. Hỏi ra thì cô nói là do mọi người ở con phố này tặng cho cô, thấy Bách như vậy Seryu chia cho cậu một thanh socola đen. Món quà này làm cho Bách khá bất ngờ vì ở thế giới này cũng có socola nhưng cậu ngẫm lại thì cũng đúng, thế giới Akame ga kill là một thế giới kết hợp giữ nền khoa học tiên tiến và thời đại phong kiến châu Âu nên không có gì là lạ nếu họ phát minh ra socola. Bách vui vẻ nhận lấy và mời Seryu vào ăn cơm.

Đúng là mấy món này khiến cho cô không khỏi phấn khích, vừa ăn món cá hấp rượu vào thì Seryu có cảm giác đang sống trong một lâu đài ma quái và đang nhâm nhi một ly rượu vang. Còn món thứ hai đưa hẳn cô lên thiêng hà, du lịch qua tất cả các vì sao có trên trời. Chỉ mới thử hai món này thôi thì đã khiến cô muốn phát điên lên vì quá là ngon. Cô nói với Bách:

- Không ngờ cậu nấu ăn đỉnh vậy đó

- Chuyện này không có gì đáng nói đâu chỉ huy, tôi chỉ làm hết vai trò của mình khi đang được cô thuê thôi

- Nhưng món này thiếu thiếu gì đó so với món hồi sáng. Đúng là tuy ngon hơn thật nhưng tôi vẫn thấy không trọn vẹn.

Bách cười thầm đầy thích thú, cậu nghĩ "mình không ngờ là cô ta nhận ra sự khác biệt luôn". Nhưng kế hoạch của của cậu bài ra không phải để trưng, cậu thực hiện ngay bằng một câu xạo lìn:

- Hình như tôi hết nguyên liệu nấu ăn rồi, hay là chỉ huy đi tìn nguyên liệu giúp tôi đi.

- Vậy ngài mai chúng ta đi mua là được mà, cần gì tôi phải giúp.

- Không được, chỉ huy nghĩ số thịt này đâu ra?

- Thì ở trong cửa hàng.

- Không đâu, đây là thịt quái vật nên chúng ta phải đi săn mới có được.

- Vậy chúng ta phải vào rừng à.

Bách tỏ vẻ suy nghĩ một hồi rồi hỏi cô:

- Vậy lúc nào thì chỉ huy có thể đi được

- Để ta coi nào, ngày mốt thì có buổi tập luyện với sư phụ này và đi hôm nay thì quá muộn rồi. Ngày mai có vẻ được đó, vừa đúng lúc hai chúng ta được nghỉ.

- Vậy ngày mai chúng ta xuất phát nhé.

- Được.

Sau bữa ăn Bách xin Seryu rời Đồn một chút. Cậu sử dụng dạng <Long nhân> của mình để bay đến chỗ Kanne. Vừa thấy Bách tới cô nàng liền kêu mấy con chim bay lại đón Bách, Bách khá thấy ấn tượng với lượng quái vật mà cô nàng thu nhận được, cậu đoán là khoảng cả ngàn con chứ không có ít hơn. Thấy Bách đã tới cửa Kanne đã ra đón bằng một cái ôm, cô nói:

- Em nhớ Bách onii-chan, anh biết không.

- Ừ anh biết mà

Nói xong mấy câu chào hỏi thì Bách đưa suất ăn trưa cho kanne, vừa ăn cô nàng vừa khen đồ ăn của Bách. Còn Bách chỉ nhìn Kanne mà cười một nụ cười mãn nguyện, phản ứng của cô làm cho Bách cảm thấy nhớ cô em của mình ở trái đất hiện giờ. Cái cảm giác đó làm Bách càng thêm quyết tâm phải trở về chính căn nhà của mình hơn. Đợi Kanne ăn xong thì Bách đi thẳng vào vấn đề chính:

- Anh muốn em cho anh vài con thú

- Vậy à chuyện này thì đơn giản nhưng mà anh làm gì mà cần mấy con thú của em vậy

- À chuyện công việc thôi, em đừng để ý. Nhưng mà anh không thể đảm bảo việc bọn chúng an toàn trở về đâu nhé.

- Em có thể kiếm thêm vài con nữa mà anh yên tâm, Bách onii-chan.

- Được rồi, mọi chuyện nhờ vào em đấy.

- Vâng cứ giao cho em.

