Trong khi Đông Bách Hàn còn say ngủ vì dược tính và sự “lao lực” tối qua thì Đoan Mộc Ly Tâm đã ra ngoài từ rất sớm. Nàng là không đợi nữa muốn đi tính sổ với Tống Khuynh Nhan nên vừa thấy trời hửng sáng liền lập tức xiêm y lộng lẫy ra ngoài. Không ngờ tới vừa bước hậu viện nàng đã nhìn thấy Tuyết Nhi chần chừ đứng ở đó. Vừa thấy nàng đã vội vã quỳ xuống thi lễ.

– Nô tỳ tham kiến vương phi

Đoan Mộc Ly Tâm thoáng nghe khẩu khí có phần cố ý đè thấp giọng của Tuyết Nhi lấy làm khó hiểu. Nàng phất tay một cái ý bảo lui đi, Tuyết Nhi hơi khó xử rồi cũng cung kính cúi đầu ra khỏi hậu viện. Nàng nhíu mày nhìn khuê môn khép chặt, Tống Khuynh Nhan vẫn còn ngủ sao? Mà cũng phải trời còn mới bình minh. Nếu bây giờ thẳng tay phá cửa xông vào thì thật mất khí chất vốn có của ngụy vương phi nhưng nàng cũng không rảnh rỗi để ngồi đợi, đây là lần đầu tiên trong đời nàng quyết định đối xử khách sáo một chút với địch nhân. Chính là thời khắc cánh cửa kia mở ra nàng không nghĩ đến sẽ thấy thêm một ai khác ngoài Tống Khuynh Nhan.

Đoan Mộc Ly Tâm nhìn cảnh trước mắt có chút kinh hãi, đại não tạm thời không thể tiếp thụ nổi. Kia là Cố Nguyệt Lăng mà, sao nàng ta lại ở đây, còn ôm Tống Khuynh Nhan trêи giường, cái kia… y phục của Tống Khuynh Nhan đâu..?! Vô số câu hỏi, khúc mắc buộc Đoan Mộc Ly Tâm cứng đơ tại chỗ, mắt không khắc nào rời khỏi khung cảnh phía trước. Cảm nhận người trêи giường khẽ động Đoan Mộc Ly Tâm mới kéo lại thần trí cẩn thận bước ra ngoài. Không quên kéo lại cửa, lúc gặp Tuyết Nhi đợi ở cửa viện còn không nóng không lạnh buông một câu.

– Không được nói bổn vương phi có tới đây.

Tuyết Nhi nuốt xuống một ngụm nước bọt sợ hãi gật đầu. Bên kia thì Cố Nguyệt Lăng đã sớm tỉnh. Lúc Đoan Mộc Ly Tâm bước vào nàng hiển nhiên biết, còn cố ý kéo y phục Tống Khuynh Nhan lộ ra, tay ôm người ngọc càng chặt. Quả như nàng nghĩ Đoan Mộc Ly Tâm đã bỏ đi. Ngụy vương phi thông minh phúc hắc như vậy không lẽ còn nhìn không ra sao? Hoặc cho là nàng không nhìn ra thì ít nhất mọi nghi vấn cũng sẽ hướng về Cố Nguyệt Lăng nàng, như vậy Nhan nhi sẽ không gặp rắc rối. Cố Nguyệt Lăng hài lòng với dự tính của mình liền đưa tay vuốt ve khuôn mặt xinh đẹp của Tống Khuynh Nhan.

– Bất quá nếu họ muốn làm lớn chuyện thì cũng tốt, ta lại càng có lý do mang ngươi bỏ trốn..

——————————————————–

Đoan Mộc Ly Tâm lặng lẽ nhìn Đông Bách Hàn trêи giường rồi khẽ nghĩ tới cảnh khi nãy nàng nhìn thấy. Các ngươi cho rằng ngụy vương phi đang suy nghĩ về mối quan hệ mờ ám của Tống Khuynh Nhan và Cố Nguyệt Lăng đúng không? Sai rồi, ngụy vương phi cao cao tại thượng của chúng ta là đang nghĩ….

