Qua bảy ngày ở Khuynh Nhã vương phủ, không ngày nào là Đoan Mộc Ly Tâm không bệnh. Không nhiễm phong hàn thì cũng trật chân, đau bụng, nói chung người hầu hạ trong phủ cũng thấy ngao ngán. Quận mã gia mà bọn họ mong đợi cứ như một kẻ sắp chết tới nơi. Mà chung quy là nàng chán ghét cảnh nhập cung nghe Tề Tử Liên tra tra vấn vấn, Ninh Triệt biết vậy cũng đành nhắm mắt cho qua không ép uổng nàng. Ninh Triệt nàng một mình vào cung liền muốn làm an lòng Tề Tử Liên, một mực muốn lấy Đoan Mộc Ly Tâm, sự kiên định đến mức khiến Tề Tử Liên không thể từ chối đành hai tay dâng viên minh châu cho một kẻ lai lịch chưa rõ, mặt mũi chưa tường tên Niệm Hàn. Không phải Tề Tử Liên qua loa mà là hắn tin tưởng Ninh Triệt, chỉ cần là người nàng chọn hắn đều an tâm, thân phận gì đó vốn không quan trọng, sau hôm nay hắn chính là quận mã tôn quý của Tây Thần.

Phải. Hôm nay là đại hôn của Ninh Triệt cùng Niệm Hàn quận mã.

Tề Trác Quân đến từ sớm còn đặc biệt chuẩn bị đại lễ náo náo nhiệt nhiệt tiến vào Khuynh Nhã phủ. Thập tam điện hạ cứ như bốn năm trước khi chưa rời kinh, khuôn mặt tuấn mĩ vẫn toát ra vẻ anh khí vốn có. Khí chất hắn phi phàm, bộ dáng sương gió hơn so với bốn năm trước Ninh Triệt nàng gặp. Khi trước hắn vô cùng yêu thích nàng từng xin ban hôn với nàng, đáng tiếc nàng chỉ xem hắn như ca ca chưa hề có ý niệm nào sâu hơn. Nhưng nàng lại đặc biệt yêu thích thân muội muội của hắn là Trác Vân. Mặc dù đến giờ nàng không giải thích được sự rung động đó nhưng cái chết của nàng ấy bao nhiêu năm qua vẫn là một vết thương với nàng. Đã qua nhiều năm vết thương đó đã phần nào lành lại.

– Triệt. Ta mang đại lễ đến cho ngươi đây.

Ninh Triệt ngẩn ra một lúc, rất lâu rồi ngoài Tề Trác Vân không ai gọi nàng là Triệt. Dù chỉ một chữ nhưng nàng cảm thấy đặc biệt biết bao, ấm áp biết bao.

– Ngươi vừa gọi ta là gì?

Tề Trác Vân ý thức được mình đã lỡ lời. Nàng cứ quen gọi Ninh Triệt như vậy, trải qua bốn năm nhất thời chưa sửa được.

– Triệt nhi, ca ca mang đại lễ đến mừng muội đây.

Nàng là dựa theo trí nhớ mà gọi Ninh Triệt như ca ca nàng gọi lúc trước, mong nàng ấy không cảm thấy quá kì quái.

– Ân.

Ninh Triệt lạnh lùng đáp lễ. Đối với Tề Trác Quân tạo ra khoảng cách, khi trước là vì chán ghét Tề Trác Quân, còn hiện tại là vì sợ nhìn hắn nàng sẽ nhớ tới Trác Vân, bởi hai khuôn mặt ấy cứ giống nhau như tạc.

Nhìn tới nhìn lui mới thấy hắn dẫn theo một nữ nhân. Bộ dáng cực kỳ xinh đẹp, bộ tử y lấp lánh khiến làn da bạch ngọc sáng lên dưới hàng trăm ngọn nến. Ngũ quan tinh xảo như được bàn tay ai tỉ mỉ họa nên, song nhãn lại dường như vô hồn sâu thẳm sắc lạnh đến đáng sợ.

– Đây là…

– A.. Đây là Hàn, nàng ấy là người của ta.

Ninh Triệt nghe Tề Trác Quân nói cũng muốn giật mình. Lại là Hàn, nàng vừa lấy một cái Niệm Hàn, nay Tề Trác Quân còn mang tới một cái nữ nhân tên Hàn? Thiên hạ này hết tên đặt rồi hay sao? Bất quá nàng ta cũng quá mức xinh đẹp đi với Tề Trác Quân cũng coi như xứng rồng xứng phượng.