Bách thấy may mắm khi đã cứu được cô nàng loli này, cô là một trong những mắt xích quan trọng trong kế hoạch mang tên "Xóa bỏ Công lý" của tướng Nguyễn Hoàng Bách và do Hoàng Bách thực hiện. Sau khi bàn xong với Kanne, thì cậu đã dặn cho cô nhớ đón nhận tín hiệu từ pháo hoa của cậu mà thả mấy con thú ra. Dặn dò xong cậu trở về Đồn cảnh sát và bàn kế hoạch đi săn cho Seryu.

Sáng hôm sau.

Bách đã đứng đợi sẵn ở cổng thành, cậu cầm theo 1 cái balo chứa đồ cứu thương và mấy viên đạn. Sau 30 phú chờ đợi thì cuối cùng Seryu cũng tới, Bách đợi hơi lâu nhưng cũng không tức giận nhưng cậu cũng phải đóng góp cho Seryu về chuyện thời gian chuẩn bị. Nói sơ qua về quần áo của Seryu, cô mặc một chiếc áo giáp sắt bao quanh phần ngực chừa hai cánh ta ra, ta và chân của cô đều mang thêm một số mảnh giáp, cô mặc thêm một bộ áo liền quần màu xanh lá cây nữa, trông khá giống bộ chiến phục của cô trong truyện nhưng khác cái là chiếc áo xanh chứ không phải màu đen. Cô còn mang theo 1 cây súng và một cây kiếm hai lưỡi một tay cầm theo phong cách phương tây. Còn Bách thì mặc đơn giản, một chiếc áo phông màu xanh lá và một cái quần dài màu cát, mang thêm một đôi boot màu nâu. Hai người sau khi kiểm tra lại đầy đủ rồi bắt đầu khởi hành.

Bách dẫn cô lại cái bẫy treo mà cậu đã chuẩn bị từ trước, cậu giả vờ mắc cái bẫy để kích hoạch pháo bông báo cho Kanne đã đến thời điểm thả lũ quái vật ra nhưng cái giá cậu phải trả đó chính là bị treo ngược trên cây. Thấy vậy Seryu mới cắt dây giải thoát cho cậu, vừa mới xuống mặt đất cậu đã bị cằn nhằn:

- Này cậu nên cẩn thận hơn chứ

- Ừ tôi biết rồi thưa chỉ huy.

Bách vừa nói xong đã có một đàn quái vật kéo đến đánh nhau với Seryu, mấy con này là những con chỉ mạnh ở mức trung bình như khỉ đột khổng lồ, rắn khổng lồ. Đó là đối với Bách nhưng đối Seryu đó là một câu chuyện hoàn toàn khác, những con quái này chỉ có mạnh hơn chứ không hề kém Seryu khi chưa có Teigu. Những con khỉ khổng lồ ấy thì Seryu sử một cách dễ dàng bằng một phát súng xuyên táo, con rết thì cũng bị cô chém nát dễ dàng bằn thanh kiếm của mình, nhưng gây khó khăn cho nhất đố chính là mấy con ma cây hay còn được gọi tree beast, lúc cô không để ý thì nó hù một tiếng, khiến cô giật hết cả mình. Đối với cô chuyện này cực kỳ khó khăn nhưng đối với Bách nó còn khó khăn hơn. Vì phải kiềm nén sức mạnh và phải diễn cho tròn vai một người yếu vê lờ cần được trợ giúp. Cuộc chiến của hai người trong vẫn ổn cho tới khi một con chim khổng lồ lao vào Bách

Khi con chim lao vào Bách xong, thì Seryu dùng kiếm chém nó làm đôi, Bách tỏ ra vẻ hấp hối:

- Chỉ...hu..y...tô..i....kh...ông...muốn chết.

- CỐ LÊN BÁCH,tôi sẽ bảo vệ cậu.-Seryu hét lên

Vừa nói xong cô đã bị một con khỉ khổng lồ đánh gục, cuộc chiến này thiệt hại về phần của Kanne cũng không ít. Khoảng 30 con khỉ đã bị hạ gục, 8 con heo sừng, vân vân. Khi thấy Seryu đã gục thì Bách bế cô lên mà chạy khỏi đám quái vật và gửi tính hiệu pháo hoa cho Kanne, báo cho cô nàng loli này kế hoạch tác chiến kết thúc. Bách đưa cô về một hang động mà cậu đã tìm thấy trước đó, cậu trược tiếp băng bó vết thương cho cô và dùng phép <Hồi phục> để chữa lại mấy cái xương gãy của cô, nhìn thấy bộ giáp lẫn vũ khí của cô đều tan tành vì để bảo vệ mình, thì Bách có chút động lòng. Cuối cùng cô cũng tỉnh dậy

- Cái gì mình còn sống?!

