Ngày hôm sau kiểm tra xong, xác nhận Kỳ Dục Dương đã ổn định, cấp dưới đi làm thủ tục xuất viện cho hắn.
Nhân lúc cấp dưới đi làm thủ tục, Kỳ Dục Dương ngồi ở trên giường bệnh chậm rãi cài cúc áo sơmi. Cùng lúc đó, đôi mắt thâm trầm cứ thỉnh thoảng quét về phía Trì Chiếu.
Mặc quần áo xong, hắn đi tới gần Trì Chiếu, độ chênh lệch chiều cao giữa hai người lại được dịp thể hiện, Trì Chiếu yên lặng ngửa đầu nhìn đối phương.
“Về nhà cùng anh?”
Ăn no ngủ kĩ, hiện tại sắc mặt Kỳ Dục Dương đã khôi phục tám chín phần mười, hắn dùng âm vực trầm thấp từ tính như tiếng đàn cello dò hỏi, suýt chút nữa Trì Chiếu mắc câu, nhưng nghĩ ngợi một thoáng, Trì Chiếu vẫn trầm mặc lắc đầu.
Thấy thế Kỳ Dục Dương cũng không giận, hắn gật đầu ra chiều hiểu chuyện, “Được, vậy anh về nhà cùng em.”
……
Thực ra chung cư hiện tại Trì Chiếu đang ở có hai phòng, nhưng một phòng khác đã lâu không quét tước, trên giường còn bày một đống đồ linh tinh. Về đến nhà, Trì Chiếu định ấn mật khẩu, nhưng chần chờ mãi, cậu nhíu mày quay đầu nhìn về phía Kỳ Dục Dương, người nọ đang lẳng lặng đứng bên cạnh cậu, bộ dạng kia ngoan phải biết, y hệt một chú chó to chờ chủ mở cửa cho mình.
Giả sử Kỳ Dục Dương có là chó thật, chắc hẳn hắn sẽ thuộc chủng chó chăn cừu Đức, bề ngoài thì ngoan thật đấy, nhưng chỉ cần một ngoạm là có thể cắn đứt cả cánh tay người ta.
Bị chính suy nghĩ của mình chọc cười, Trì Chiếu lén lút cong khoé môi, sau đó mở cửa nhà.
“Phòng khách hơi bừa bộn chút, anh thu dọn qua loa rồi ở tạm vài ngày đi.”
Ngụ ý muốn bảo Kỳ Dục Dương, khỏi bệnh thì lượn, nhưng Kỳ Dục Dương có tai như điếc, hắn đi đến phòng khách nhìn nhìn rồi lại vòng về, kì kèo với Trì Chiếu đang cởi giày: “Chỗ này cách xa em quá, anh không ngủ được.”
Từ khi biết Trì Chiếu đã phát hiện mình không bình thường, Kỳ Dục Dương dứt khoát lộ rồi lộ hẳn, trước kia còn cố ý che giấu, giờ lại nói hết sạch ra, thậm chí còn lợi dụng bệnh tình để bán thảm với Trì Chiếu.
Ví dụ như lúc này, Trì Chiếu không hiểu ra sao bèn hỏi hắn: “Trước kia anh với tôi cũng mỗi người một phòng, anh vẫn ngủ được đấy thôi?”
Kỳ Dục Dương rũ mắt, giọng nói lí nhí, “Bởi vì lúc đó em chưa bỏ rơi anh.”
Trì Chiếu: “……”
Hệ thống: “……”
Nghe chính nội tâm mình phát ra câu chửi “Đm” rất dứt khoát, tâm tình phức tạp của Trì Chiếu đã lặn mất tăm, thậm chí còn hơi buồn cười. Cậu nén lại dòng suy nghĩ, lại chuyển dời sự chú ý vào Kỳ Dục Dương: “Anh nghĩ mình đang ở đâu hả, chỗ tôi chỉ có hai phòng ngủ thôi.”
Ánh mắt Kỳ Dục Dương cứ ngó trân trân vào phòng ngủ chính.
Trì Chiếu cũng nhìn theo, cậu mím môi không có ý định trả lời, vừa không cự tuyệt, cũng không đáp ứng, vẫn chưa hạ nổi quyết định. Kỳ Dục Dương lặng lẽ bước về phía trước hai bước, chậm rãi nắm lấy ngón tay Trì Chiếu.
