Hai mươi hai năm trước. Lúc này, tỉnh Bến Nguyệt mới được thành lập từ việc hợp nhất hai tỉnh nhỏ lại với nhau. Vào lúc này, ba của cậu Lê Văn Long, đang chuẩn bị cho kì thi tốt nghiệp quan trọng này. Bây giờ là chủ nhật, sáu giờ sáng, một âm thanh quen thuộc từ chiếc loa phường vang lên một giọng nói quen thuộc. Đó chính là giọng nói của Hà Phương và Hoàng Yến:

- Đây là Tiếng nói Việt Nam, phát thanh từ Hà Nội, thủ đô nước Cộng hòa Xã hội chủ nghĩa Việt Nam.

Khỏi phải giải thích nhiều với nhiều người sống vào thời điêm thập niên chín mươi- hai ngàn. Đây không chỉ là nhạc hiệu mà còn là tiếng chuông báo thức. Nghe thấy tiếng chuông, lúc này Lê Văn Long, ba của Lê Ninh đang lờ đờ thức dậy:

- Đã sáng rồi à! Trời còn tối mà? Thôi kệ, ngủ chút nữa rồi thức sau vậy!

Khi cậu vừa chợp mắt nướng thêm một chút. Cậu trực nhớ ra ngày mai chính là ngày thi cử quang trọng để nhận được bằng tốt nghiệp tốt nghiệp cấp ba. Thế là, cậu liền bật dậy:

- Quên mất! Mai là kì thi quan trọng của cuộc đời một học sinh.

Sau đó, cậu lấy hai tay vỗ khuôn mặt của cậu để tỉnh táo.

....................

Sau khi rửa mặt, đánh răng sạch sẽ, cậu liền ngồi vào cái bàn học trước cái cửa sổ phòng. Ngồi lên ghế xong, cậu liền lấy một tấm hình mà cậu thầm yêu, đây là tấm hình chụp lén mà cậu đã chột được. Nhìn hình ảnh này làm cậu tự quyết tâm với bản thân:

- Sau khi thi xong, thì phải tỏ tình với cô ấy mới được!

Sau đó thì cậu lại tự ủ rũ với bản thân:

- Không biết liệu có thành công không! Khi mà mình với cô ấy chỉ học chung với nhau chỉ có một năm.

Sau đó cậu tự nói với bản thân mình:

- Nhưng trước hết, mình phải vượt qua kì thi quốc gia này với con điểm tuyệt đối.

Khi đã tự quyết tâm với bản thân xong. Cậu liền hì hục học bài để chuẩn bị cho kì thi tốt nghiệp quan trọng này.

....................

Quay lại khoảng mười tháng trước, lúc này Long mới học lớp mười hai. Khi lên lớp mười hai thì bắt đầu chia làm hai bang, bang tự nhiên và bang xã hội. Lê Văn Long quyết định chọn học theo bang tự nhiên, bao gồm các môn Lý, Hóa, Sinh. Bởi vì lên khối mười hai phải chia bang, cho nên lớp mà cậu học hầu hết là người lạ, trong đó chỉ có vài đứa từng học chung lớp mười một như Phát, Cường, Thuận, Hậu và Khoa. Ban đầu, cậu cùng những đứa bạn từng học chung lớp mười một ngồi thành một nhóm với nhau, nhưng sau một tuần thì cậu cùng mấy đứa bạn đã chơi thân thiết với những bạn trong lớp. Một tháng sau, lớp cậu có một cô bạn chuyển vô lớp.

Mười lăm phút đầu giờ của lớp học, cô giáo kêu cả lớp yên lặng và nói với cả lớp:

- Tất cả các em yên lặng nào! Kể từ ngày hôm này, lớp ta sẽ có thêm bạn mới.

Sau đó, một cô gái buộc tóc đuôi ngựa đang đứng trước của lớp. Cô giáo kêu cô gái đó lại:

- Này em, mau vào đây đi!

Cô gái đó đáp lại:

- Dạ, em vào ngay!

Sau khi cô gái bước vào lớp, thì cả lớp đều đứng dậy vỗ tay rất nhiệt tình như tiết dự giờ vậy. Cứ thế, cô ta bước đến bục giảng, cô giáo nói với cả lớp học:

- Các em, sau này lớp ta sẽ có bạn học mới.

Rồi cô giáo quay sang cô gái đó và thúc giục cô:

- Em à! Mau giới thiệu bản thân mình trước cả lớp đi!

Cô gái gật đầu và quay người mặt đối diện với cả lớp. Cô giới thiệu bản thân mình:

- Chào tất cả các bạn trong lớp.