- Đúng là chỉ huy may mắn, trước khi tôi mất ý thức đã kịp uống thuốc hồi phục do tôi tự chế. Nên lúc vừa tỉnh dậy đã thấy chỉ huy bị một đòn của con khỉ đánh ngất, tôi mới có thể mang chỉ huy về đây đấy.

- Sao cậu có thể mang chúng ta ra khỏi vòng vây quái vật được. Rốt cuộc thì chuyện đã xảy ra sau ta ngất vậy.

Bách lại giở ra cái nội công thâm hậu của mình mang tên xạo lìn đại pháp, để chém tung trí tưởng tượng:

- Khi chỉ huy vừa ngất, tôi vừa tỉnh dậy. Thì những con quái vật đó bị giết bởi một con sư tử xanh cực kỳ to lớn, nhân lúc nó để ý thì tôi đã bế chỉ huy mà chạy thục mạng về đây. Nhưng nó cuối cùng đã phát hiện ra chúng ta, nên xém nữa thì 1 cánh tay tôi đã bị nó ăn mất.

Bách cho Seryu xem những vết thương mà mình đã chuẩn bị từ trước, quả nhiên đã tác động rất lớn tới cô nàng. Cô vừa nói vừa khóc

- Cám ơn cậu Bách, tôi không ngờ là cậu có thể hy sinh cả cảnh tay của mình mà đổi lấy cái mạng của tôi

Trong Bách tràn đầy nghi hoặc, vì không biết cô ngốc bẩm sinh hay có đào tạo nữa, đương nhiên là cánh tay thì không thể đổi được cái mạng rồi. Nhưng Bách cũng phải đáp lại cô.

- Không có gì đây thưa chỉ huy

- Sao cậu lại gọi tôi chỉ huy hoài vậy Bách-san. Vì cậu đã cứu tôi nên tôi cho phép cậu gọi đến tên tôi Seryu coi như phần thửng tạm thời vậy.

Bách chửi thầm "[email protected] nó, nếu không phải tôi phải bảo vệ cô nếu không tôi đã tiễn cô về tây thiêng rồi, còn cái phần thưởng như vậy thì quá lỗ luôn chứ nói gì". Vừa nghĩ xong cô ta bồi thêm cho Bách một câu khiến cho Bách dịu lại:

- Ta biết đó là phần thưởng xứng đáng nhưng đó là những gì ta có thểm làm bây giờ để đền đáp Bách-san.

- Không đâu Seryu-sama tôi thấy đây là phần thưởng xứng đáng rôi-Bách xạo chó.

Không phải là cậu không biết, giờ Seryu đã gọi cậu thân thiết hơn bằng cách nói tên cậu kèm thêm hậu thố san, Seryu nói Bách:

- Tôi tự hỏi là tại sao cậu lại biết được cái hang này vậy Bách-san?

- Tại vì lúc trước tôi có tới đây để săn vài con quái vật, trước khi gia nhập cảnh sát.

- Thứ hai là tại sao trên người cậu lại không có vết thương nào trừ vết thương trên cánh tay vậy.

- Chắc tại lúc uống thuốc, các vết thương khác đã hồi phục-Bách ngập ngừng

Cậu tự hỏi là tại sao một con người não nhăn nhưng vậy lại dễ dàng bị tẩy não được. Cậu cũng tự hỏi tại sao khuôn mặt thánh thiện như vậy bỗng chốt trở thành một con ác quỷ như vậy (do ông tác giả trong truyện đó thích vậy. Được không). Càng tưởng tượng thì cậu càng nhận ra cái sức mạnh truyền thông ở cái thế giới này, Bách thở dài ngao ngán. Trở lại việc chăm sóc cho Seryu, cậu lấy một tấm chiếu từ trong balo trải đều ra, rồi bế Seryu theo kiểu công chúa rồi đặt lên tấm chiếu. Chỉ vì cô không thể di chuyển với vết thương như vậy được nên Bách mới đành làm cách này. Điều này khiến Seryu đổ mặt hết cả lên nhưng cái ông Bách thì lại không có phản ứng gì, khiến cô tức lắm.

Lúc đặt cô xuống, Bách lỡ để mu bàn tay chạm vào ngực cô, Điều đó khiến cho Bách nói như một con robot

- B-cup tầm 38 cm vẫn còn đang phát triển, đồ lót màu trắng. sau tầm 3 đến 4 năm nữa có thể dễ dàng phát triển lên C-cup nếu chăm chỉ tập thể dục và ăn uống điều độ.