Không hiểu sao, hắn không chạm vào lòng bàn tay Trì Chiếu, nhưng chính vì thế trái tim Trì Chiếu mới run lên, cảm giác như có chiếc bàn chải khe khẽ quẹt vào, vừa tê vừa ngứa đến tận đáy lòng, Trì Chiếu xoay người đi mất, chỉ buông lại hai chữ lửng lơ trong không khí, “Tùy anh.”
Quay lưng lại với Trì Chiếu, Kỳ Dục Dương bấy giờ mới để lộ ra nụ cười mưu hèn kế bẩn đã thành công.
Hệ thống tức nổ phổi.
【 Anh ta đang tính kế cậu đó! Không ngủ được quần què, bị vứt bỏ quần què, toàn lí do lí trấu để được chui vào phòng cậu thôi, sao cậu sập bẫy nhanh thế hả! 】
Trì Chiếu nghẹn lời, thấy cậu cứ im mãi, hệ thống cũng bức bối, rồi sau đó, tự dưng nó nghe thấy tâm tư Trì Chiếu lúc này.
Chính lúc đó, hệ thống ???.
【 Biết rõ bị tính toán mà vẫn muốn chui đầu vào rọ?! Cuối cùng cậu định làm gì?! 】
Vấn đề này không cần Trì Chiếu trả lời hệ thống cũng tự nghĩ ra được, im lặng trong ba giây ngắn ngủi, hệ thống nổi đoá chạy đi mất.
Không thèm nói với Trì Chiếu một câu.
Trì Chiếu: “……”
Đáng lẽ ra hôm nay Trì Chiếu phải đi đóng phim, nhưng cậu xin phép đạo diễn nghỉ hai ngày để họ quay cảnh của người khác trước, đạo diễn cho rằng cậu bị tin đồn nhảm trên mạng khiến cho sứt đầu mẻ trán, không hề biết cậu muốn nghỉ chăm sóc người bệnh, vì thế rất thoải mái cho nghỉ.
Lúc đề cập tới chuyện này, Kỳ Dục Dương thoáng sửng sốt, “Lên cả mạng rồi cơ à?”
Trì Chiếu ném điện thoại cho hắn, để tự hắn xem.
Độ hot của chuyện này liên tục tăng nhiệt, bởi vì đương sự vẫn chưa làm sáng tỏ hay thừa nhận, chiến tranh bàn phím liên miên, chia thành hai phe chính, một bên tin vào bằng chứng sống, một bên có chết cũng không tin Tiết Thanh là gay.
Lúc xảy ra chuyện Kỳ Dục Dương đang hôn mê không thể đưa ra quyết định gì, cho nên hội đồng Gia Ngư Văn Hóa mở họp khẩn cấp, cuối cùng gỡ bỏ hết tin hot cùng ảnh chụp chính diện của Kỳ Dục Dương, những ảnh còn để lại đều chỉ là bóng lưng, còn Tiết Thanh có lộ mặt hay không, bọn họ không bận tâm, cũng không bận tâm nổi. Độ hot đã lên đến mức đó, nếu cứ thế gỡ ngay ảnh chụp Tiết Thanh, kiểu gì cũng bị dân tình chửi lú đầu.
Thời gian Kỳ Dục Dương nhìn rất lâu, hắn vẫn một mực không nói gì, trên gương mặt cũng không lộ ra sự tức giận hay phiền lòng vì gặp nan đề, hồi lâu sau Kỳ Dục Dương mới ngẩng đầu, sắc mặt bình thản hỏi: “Em muốn trả lời không?”
Trì Chiếu nao nao, cậu cẩn thận nhìn sắc mặt Kỳ Dục Dương, sau đó đẩy ngược câu hỏi về lại cho tên kia, “Vậy anh có muốn tôi trả lời không?”
Câu hỏi vừa tuôn ra Trì Chiếu đã thấy hối hận, bởi hiện tại Kỳ Dục Dương đang ở thế công, không vòng vèo, có gì nói đấy, không biết rụt rè là gì.
Quả nhiên, Kỳ Dục Dương vừa nghe câu này xong, ánh sáng trong mắt ngay lập tức rực rỡ hơn hẳn hai độ, “Muốn.”
“Nếu em công bố, anh sẽ báo bộ phận xử lí truyền thông tập trung xử lí vụ này, đảm bảo không để danh tiếng của em bị ảnh hưởng.”