“Hàn còn ngủ, có nên lợi dụng lúc nàng ngủ ăn sạch nàng hay không? Hừmmm”

Đoan Mộc Ly Tâm chính là suy nghĩ lưu manh như vậy. Tuy nàng không biết vì sao Cố Nguyệt Lăng lại ở chỗ Tống Khuynh Nhan cũng không quan tâm họ có quan hệ gì nhưng cảnh hai nữ nhân ôm nhau trêи giường khi nãy cứ bám lấy tâm trí nàng không thôi. Nàng chợt nhớ tối qua cũng là gần như vậy, thật sự rất mĩ. Wae, không phải nàng tìm Tống Khuynh Nhan tính sổ sao? Nhưng mà… khi nãy rõ ràng là Tống Khuynh Nhan y phục xộc xệch nằm trong lòng Cố Nguyệt Lăng, nàng lúc đó chỉ nghĩ được họ có quan hệ không bình thường rồi ngay lập tức nghĩ tới Đông Bách Hàn trắng trẻo mập mạp ở phòng đợi nàng về ăn.

Nghĩ tới đây, mặt không tự giác đỏ lên.

Rất nhiều ngày sau đó nàng rất chăm chỉ đọc sách đến nỗi Đông Bách Hàn cũng lấy làm ngạc nhiên Tâm nhi trước giờ làm gì có hứng thú với sách? Không nhịn được tò mò liền hỏi Tinh Nhi bên cạnh.

– Ngươi nói xem nàng đọc gì vậy?

– Nô tỳ không biết a, lúc vương phi đọc sách đặc biệt không cho ai vào phòng, chỉ muốn đọc một mình.

– Là sách y sao?

– Nô tỳ cũng không biết.

Đông Bách Hàn mặt ngao ngán phất tay, dù sao mấy hôm nay không có nàng bám theo quả thật rất nhàm chán. Mà Nguyệt Lăng cũng thường đến hậu viện tìm Tống Khuynh Nhan trao đổi cầm họa rất ít khi tới chỗ nàng, nghĩ đến đây ngụy vương điện hạ cảm thấy rất thiếu sức sống.

Cho đến tối hôm đó. Đông Bách Hàn từ thư phòng trở về liền bị Đoan Mộc Ly Tâm một cái đẩy ngã trêи giường.

– Tướng công~~

Đông Bách Hàn nét mặt ngu ngơ bị đè làm đệm cũng không phản kháng.

– Sao vậy?

– Ta muốn thử

– Thử?

Đoan Mộc Ly Tâm không có trả lời. Hai tay thành thục ở đai lưng Đông Bách Hàn di động lên xuống muốn tháo ra. Đông Bách Hàn còn chưa hiểu chuyện gì thì ngoại sam đã hoa lệ rơi xuống đất. Đoan Mộc Ly Tâm thì rất chăm chỉ kéo ra từng kiện áo của người dưới thân cho đến khi bị Đông Bách Hàn lật người một cái đè lại nàng trêи giường.

– Nàng làm gì?

– Thử, ta muốn thử, thử a.

Đoan Mộc Ly Tâm vùng vẫy kháng nghị. Mặt rất không hài lòng bĩu môi. Đợi khi thấy nhãn khí Đông Bách Hàn lạnh hơn mới nhỏ giọng.

– Vương gia, chúng ta động phòng đi.

Đông Bách Hàn suýt chút bật cười, đây gọi là động phòng? Bổn vương còn tưởng nàng định cưỡng gian bổn vương.

– Làm sao động phòng?.

– Ta biết cách a, ta đã học kĩ rồi.

Nghe Đoan Mộc Ly Tâm nói Đông Bách Hàn chợt ngộ ra. Hóa ra mấy cuốn sách mà gần đây nàng đọc lén lút trong phòng là loại này sao, cười chết bổn vương.

Nhìn khuôn mặt đầy nét cười của Đông Bách Hàn thì Đoan Mộc Ly Tâm có cảm xúc muốn đá nàng một cái. Cười gì chứ, người ta nghiêm túc vậy mà. Đông Bách Hàn dĩ nhiên hiểu được liền lắc đầu cười khổ.