Khi cô gái đó chào, thì cả đám con trai trong lớp hỗn loạn, đứa thì vỗ tay phát ra âm thanh lớn, đứa thì hít sáo, đứa thì kêu "em ơi!". Thấy vậy, cô giáo liền vỗ tay và nói với lớp:

- Cả lớp yên lặng nào!

Chưa đầy mười giây, cả lớp đã ổn định, xong xuôi cô giáo quay sang cô gái rồi nói:

- Nào, em hãy giới thiệu bản thân mình trước cả lớp đi!

Cô gái gật đầu và phát biểu tiếp:

- Tôi là Lê Ngọc Ngân, mười tám tuổi. Mình có sở thích về âm nhạc, ca hát. Mặc dù mình thỉnh thoảng có sai sót, mong các góp ý để sửa sai cho mình.

Cô giáo có vẻ hài lòng và gật đầu, sau đó quay sang nói với cả lớp:

- Vậy thì từ nay về sau, bạn Ngân sẽ là bạn học của lớp chúng ta. Các em hãy cố gắng hết sức mà giúp bạn Ngân nhé!

Không ai bảo ai, cả lớp đều vỗ tay nhiệt liệt để chào đón bạn mới, đúng là thời đó cuộc sống tuy có khó khăn nhưng chắc chắn không bao giờ thiếu tình cảm giữa người với người được.

Sau đó, cô giáo xếp Ngân ngồi chung với một bạn nữ trong lớp.

....................

- Nhưng mà phải mất khoảng mấy tháng, ba và mẹ mới bắt đầu làm quen với nhau.

Ngọc thắc mắc:

- Thế tại sao phải mât tới một khoảng thời gian dài hai người mới bắt đầu làm quen với nhau?

Ba trả lời Ngọc:

- Lúc đó, mẹ con không hề thích đàn ông chút nào cả! Bỏi vì trước đây ông ngoại thường xuyên đánh đập bà ngoại cứ mỗi khi đi nhậu về, sau đó hai người li hôn khi mẹ con chỉ mới mười tuổi. Từ đó về sau, mẹ với bà ngoại cùng điều phài làm thuê để kiếm sống qua ngày. Chính cái sự khổ cực đã làm cho mẹ con sinh ra ý nghĩ căm thù đàn ông.

Ngọc hỏi tiếp với đôi mắt lấp lánh:

- Thế thì tại sao ba lại cua đuọc mẹ hay vậy?

Chưa kịp trả lời, Ngọc lại nói tiếp:

- Vậy ba kể cho con nghe đi!

Được Ngọc hỏi như vậy, ba của Ngọc mỉm cười rồi nói:

- Nếu con muốn như vậy thì ba sẽ kể cho con nghe. Bắt đầu từ khi kết thúc học kì một...

....................

Vậy là sau khoảng bốn, năm tháng kểt từ khi học xong lớp mười hai. Lúc này, cả khối mười hai, trong đó có Long đều phải ôn bài với cường độ cao để chuẩn bị cho kì thi quan trọng của học kì một. Thời kì đó, mạng internet vẫn là thứ gì đó xa xỉ, cho nên muốn tìm hiểu thông tin gì đó thì rất là tốn thời gian. Còn đối với việc tìm tài liệu để học, ôn thi, không phải như bây giờ lên mạng "sệt" một cái là ra cả đống tài liệu để mà tha hồ thu nạp kiến thức. Vào thời này, để có kiến thức thì ngoài việc học thêm ra, nếu không thì phải tìm tư liệu trong nhà sách,thư viện, hay là xin lại bài tập của đàn anh đàn chị. Nhưng mà dù thời đó có khó khăn, thì tin thần hiếu học ngàn đời nay của con người Việt Nam vẫn được phát huy. Điển hình là Long, mặc dù có hơi khó khăn để tìm tài liệu học tập, cậu vẫn cố gắng tìm cho bằng được những thứ cần thiết cho việc ôn thi học kì một.

Ở nhà anh họ của Long. Anh họ của Long đã tốt nghiệp cấp ba được một năm. Cậu nghĩ rằng có thể đến nhà anh họ xin tài liệu và đề thi, không nghĩ nhiều, cậu lấy xe đạp đến nhà anh họ.

Từ nhà cậu tới nhà anh họ cũng không xa lắm, chỉ đi xe đạp mất khoảng mười phút là tới. Nhân tiện, hôm nay là thứ bảy, sau khi cậu học xong thì đến nhà anh họ xin tài liệu luôn:

- Cô ơi! Anh họ có ở nhà không?