Bách nói với một khuôn mặt cực kỳ nghiêm túc của một ông Bách sĩ lâu năm trong nghề, không một tí cảm xúc. Còn Seryu thì mặt cô còn đỏ hơn quả cà chua. Tuy thấy Bách ở ngoài như vậy mà ở trong lòng thì ngược lại "Chết mịa không cơ chứ, mấy lần trước nhìn thì còn kiềm được không nói, còn lần này mình chạm vào rồi. Không những không cảm xúc mà những lời đó còn phung ra như suối y hệt mấy ông Bách sĩ vậy"

Thấy bách nói xong, Seryu hỏi lại:

- Bách-san anh...nói...gì vậy.

- Thì tôi nói, B-cup tầm 38 cm vẫn còn đang phát triển, đồ lót màu trắng. sau tầm 3 đến 4 năm nữa có thể dễ dàng phát triển lên C-cup nếu chăm chỉ tập thể dục và ăn uống điều độ.

điều này còn khiến cho Seryu, mặt còn đỏ hơn cả lúc nãy nữa. Cô quay mặt đi một lúc. Sau một khoảng lặn thinh thì Seryu mới hỏi Bách:

- Bách-san này tại sao cậu lại gia nhập cảnh sát vậy.

- Tôi muốn tìm công lý ở nơi này-Bách xạo lìn không chớt mắt.

- Vậy là Bách-san tìm được rồi phải không?

- Không hề. trong hai ngày ở đây tôi không những không có tìm được công lý.

- Tại sao chứ chính Đế Quốc là công lý mà, ai ai cũng được hạnh phúc mà.

- Seryu-sama nghĩ vậy sao.

- Đúng vậy, Đế quốc là công lý- Seryu nói vẻ mặt cực kỳ hạnh phúc

- Còn tôi thì không thấy vậy.

- Tại sao chứ?-Seryu tỏ vẻ khó hiểu.

Bách suýt nữa đã nói Đế quốc méo có công lý đâu. Nhưng cậu nghĩ lại, nếu nói câu đó thì cậu chỉ nhận lại sự thất bại của kế hoạch mà thôi.

Nên cậu mới đưa ra cách dẫn ý kiến của mình tới cô, vì cậu cũng đã dành được sự tin tưởng của cô sau lần cứu cô. Bách mới nói:

- Theo tôi, nơi có công lý thì không có tiếng khóc của sự bất công hay sự bành trướng của cái mạnh. Còn nơi này thì đầy rẫy những cái đó.

- Seryu-sama biết tôi nghe từ đâu không-Bách nói tiếp.

- Không biết.

Seryu mang một khuôn mặt của Ác quỷ mà nhìn Bách. Nhưng cậu không hề quan tâm mà chỉ nói tiếp.

- Tôi nghe chính từ những người dân trong chính thủ đô Đế quốc đấy. Ngài biết không từ nhỏ tôi đã có thể nghe được sự than khóc của người khác đấy-Bách chém gió bay nóc nhà. Nhưng đúng là cậu có thể nghe được tiếng than khóc thông qua thử thách thứ sáu.

- KHÔNG THỂ NÀO. MỌI NGƯỜI SỐNG TRONG ĐẾ QUỐC ĐỀU ĐƯỢC CÔNG LÝ.-Seryu nói với Bách, cùng với tông giọng đe dọa

- Thôi Seryu-sama ngủ đi, để nhanh hồi phục. Ngày mai tôi sẽ ra ngoài tìm vài loại thuốc có thể giúp ngài nhanh lành vết thương, nếu ngài có thể hồi phục thì ngày mai chúng ta đi về.

- Và xin đừng làm tôi sợ bằng khuôn mặt đó được không. Tôi thích khuôn mặt của Seryu-sama ngày thường hơn-Bách nói với tông giọng sợ hãi pha một chút ngại ngùng, đúng đỉnh cao của sự làm nũng.

Khi nghe Bách nói xong thì Seryu quay mặt đi sang chỗ khác, không dám nhìn Bách. Khuôn mặt của cô thì còn đỏ cả lân trước, được Bách khen gián tiếp như vậy không ngại mới lạ. Nhưng tất cả phản ứng của cô đều nằm trong tính toán của Bách, không lệch một chút nào (Dính bẫy rồi em gái ơi). Seryu chốt lại ngày của hai người, bằng câu.

- Thôi chúng ta ngủ.

Nghe vậy Bách mỉm cười nằm kế bên Seryu mà ngủ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play