Như vậy là sau một ngày nghỉ lễ, chúng tôi cũng quay lại lớp học vào ngày hôm nay. Phải nói là sau những ngày tháng học liên tục, thì việc được nghỉ một ngày ngoài chủ nhật cũng là quý giá lắm rồi. Dù sao, thì việc nghỉ ngơi vào lúc này cũng là quan trọng, khi mà nó giúp cho chúng tôi một ngày để phục hồi thể lực để đủ sức mà lao lực học tập những ngày sắp tới.

....................

Hôm nay, tiết đầu tiên cũng chính là tiết chủ nhiệm. Cô giáo của lớp học chúng tôi, Vương Kim Mai vào lớp. Cô giáo trẻ mặc trên mình một chiếc váy hồng, phù hợp với tính cách của cô gái trẻ hai mươi lăm tuổi, với lại cô còn chưa có bạn trai nữa.

Khi cô chủ nhiệm bước vào lớp thì một bạn nam trong lớp nhanh nhảu khen:

- Cô ơi, sao hôm nay cô đẹp quá đi à!

Lời hen của nam sinh lớp mười trong lớp tôi khiến cho cả lớp ồ lên một tiếng. Không nhờ là trên đời này lại có kẻ cả gan dám "tấn công" lộ liễu như vậy. Nhưng, có hoa thì phải có quả và nó sẽ phải diễn ra.

Sau đó, cô giáo chủ nhiệm cười rồi nói:

- Cảm ơn vì lời khen của em nhé!

Tiếp theo, cô giáo nói tiếp:

- Em này, với lời khen của em khi nãy, thì cô sẽ ưu tiên cho em lên trả bài trước nhé! Được ưu tiên trước là sướng quá rồi còn gì?

Trước câu nói chả cô, thì bạn nam sinh kia có vẻ như đang bị đứng hình mất năm giây, sau đó lại lắp bắp phản đối ý định của cô giáo:

- Thưa cô, như vậy thì không...

Chưa kịp nói xong thì cô giáo lại tiếp tục cười nói như không có gì xảy ra cả:

- Dù sao thì bây giờ cũng là đầu tiết, em mau lên đây rồi trả bài thôi nào!

Sau đó, nam thanh niên xui xẻo kia bị gọi lên trả bài và sau đó được cô tặng cho một con ngỗng khiến cho nam sinh kia chỉ biết "nước mắt em rơi, nụ cười đã tắt" mà thôi.

Mặc dù thấy tội cho nó, nhưng mà tôi cũng không quan tâm cho lắm. Bởi vì tôi còn phải xung phong trả bài để được điểm. Dù sao thì tôi vẫn bị thiếu một cột điểm miệng cần phải trả. Với lại thì tôi cũng đã có trước sự chuẩn bị học bài trước ở nhà rồi. Vì thế cho nên tôi rất tự tin vể việc kiểm tra miệng.

Sau một hồi im ắng vì chuyện hồi nãy, cô giáo nói tiếp như không có chuyện gì xảy ra vậy:

- Các em, cô đã nhắn cho lớp vào ngày hôm qua rồi. Giờ có em nào xung phong lên trả bài không? Nếu có thì cô sẽ cộng điểm cho.

Tôi lập tức giơ tay lên xung phong và tự đề cử mình lên trả bài:

- Cô ơi, để em lên trả bài lấy điểm. Dù sao em cũng bị thiếu mất một cột.

Cô nghe vậy liền cười rồi nói với tôi:

- Vậy, mời em Lê Ninh lên trả bài. Cô sẽ cộng một điểm xung phong cho em.

Sau đó, tôi đi lên trả bài và được tám điểm, rồi được cộng thêm một điểm nữa là thành chín điểm. Sau này thì chỉ cần làm bài tập ở trên bảng là được cộng thêm một điểm, thế là được tròn trĩnh mười điểm rồi.