Nghe thấy tiếng gọi của Long thì một người phụ nữ trong nhà ra đáp:

- Giờ anh họ con đang trong phòng đấy! Mà con đến tìm anh họ để làm gì vậy?

Người phụ này là mẹ của anh họ. Sau khi hỏi cậu xong thì cậu đáp lại:

- Dạ, con đến là để xin tài liệu để tìm tài liệu ôn thi.

Người phụ nữ gật đầu và nói:

- Vậy con vào đi.

Sau khi vào nhà, Long gặp anh họ và được cho tài liệu để ôn thi, trong đó còn có tài liệu ôn thi học kì hai với tài liệu ôn thi tốt nghiệp. Đống tài liệu đó được bỏ vào cái bọc nilon và để vào rỗ xe đạp. Cậu cũng cảm ơn anh họ mau chóng đạp xe về nhà để kịp giờ ăn trưa.

....................

Sau một quãng thời gian ôn thi túi bụi. Cậu cũng sẵn sàng cho việc ôn thi học kì một khối mười hai. Phải nói là thời đó phương tiện giải trí không có nhiều, cho nên cậu cũng có nhiều thời gian để tập trung ôn thi. Sau nhiều ngày ôn thi, cuối cùng cậu cũng chuẩn bị tin thần để thi. Sau khi thi xong môn cuối cùng, mọi áp lực trên người cậu dường như biến mất. Khi thi xong thì cậu cũng lập tức về nhà. Khi đi ngang qua một con hẻm thì cậu thấy ở đó tụ tập một đám thanh niên côn đồ. Cậu thấy lạ nên dừng xe lại để hóng:

- Tụi nó tập trung ở đây làm gì vậy?

Tập trung nhìn kĩ hơn một chút, cậu thấy một nhóm thanh niên xăm trổ khoảng mười lăm người đang bao vây một nhóm nữ sinh cấp ba. Trong nhóm nữ sinh thì còn có những bạn nữ trong lớp kể cả Ngân. Điều này làm Long cảm thấy ngờ vực về một điều không ổn sắp sửa xảy ra:

- Rốt cuộc là tụi nó muốn làm gì với bọn họ? Có lẽ mình nên chờ ở đây một chút xem tình hình như thế nào trước đã?

Cậu dừng lại quan sát một chút để xem xét tình hình, lúc này cậu lại nghĩ nếu một trọi mười lăm nếu không thua thì cũng què, nhưng ít nhất thì cũng phải đuổi được bọn chúng nếu cảm thấy họ sẽ gặp nguy hiểm.

Ở phía bên kia, một tên côn đồ xâm trổ đang làm hành động với một nữ sinh tóc hai bím:

- Này em gái, đi chơi với anh nào?

Sau đó, hắn cầm tay cô nữ sinh tóc hai bím lên. Cô nữ sinh phản ứng bằng cách rút tay lại và quát:

- Mau tránh xa tôi ra cái tên biến thái! Nếu không thì tôi sẽ...

Chưa kịp nói xong, cô gái bị hai thanh niêm nắm tay khóa cô lại, còn một tên thì lấy tay bịt miệng lại. Lúc này, cái tên hồi nãy có lẽ là đại ca nhếch mép cười và nói:

- Nếu không thì mày sẽ la lên và báo công an đúng không? Nói cho mày biết, tao là chủ của địa bàn này, ai gặp tao cũng phải quỳ đấy! Còn mày, thì là cái thá gì chứ?

Lúc này, thì có khoảng ba mươi lăm tên lại gần, một tên đại diện ra và nói:

- Đại ca, em mới thu phí ở khu buôn bán xong, tổng cộng là năm mươi triệu. Còn những người chưa nộp thì bọn em đã đập phá hết quầy hàng của họ rồi.

Nghe những điều này từ bọn chúng nói ra, ánh mắt của cậu đã chuyển sang căm hờn cực độ, cậu tức tối tiến lại gần đám người này nhưng đã bị một ông chú xe ôm chặn lại:

- Này cậu kia, định làm gì vậy? Bộ cậu định đi tự sát khi đâm đầu vào bọn chúng à?

Bị chú xe ôm chặn lại, cậu dừng chân lại, nhắm mắt và hít thở một hơi dài để lấy lại bình tĩnh. Cậu nhận ra rằng nếu cứ đơn phương tiến vào thì chỉ có con đường duy nhất là xuống địa ngục, cậu đã nghĩ ra được phương án tốt nhất và nhếch mép cười nói với chú xe ôm:

- Cháu vẫn sẽ đi, nhưng sẽ đi bằng cách khác.