Tề Trác Quân nắm lấy tay Đông Bách Hàn một khắc cũng không rời. Từ ngày mang nàng về Tây Thần nàng chợt phát hiện, không biết Tề Trác Hâm đối với nàng dùng dược gì mà khiến nàng không thể nhớ ra chuyện quá khứ, cứ như một người hoàn toàn khác đến cả tên cũng không còn ấn tượng. Thôi thì mượn nước đẩy thuyền nàng liền vẽ vời ra một chuyện khiến Đông Bách Hàn nghiễm nhiên trở thành vị hôn thê của nàng. Đông Bách Hàn dường như cũng không phản khán, thậm chí nàng nói với nàng ấy chuyện nàng là nữ cải nam trang cũng không thấy Đông Bách Hàn phản ứng. Cả ngày lãnh lãnh đạm đạm khiến nàng muốn khóc đến nơi.

– Hàn, nơi này náo nhiệt quá có khiến nàng khó chịu không?

– Quân. Chúng ta về đi

Tề Trác Quân nghệch ra. Đây là lần đầu tiên Đông Bách Hàn gọi nàng như vậy. Cả tháng nay bất quá chỉ là điện hạ, thập tam điện hạ hoặc ngươi, chưa khi nào gọi tên nàng thân mật vậy. Dĩ nhiên Tề Trác Quân vui vẻ không thấy mặt trời cáo từ Ninh Triệt để về phủ sớm. Ninh Triệt cũng không ngăn làm gì chỉ nói vài câu đa tạ rồi tiễn Tề Trác Quân về. Nàng còn bận tâm chuyện Niệm Hàn đang ở tân phòng đợi nàng, dù gì thành thân cũng đã thành thân, nàng không vào tân phòng thì ngày mai lại là chuyện bàn tán của thiên hạ. Đành vậy, phải vào thôi.

Kéttt. Tiếng mở cửa làm Đoan Mộc Ly Tâm nhíu mi, cũng không thèm mở mắt nhìn liền quay sang ôm chăn ngủ tiếp. Nàng mệt chết rồi. Ninh Triệt một thân hỉ phục bước vào phòng không thấy ai ra đỡ, cũng không một động tĩnh liền có cảm giác bực mình, tên kia có phải nam nhân không vậy? Dù chỉ là phu thê trêи danh nghĩa nhưng ít ra cũng phải thể hiện chút thành ý với nàng chứ? Nghĩ vậy liền sinh khí nàng bước tới giường thấy Đoan Mộc Ly Tâm an ổn ngủ lại dừng lại động tác.

Ninh Triệt nhìn rõ một chút, phát hiện người nằm trêи giường có vẻ mệt mỏi cùng căng thẳng, đường nét trêи mặt vô cùng thanh tú, điều này vốn không thể thuộc về một nam nhân. Nhìn từ da dẻ, tóc tai, tất cả khiến nàng nghi hoặc. Trong người nàng đã có chút men khi nãy uống cùng quan khách vừa rồi còn gặp Tề Trác Quân khiến nàng xuất hiện chút mơ hồ đem người trêи giường biến thành Tề Trác Vân, người nàng vẫn nhung nhớ bao nhiêu năm qua. Ngọc thủ vô thức tiến lại gần, do Ninh Triệt không hề biết võ công nên động tác vô cùng nhẹ nhàng, như sợi tơ lướt trêи khuôn mặt Đoan Mộc Ly Tâm. Đoan Mộc Ly Tâm vì quá mệt mỏi, lại không nhận thấy sát khí xung nên yên ổn ngủ, vả lại nàng cũng không khác Ninh Triệt, khi nãy miễn cưỡng uống vài li, tửu lượng nàng lại kém nên ít nhiều cũng đã say. Ninh Triệt càng sờ càng mê luyến bàn tay từ trêи mặt đã bắt đầu di động. Một lướt xuống cổ muốn kéo ra vạt áo hỉ của người kia. Tâm trí mê mê ảo ảo liền gọi.

– Vân nhi.

Hơi thở mang đầy tửu khi phả vào mặt Đoan Mộc Ly Tâm khiến nàng khó chịu, thuận tay đẩy đẩy khiến vạt áo hỉ nới lỏng ra. Ninh Triệt chỉ thấy miệng khô lưỡi khô mạnh bạo đưa tay vào trong. Đột nhiên có vật thể mát lạnh xâm nhập Đoan Mộc Ly Tâm mười phần tỉnh táo, mở ra mắt phượng nhíu chặt mi tâm một cái liền gạt phắt tay Ninh Triệt qua một bên.

– Làm gì?