Khi tôi trả bài xong, thì có một số đứa "đánh hơi" được cơ hội lần này thì liền lao nhao xung phong lên và cũng được cho điểm cao. Quả là một ngày thu hoạch lớn cho lớp 10B3, ngoại trừ... à mà thôi, chuyện đã qua rồi thì cho qua luôn đi, đừng có nhắc lại quá khứ đau buồn của nam thanh niên đó.

....................

Sau bốn mươi lăm phút của tiết học đầu tiên. Tiếng trống báo hiệu giờ ra chơi quen thuộc được vang lên bởi cú đánh trống đầy uy lực của chú bảo vệ.

Như vậy, giờ ra chơi đầu tiên trong ngày hôm nay bắt đầu. Thời gian ra chơi đầu tiên diễn ra trong vòng mười lăm phút, còn những giờ ra chơi sau là mười phút. Sở dĩ, giờ ra chơi đầu tiên tới mười lắm phút là do đây là lúc mà còn sớm, một bộ phận không ăn sáng kịp. Vì thế, khoảng thời gian mười lăm phút là cũng vừa đủ để ăn sáng, tiếp năng lượng cho việc học tập cả ngày.

Giờ ra chơi vừa vang lên, có vài đứa liền ùa xuống ăn sáng, trong đó có cả Trúc Linh, cô ấy xuống căn tin ăn sáng và cũng rủ tôi đi theo:

- Này Ninh, cậu có muốn xuống dưới căn tin cùng mình không?

Được Linh mời, tất nhiên là tôi gật đầu đồng ý rồi, sao mà từ chối được chứ. Thế là tôi liền đáp lại cô ấy:

- Ừ, vậy thì ta mau xuống dưới căn tin ăn sáng thôi, không thì sẽ trễ giờ mất.

Sau đó, chúng tôi đi tới căn tin, dù sao thì từ căn tin tới lớp học vẫn không xa lắm, đi bộ khoảng một phút là tới.

....................

Ở trước căn tin, tôi nhìn thấy học sinh ở đó đông nghẹt tranh giành mua đồ ăn sáng. Thật là đông quá đi, đáng lẽ là phải cho giờ ra chơi đầu tiên khoảng mười hai mươi phút thì mới mong ăn uống kịp giờ cho những bạn không may đến ăn sau mới được.

Nhìn thấy quá nhiều học sinh thì cô ấy cũng hơi ngại, quay sang tôi rồi nói:

- Ninh à, hay là đợi giờ ra chơi sau rồi ăn, chứ giờ đông quá thì cũng khó ăn chi kịp giờ.

Tôi lắc đầu từ chối trước câu nói hồi nãy của Linh:

- Không được, dù sao thì cậu vẫn chưa ăn sáng. Nếu để cái bụng đói meo thì sẽ không đủ sức mà học tiếp.

Vừa dứt lời thì tôi đề nghị tiếp:

- Hay là để mình mua dùm cậu, còn cậu cứ kiếm chỗ nào trống rồi ngồi trước đi. Mà khoang, cậu muốn ăn gì để mình mua ùm?

Lời đề nghị giúp đỡ khi nãy chẳng khác gì sự ga lăng của đàn ông vậy. Dù vậy, nó cũng ở một mức độ nhất định và không quá lố. Với lại, lời đề nghị khi nãy của tôi đã làm cho cô ấy cảm thấy hơi ngại ngùng một chút và nói:

- Vậy thì, cậu mua cho mình cho mình tô mì là được. Cho nên, phiền cậu vậy!

Sau đó, cô ấy đi vào căn tin mua nước ngọt uống rồi tìm chỗ ngồi. Còn tôi thì vào mua cho cô ấy một tô mì nước còn nóng thổi trong khi chen chút với đám học sinh.

Sau khi trong vài phút "chiến đấu" thì tôi cũng đem ra một tô mì nước nóng thổi ra và bưng tới chỗ Linh:

- Linh, mì của cậu đây, ăn nhanh đi kẻo nguội.