Ngay lập tức, cậu chạy đi một hướng khác, đều này làm chú xe ôm ngơ ngác chẳng hiểu điều gì xảy ra. Trong lúc chạy, cậu đã tìm một thấy một cái loa, cậu hỏi mượn, chưa kịp đồng ý thì cậu cầm loa lên:

- Mọi người, từ trước đến nay, chúng ta đều có một cuộc sống bình thường như bao người khác. Chúng ta có cuộc sống hạnh phục với gia đình, người thân, bạn bè. Ai sau khi đi làm về thì cũng đều muốn dùng số tiền này để phục vụ những nhu cầu thiết yếu của cuộc sống, để nghĩ ngơi thư giãn, để giải trí. Hay là dùng số tiền để an dưỡng cha mẹ già, chăm sóc cho đứa con thân yêu của mình. Số tiền đó dù nhiều hay ít, thì nó vẫn là những đồng tiền chân chính. Số tiền này là chính bản thân ta kiếm được bằng đôi bằng đôi bàn tay này, chứ không phải là chiếm đoạt của người khác làm của mình.

Cậu dừng nói một chút, rồi nhìn mọi người xung quanh cậu. Ai nấy trong khu chợ cũng chú ý tới cậu, họ cầm những thứ có thể chiến đấu, còn bọn côn đồ nghe thấy thì cầm vũ khí chạy tới hòng ngăn cậu lại. Mặc dù vậy, cậu vẫn bình tĩnh và nói tiếp qua loa:

- Nhưng, cuộc sống của chúng ta đã bị bọn chúng cướp lấy. Để sống yên ổn, chúng ta phải nhẫn nhịn đủ điều, thế mà bọn chúng cũng chẳng để chúng ta yên ổn. Tất cả mọi người trên đời này đều có quyền được sống, tự do và mưu cầu hạnh phúc, thế mà bọn chúng lại nhẫn tâm lấy đi những quyền sống cơ bản của chúng ta, không coi chúng ta là con người. Nhưng, từ nay về sau, chúng ta sẽ bắt đầu một cuộc sống mới, cách duy nhất đó chính là vùng lên đánh bại bọn chúng.

Kích động tâm lý của họ xong, cậu ra khẩu hiệu chiến đấu chống bọn chúng, còn bọn côn đồ thì đã chùm chân vì sợ hãi trước khí thế của khu chợ, thấy vậy Long liền chốt:

- Từ bây giờ trở đi, ai có súng dùng súng, ai có gươm dùng gươm, không có gươm thì dùng cuốc, thuổng, gậy gộc. Không phân biệt già, trẻ, gái, trai, hễ là nhưng người bị bọn chúng áp bức thì phải đánh cho chúng một trận, để sau này không cho phép bọn chúng đến cướp đời sống yên bình của chúng ta.

Cậu vừa dứt lời thì đã có nhiều tiếng gọi phản ứng:

- Đúng vậy, phải đánh bọn chúng một trận

- Từ trước tới giờ toàn bị bọn chúng ức hiếp, bây giờ thì đánh tụi nó mới hả dạ!

- Chúng ta có tới cả trăm người cơ mà, sợ quái gì bọn chúng chứ, giờ mau đánh bọn chúng để bọn chúng không giám bén mặt vô đây một lần nữa!

Sau đó nhưng tiến hô đánh vang lên, những tiếng hô đã vang khắp một khu vực mà bọn chúng kiểm soát. Lúc này, bọn côn đồ đứng co cụm một chỗ giữa đám đông phẫn nộ. Một đứa đàn em run sợ nói với đại ca của chúng:

- Đại ca, em thấy hay là tìm cách rút lui đi. Chứ giờ ta không đánh lại cả trăm, ngàn người đang phẫn nộ đâu.

Tên đại ca nhìn quanh, vẻ mặt của hắn đầy vẻ lo sợ, bao nhiêu năm lăn lộn đã cho hắn nhiều kinh nghiệm, hắn nhận ra dù có làm thế nào thì cũng thoát được sự tức giận của họ, hắn trầm giọng nói với cánh đàn em:

- Tụi bây, giờ có làm gì thì cũng vô ích. Bây giờ chỉ có con đường duy nhất là đầu hàng mà thôi!

Thế là bọn chúng đành phải bỏ hết hung khí xuống đất và đầu hàng, sau đó thì có nhiều người tiến lại trói hai tay của bọn chúng. Trong đám côn đồ, từng tên lần lược bị trói, trói đến tên cuối cùng thì mọi người đều hân hoan vui mừng và may mắn là không có ai phải đổ máu.