– Không được.

– Tại sao?

Lần này Đoan Mộc Ly Tâm bất mãn kháng nghị. Không lẽ nàng không muốn cùng ta sao? Nàng vẫn không đặt ta trong tâm sao? Đợi đến khi Đông Bách Hàn cúi xuống gặm lấy vành tai nàng thì thầm một câu khiến nàng phải đỏ mặt.

– Tối nay là nguyệt sự của nàng.

Đoan Mộc Ly Tâm nhìn Đông Bách Hàn trân trối. Thế nào nàng lại quên hôm nay là chu kì nguyệt sự, là do hưng phấn quá chăng? Aaaaaaaaa, ta thật sự muốn giết người. Đáy mắt ủy khuất hiện rõ thiếu điều muốn chảy ra ngoài. Đông Bách Hàn nhịn không được nữa liền lăn ra cười sảng kɧօáϊ. Đoan Mộc Ly Tâm cắn môi lườm sang, giọng châm chọc.

– Ngụy vương cao cao tại thượng cũng có lúc cười đến ngu như vậy?

Đông Bách Hàn không những không tức giận mà còn cười lớn hơn. Nàng biết Tâm nhi đang xù lông, hơn nữa là ɖu͙ƈ cầu bất mãn mà xù lông.

– ĐÔNG…. BÁCH… HÀN

– Ân ân ta không cười nữa.

Đông Bách Hàn rất biết thức thời mà ngoan ngoãn lại, người ta nói không nên chọc giận nữ nhân đang đến kì nếu không sẽ rất thảm. Lỡ như Tâm nhi “trượt tay” bỏ gì đó vào thức ăn của nàng thì nàng sẽ… không không, không nên nghĩ nữa. Ở một nơi nào đó Thất Sát cũng tự nhiên hắt xì một cái rồi cảm giác lành lạnh sống lưng.

(:> Hôm bữa ảnh ôm show mà)

Đông Bách Hàn liền ho khan chuyển đề tài. Nhưng bí bách quá lại không biết nói gì thành ra lại hỏi đúng một câu ngu xuẩn nhất cả cuộc đời anh minh của nàng.

– Mấy hôm nay nàng đọc sách gì vậy?

Đoan Mộc Ly Tâm vừa bị trêu chọc xong còn đang bực lại bị hỏi như vậy thì mặt không nóng không lạnh trả lời.

– Cố tình chọc giận ta?

Đến nước này Đông Bách Hàn chỉ còn có thể giả ngu.

– Sao? Bổn vương chỉ quan tâm nàng.

Đoan Mộc Ly Tâm lấy ra dưới gối nằm một quyển sách quăng thẳng vào Đông Bách Hàn. Đông Bách Hàn tất nhiên đã biết đó chính là xuân cung đồ nên chẳng bận tâm đã vứt xuống giường bộ dáng ôn nhu lăn lại ôm Đoan Mộc Ly Tâm.

– Thẳng thắn vậy sao?

– Bổn vương phi là nhu cầu chính đáng không cần phải giấu diếm.

Đông Bách Hàn miệt mài dụi vào cái cổ trắng ngần kia, hữu lực cắn vào. Hiện tại cũng không còn ngại ngần như lúc trước, mà ở cạnh Đoan Mộc Ly Tâm lại không nhịn được cảm giác muốn thu hương. Càng thu càng cháy lớn, chẳng mấy chốc y phục cả hai người đã mất trật tự. Hơi thở ấm nóng của Đông Bách Hàn quanh quẩn bên cạnh khiến Đoan Mộc Ly Tâm muốn ɖu͙ƈ hỏa công tâm. Một mạch đem người kia kéo sát xuống hung hăng gặm cắn như muốn trừng phạt bộ dạng trêu chọc khi nãy. Đông Bách Hàn càng hôn càng tham luyến, khó khăn thở gấp.

– Thật ra… bổn vương cũng muốn..

– Ânn, Hàn..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play