Sau đó, tô mì được tôi đặt xuống chiếc bằng nhựa. Khói nóng nghi ngút từ tô mì nóng thổi ra khiến cho cái bụng đang đói của cô ấy kêu cồn cào cả lên, cứ như đang hối thúc cô ấy ăn nhanh lên vậy.

Cô ấy lấy đôi đũa và một cái muỗng từ ống đựng và chuẩn bị ăn, còn tôi cứ thế mà ngắm cô gái dễ thương này mà ăn.

Nhưng, đang ăn thì bị nhìn hoài thì cũng khiến cho người ta có một chút ngại đấy. Vì thế, khi mà tôi nhìn cô ấy chằm chằm trong lúc ăn như thế này thì cũng khiến cho cô ấy hơi khó để ăn được một cách tự nhiên. Tôi lập tức nhận ra và nói

- Xin lỗi cậu, mình không để ý về chuyện này. Đầu của mình toàn suy nghĩ lung tung không. Cho nên, cậu không cần phải để tâm đâu.

Linh dừng đũa lại trong lúc ăn và cười nói:

- Không sao đâu, mình không có để tâm đâu.

Mặc dù nhìn bề ngoài của cô ấy như vậy thôi, chứ trong sâu thẳm tâm hồn thì không như vậy, rối loạn vô cùng. Với lại, cách xử trí của Linh cũng là khá là khôn ngoan, nếu là cô gái khác thì đã quay mặt sang chỗ khác mất rồi. Điều này làm tôi thâm phục vô cùng trước cô ấy.

Nhưng, dù ở góc độ nào thì tôi vẫn còn thấy hơi ngại khi mà cứ nhìn con gái nhà người ta một cách chằm chằm như vậy. Nhìn vậy chả khác gì kẻ biến thái đâu chứ? Không biết kiểu này có gây nên sự bất thiện cảm cho người ta không nữa?

Trong lúc luồng tư tưởng của tôi đang trở nên cực kì hỗn loạn thì cuối cùng Trúc Linh cũng đã ăn xong. Cô ấy đứng dậy và nói với tôi:

- Ninh à, mình ăn xong rồi. Giờ mau lên lớp thôi.

Khi chuẩn bị lên lớp, thì đột nhiên cô ấy chợt nhớ ra một điều gì đó. Cô ta kêu tôi và nói:

- Ninh, chờ đã, mình quên mất.

Tôi thắc mắc hỏi:

- Thế, cậu còn quên gì à?

Cô ấy cười nhẹ một tiếng, sau đó đút tay vào trong túi lấy một cái bóp ra rồi lấy tiền đưa cho tôi rồi nói:

- Mình xin lỗi, do mình do mải mê ăn uống quá mà quên trả tiền cho cậu.

Tôi lập tức đẩy tay cô ấy lạ rồi nhẹ nhàng lắc đầu từ chối:

- Cậu không cần phải trả tiền đâu. Hôm nay mình bao đấy!

Cô ấy có vẻ lắp bắp một chút khi đáp lại tôi:

- Nhưng..., như vậy thì...

Tôi lập tức cắt lời, không để cho Linh kịp nói tiếp:

- Không sao đâu! Đừng ngại, lâu lâu bao cậu một chút thôi cũng không có gì quá đâu. Cho nên cậu đừng ngại.

Sau đó, cô ấy cảm ơn tôi một tiếng và chúng tôi cùng nhau đi vào lớp.

Có thể nói, đây chính là cách tán gái trong một cuốn "bí kíp tán gái gia truyền nhà họ Lưu" mà tôi mượn ở thằng bạn đã cua thành công khi mà nó chỉ còn mới học lớp tám. Ngoài ra, tôi còn có một cuốn sách rất hay có tên là "Nhà tôi ba đời tán gái, đảm bảo đổ trăm phần trăm" nữa.