Sau đó, Long đi đến chỗ các cô gái đó và nói:

- Bây giờ mọi người đều an toàn cả rồi!

Tâm trạng của các cô gái đã tốt hơn sau khi nghe được lời khẳng định của Long. Còn Ngân thì có vẻ như đã có cảm tình với Long khi cậu đã làm đảo lộn quan điểm của cô về đàn ông.

Tối hôm đó, ở khu chợ đã có một lễ hội tưng bừng vì đã chống lại hành công bọn chúng, các món tiệc được bày ra rất nhiều món ngon được chế biến từ động, thực vật được những tiểu thương trong chợ nhiệt tình cung cấp.

Sau sự kiện hôm đó, cả tỉnh Bến Nguyệt đều đồng lòng chống lại bọn côn đồ, rồi lan ra các tỉnh xung quanh và cả nước.

....................

- Thế giờ họ như thế nào rồi? Sau đó họ có tìm ba để trả thù không?

Trước câu hỏi ngây ngô của Ngọc, Ba tôi cười và nói:

- Giờ bọn chúng chí thú làm ăn hết cả rồi! Thậm chí thỉnh thoảng còn mời ba đi nhậu nữa cơ đấy!

Có vẻ như thấy có sự lạc đề, tôi nói với ba:

- Ba à, ba kể chuyện cua mẹ như thế nào mà? Có vẻ như bị lạc đề rồi đấy!

Ba tôi nhận ra và nói với chúng tôi:

- Thôi được, để ba kể tiếp cho các con nghe.

....................

Một khoảng thời gian sau sự kiện đó,quan điểm về đàn ông của Ngân đã bị Long làm đảo lộn. Vốn dĩ từ trước đến nay,cô từng nghĩ rằng đàn ông chỉ là loại lưu manh, chỉ biết sử dụng mỗi bạo lực để giải quyết vấn đề. Để giải quyết thắc mắc, cô quyết tâm tìm câu trả lời chính từ miệng của Long.

Sau giờ tan học, cô đến bàn học của Long rồi nói:

- Này Long, mình muốn nói với cậu một chuyện.

Đều này làm cậu có chút gì đó bất ngờ. Bởi vì từ trước đến giờ, cậu thấy cô chưa từng bắt chuyện với nam giới bao giờ cả. Nhưng dù vậy, cậu vẫn trả lời cô ta:

- Thế, cậu tìm tôi có chuyện gì?

Ngân đứng một lát, rồi nói:

- Cảm ơn cậu nhiều, nếu không có cậu thì mình đã có thể không còn đứng ở đây rồi.

Long đứng dậy rồi nói với cô:

- Cậu không cần phải làm như vậy đâu! Đây là việc mà ai cũng phải làm khi thấy sự bất bình mà thôi!

Sự khiêm tốn của cậu làm cô thấy kì lạ. Bởi vi trước đây cô cho rằng đàn ông chỉ là những tên thích khoe khoang, nhưng trước sự khiêm tốn của cậu cũng làm cô hơi ngại. Sau đó, Long đề nghị chở cô về nhà, những ngày sau đó, mỗi khi đi học, cậu liền trở cô đi và về. Dần dần thì hai người đều trở nên thân thiết.

....................

Vài tháng sau, cậu đã chuẩn bị đi thi tốt nghiệp xong, bài thi đối với cậu thì vừa sức, không có gì khó khăn. Sau đó, cậu trở Ngân về, đang đi giữa đường thì cô nhờ Long:

- Này Long, hay là mình kiếm chỗ nào để ăn mừng đi!

Cậu trở Ngân theo hướng cô chỉ, đi tới bãi đất trống thì kêu cậu dừng lại, mặc dù khó hiểu nhưng cậu cũng làm theo, sau khi dừng xe thì cô dùng hết mọi sự cam đảm để tỏ tình với cậu:

- Long à, thật ra là mình có điều này để trong lòng lâu lắm rồi!Em yêu anh, anh làm bạn trai em nhé!

Cậu sững sờ một lúc rồi cười nhếch mép:

- Mình từ chối làm bạn trai...

Chưa nói xong, Ngân liền chạy đi, nhưng bị Long nắm tay cô lại, sau đó cậu lấy một chiếc hộp nhỏ màu đỏ ra, mở ra lấy chiếc nhẫn rồi quỳ một chân xuống:

- Ngân à, em có thể làm vợ của anh được không?

Cô nắm tay và trả lời Long:

- Em đồng ý!

....................

(Ngày hoàn thành: Chủ nhật, ngày 17/1/2021.)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play