Đoan Mộc Ly Tâm ngồi bật dậy, giọng điệu đã muốn sát khí ngút trời. Ninh Triệt không nói không rằng cố thu hồi khí chất thanh lãnh, tỏa ra chút ngạo khí đáp trả.

– Quận mã từ chối ta?

Đoan Mộc Ly Tâm cứng người. Trân trối nhìn nữ nhân trước mặt. Không biết có say quá hóa điên không lại ở nơi này hỏi nàng như vậy.

– Đi ngủ.

Lạnh nhạt buông một câu Đoan Mộc Ly Tâm liền nằm xuống giường bỏ mặc Ninh Triệt vẫn ngồi dưới đất sau cái đẩy của nàng. Ninh Triệt vốn không nghĩ bản thân nặng tình như thế, bốn năm dài đăng đẳng nàng tưởng mình đã quên hình bóng ấy, thế mà khi nãy gặp Tề Trác Quân nàng lại nhớ tới mỹ mạo mà từ lâu đã in tạc trong lòng. Giá như người đó là Vân nhi, giá như… À mà làm gì có nếu như nữa.

Ninh Triệt lắc đầu cười khổ cởi ra hỉ phục vắt lên bình phong. Thong thả tiến lại giường. Lại bị Đoan Mộc Ly Tâm lần nữa chặn lại

– Lại làm gì?

– Đi ngủ.

Ninh Triệt nhíu mày khó hiểu. Giường vốn của nàng, à nói cho đúng thì tất cả đồ đạc trong vương phủ này là của nàng, sao nàng lên giường của nàng ngủ mà còn phải giải thích.

– Ờ

Lúc này Đoan Mộc Ly Tâm mới nhấc người một cái cho Ninh Triệt leo lên. Nhưng ánh mắt sắt lạnh vẫn như cũ dọa nạt trái tim nhỏ bé của Ninh Triệt. Đột nhiên nhớ tới gì đó Ninh Triệt liền buông một câu.

– Ngươi thôi dùng ánh mắt đó nhìn ta đi được không, khi nãy nữ nhân bên cạnh Tề Trác Quân đã khiến ta khó chịu không thôi rồi.

Đoan Mộc Ly Tâm vờ như không nghe, im lặng nhắm mắt khiến Ninh Triệt cũng không lên tiếng an ổn đi ngủ. Đợi nghe được tiếng thở đều đều bên cạnh nàng mới mở mắt. Nhẹ nhàng xuống giường, mở ra cửa sổ. Tinh Nhi đợi ở đó từ sớm liền không tiếng động đến cạnh Đoan Mộc Ly Tâm.

– Ngươi tìm cách trà trộn vào tư phủ của Tề Trác Quân để ý nữ nhân bên cạnh hắn, chính là nữ nhân hắn lúc nào cũng mang nàng theo bên mình.

Tinh Nhi đảo mắt một chút, nàng nghe mệnh lệnh xong mà mờ mịt. Nhưng không tiện nói nhiều liền nhanh chóng rời đi.

Đoan Mộc Ly Tâm cảm thấy mình không đoán sai. Nữ nhân Ninh Triệt nhắc có lẽ là Hàn. Nhưng nguyên nhân gì nàng ấy không liên lạc với nàng thì nàng không rõ. Trước tiên không thể hấp tấp chỉ có thể âm thầm điều tra. Đang miên man suy nghĩ bỗng có tiếng người làm Đoan Mộc Ly Tâm giật mình.

– Quận mã gia. Khuya rồi ngài không ngủ sao lại đứng mở cửa sổ thế?

Ra là mấy tên thị vệ phủ tuần tra ban đêm, thấy nàng đứng đó thất thần nên đến hỏi. Nhìn đến y phục xốc xếch của nàng liền len lén cười. Đoan Mộc Ly Tâm cũng thuận theo tình thế trả lời.

– Ta là trải qua xuân tiêu nên khó ngủ không có việc gì các ngươi tiếp tục hành sự đi. Lần sau đừng gọi lớn vậy dọa chết bổn quận mã.

– Hảo hảo. Thuộc hạ tuân mệnh. Quận mã gia hảo mộng

Nhìn bọ họ đi xa Đoan Mộc Ly Tâm thở ra một hơi. Đóng lại cửa sổ, muốn leo lên giường lại thôi. Vẫn là ngủ ở trường kỷ kia đi, đột nhiên nàng cảm thông sâu sắc cho Đông Bách Hàn, mỗi lần nàng ấy bị phạt ra đây chắc cũng thống khổ lắm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play