Thế nhưng, có vẻ như trong lúc tôi và cô ấy đang đi chung với nhau thì tôi đã suy nghĩ hơi bị lố thì phải. Thế là, tôi lập tức ngừng ngay lập tức những dòng suy nghĩ kì quặc này trước khi nó lộ ra khỏi khuôn mặt.

Trong lúc vừa dút ra khỏi dòng suy nghĩ đó, khi đang đi trên cầu thang tôi hỏi cô ấy:

- Linh à, dù sao thì cũng gần thi học kì rồi. Chắc chắn áp lực ôn thi rồi cũng sẽ đến. Chi bằng chúng ta nên đi đâu đó chơi để thoải mái một chút.

Lúc này, Linh hơi cúi gầm mặt xuống trước lời đề nghị đi chơi của tôi. Như vậy thì có thể cực kì chắc chắn một điều rằng. Những gì mà tôi áp dụng trong những cuốn bí kíp đang gặt hái được những thành tựu nhất định.

....................

Trong lớp học, sau khi giờ ra chơi kết thúc. Tôi và cô ấy đã bước vào lớp thì đột nhiên cô ấy bắt chuyện:

- Nếu cậu muốn, thì mình cũng muốn đi một nơi.

Tôi ngay lập tức hỏi:

- Thế thì, cậu muốn đi đâu? Để mình dẫn cậu đi.

Trúc Linh trả lời trước câu hỏi:

- Từ khi mình đến sinh sống tại thành phố Bến Nguyệt đến giờ, thì mình vẫn chưa được đi nhiều nơi cho lắm. Nếu có thì chỉ là đi lòng vòng trung tâm chứ không đi đâu xa hơn cả...

Cảm thấy như cô ấy trả lời quá dài dòng, chả khác gì giáo viên dạy môn Ngữ Văn. Điều này làm tôi hơi thiếu một chút kiên nhẫn, vì thế cho nên tôi ngay lập tức tằng hắng và ngắt lời của Linh:

- Này Linh, có lẽ cậu nói hơi bị nhiều rồi đấy!

Sau đó, tôi nhanh chóng chốt lại câu hỏi với Linh:

- Thế, cuối cùng, cậu muốn đi đâu chơi?

Linh suy nghĩ một chút, rồi sau đó trả lời:

- Hay là ta đi điện gió biển đi, dù sao thì ở đó cũng khá nổi tiếng lắm đấy! Dù sao thì mình cũng chưa ra nơi đó một lần. Hay là cuối tuần này, cậu chở mình đi ra ngoài cánh đồng điện gió có được không?

Lúc này, tôi nhận ra một điều rằng. Đó là Linh kêu tôi "chở đi" chứ "không phải" là dẫn đi. Như vậy thì có phải là mức thân thiết rồi không? Nhưng trước khi suy nghĩ quá đà thì tôi nhanh chóng ổn định tâm trí của bản thân, rồi gật đầu nhẹ một cái đồng ý rồi nói:

- Được chứ! Dù sao thì chủ nhật mình cũng rãnh rỗi. Nếu cậu muốn thì mình sẽ chở cậu đi luôn.

Nói xong, thì lập tức lớp trưởng hô vang lên:

- Giáo viên vào lớp, cả lớp đứng.

Tiếng hô của thằng lớp trưởng Hậu đã tạm thời cách đứt cuộc trò chuyện của hai chúng tôi. Nhưng dù sao cả hai cũng ngồi cùng bàn với nhau, cho nên sau khi đứng dậy chào giáo viên xong thì chúng tôi lại bắt đầu bàn bạc tiếp tục về đề tài ấy.

....................

Sau vài tiết học nhàm chán trên lớp, cuối cùng thì tiếng trống ra về đã được vang lên bởi chú bảo vệ với tiếng kêu đầy uy lực.

Tất nhiên là sau một buổi học uể oải thì khi nghe thấy tiếng trống vang lên, thì mọi người trong lớp tôi đều reo lên một cách đầy vui mừng. Sau đó thì họ đã nhanh chóng dọn dẹp công cụ học tập một cách nhanh nhất có thể rồi nhanh chóng xuống dưới rồi lấy xe về.

Còn khung cảnh lúc ra về thì trước sau như một, ngày nào chả như ngày nào điều diễn ra một khung cảnh hết sức là quen thuộc, đó chính là kẹt xe. Bởi vì quá ngán cái cảnh kẹt xe này đây, cho nên tôi thường đợi một khoảng thời gian dăm ba phút đợi cho cảnh tượng ấy giảm bớt đi thì mới dắt xe ra về.

Tôi nhanh chóng mặt cái áo khoát màu đen tuyền trên người rồi đội nón cũng màu đen nốt rồi cầm lấy cái chìa khóa và thẻ xe đã được đút sẵn trong túi mình ra. Sau đó thì tôi cầm lấy chìa khóa ghim thẳng vào cái ổ khóa, còn cái thẻ xe được cầm nắm chặt trên tay để đảm bảo nó không bị rớt.

Xong xuôi thì tôi lái chiếc xe chạy ra ngoài cổng trường và đưa cho chú bảo vệ rồi đi về.

....................

Trên đường về, lúc này thì trời cũng bắt đầu trở nên nắng gắt hơn rất nhiều so với sáng sớm ban mai. Đó là do hướng chiếu sáng từ Mặt Trời chiếu theo phương vuông góc so với mặt đất, khiến cho thời tiết chở nên nắng gắt hơn.

Nhưng trước khi tôi phi thẳng xe một cái vèo từ trường tới nhà, thì tôi cũng phải đi đón cái con Ngọc về nữa.

Trường của Ngọc thì nằm ở ngay con đường từ nhà tới trường tôi học. Vì thế, việc chở nó đi học hoặc là đi về rất là tiện. Bây giờ, tôi đang đợi đón nó và đang ở trước cái cổng trường học. Thấy đợi nó ra hơi lâu, tôi thắc mắc:

- Con Ngọc đang làm gì mà lâu thế không biết?

Một lúc sau, nó đi ra. Khi nó nhìn thấy tôi thì liền ngay lập tức réo:

- Anh hai! Em ra rồi nè! Mau về nhà thôi!

Sau đó, nó chạy lại chỗ tôi. Tôi vẫn định hỏi nó là tại sao lại ra lâu như vậy. Nhưng chưa kịp hỏi thì nó cười rồi xin lỗi:

- Em xin lỗi vì đã để bắt anh chờ lâu. Bởi vì là do cô giáo cứ bắt tụi em phải làm xong đống bài tập rồi mới cho ra về.

Khi biết được nguyên do tại sao nó lại ra trễ, thì tôi cũng nhẹ gật đầu và nói:

- Được rồi, giờ ta mau nhanh về nhà thôi!

Ngọc nhanh chóng leo lên xe rồi lấy cái nón bảo hiểm màu hồng xinh xắn ấy đội lên và cài dây lại. Xong xuôi thì tôi chuẩn bị chạy thì Ngọc đề nghị:

- Anh hai, trên đường về nhà thì sẵn tiện mua một bịch nước mía cho em được không? Dù sao thì cũng lâu rồi, em vẫn chưa uống nước mía nữa.

Tôi chấp nhận lời đề nghị của Ngọc:

- Thôi được, để anh mày mua cho bịch nước mía mà uống. Dù sao những ngày gần đây cũng nắng nóng, cho nên mua một bịch nước mía giải khát cũng là một lựa sự lựa chọn không tồi.

Ngọc vui vẻ cảm ơn tôi:

- Cảm ơn anh hai!

Sau đó, trên đường về nhà, tôi đã ghé qua một quán nước và mua vài bịch nước mía về uống.

....................

Bạn đang đọc Chuyên Tình Thanh Xuân Cấp Ba Của Tôi. Được sáng tác bởi Luuhphat.

(Ngày hoàn thành: Thứ tư, ngày 24/3/2021.)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play