Thế giới này chấp nhận đồng tính, nhưng mọi người vẫn chưa hẳn đã coi điều đó là điều thường tình, người trẻ dễ tiếp nhận nhưng người già thì khác, hầu như không ngôi sao nào tình nguyện công khai tính hướng, trừ phi bọn họ đã đạt tới đỉnh cao không cần bận tâm cái nhìn của mọi người, hoặc vì tình yêu đích thực.
Kỳ Dục Dương luôn tâm niệm muốn tuyên bố với toàn thế giới rằng Tiết Thanh là của một mình hắn, cho dù Tiết Thanh chưa từng chấp nhận điều này.
Trì Chiếu khẽ nhíu mày, trầm tư hồi lâu, cuối cùng cậu lắc đầu, “Không cần, tôi sẽ không thừa nhận.”
Kỳ Dục Dương còn định nói gì thêm, nhưng nhìn sắc mặt Tiết Thanh xong, hắn im lặng.
Hắn thừa hiểu Tiết Thanh, biết hiện tại sắc mặt Tiết Thanh đang biểu thị điều gì, nghe chừng ý cậu đã quyết, không thể bàn thêm. Cậu chắc chắn không đồng ý công bố.
Kỳ Dục Dương sầm mặt, Trì Chiếu quay đầu đi, không tiếp tục nhìn hắn.
Suy nghĩ của Trì Chiếu rất đơn giản, chờ đến khi Kỳ Dục Dương trị khỏi bệnh, dù không tức đến nỗi giết chết cậu thì cũng không dễ bề ở chung với nhau được nữa. Công bố không phải chuyện dễ dàng, nếu cậu thừa nhận mình là gay, fans sẽ cuồng loạn hơn bây giờ rất nhiều. Có khi còn xé xác đối tượng của cậu luôn ấy chứ.
Thời đại số, muốn tìm một người rất dễ, huống chi người nọ còn là chủ tịch Gia Ngư Văn Hóa thường xuyên xuất hiện trên các phương tiện truyền thông lớn.
Không thể để mọi người biết quan hệ của cậu với Kỳ Dục Dương.
Bởi vì trong tương lai, đây là một điều sỉ nhục đối với hắn.
Hiện tại đang là 11 giờ sáng, sắp tới giờ ăn trưa, Trì Chiếu lấy di động chuẩn bị gọi cơm hộp, vừa ấn được hai phím, cậu đột nhiên nhớ tới một chuyện, “Anh hẹn bác sĩ tâm lí lúc nào vậy, có cần tôi đưa đi không?”
Kỳ Dục Dương ngừng lại một lát rồi nhìn về phía Trì Chiếu: “Anh không hẹn trước.”
Trì Chiếu ngẩng đầu, “Sao lại không hẹn trước?”
“Từ nay về sau, anh không muốn gặp bác sĩ tâm lý nữa.”
Trì Chiếu nhìn Kỳ Dục Dương, thấy nét mặt hắn rất nghiêm túc, cậu ngồi thẳng dậy, nhíu mày hỏi: “Vì sao?”
Kỳ Dục Dương với lấy ly nước trên bàn trà, rũ mắt nhấp một ngụm, sau đó mới trả lời: “Không vì sao cả.”
Kỳ Dục Dương cự tuyệt trị liệu là điều Trì Chiếu chưa từng nghĩ tới. Cậu nghĩ đi nghĩ lại cũng không hiểu tại sao hắn đổi ý, rõ ràng mấy ngày hôm trước vẫn tình nguyện trị liệu, dù không muốn gặp bác sĩ tâm lý nhưng vẫn miễn cưỡng tới đó.
Trì Chiếu trầm tư nửa ngày, cuối cùng nghĩ tới một chuyện: “Hay Trình Nhiên trị liệu có tác dụng nên Kỳ Dục Dương đã phát hiện nguyên chủ có liên quan đến vụ bắt cóc kia?”
【 Không biết, nhưng trên lý thuyết thì không thể nhanh như vậy, nửa cuối liệu trình Kỳ Dục Dương mới dần dần nhớ lại mọi chuyện trước đây. 】
Trì Chiếu: “Cốt truyện loạn đến mức này rồi, chính Kỳ Dục Dương cũng thành ra thế kia, giả sử liệu trình cũng thay đổi theo, tự dưng anh ta nhớ lại sớm. Cũng có khả năng chứ? "
Hệ thống: “……” Hình như có thật.
Trì Chiếu ngồi trên bồn cầu, bực bội thò tay chọc chọc nền đá “Thôi, đoán cũng vô ích, ta đi gặp Trình Nhiên hỏi rõ mọi chuyện là được”
Vai chính không thể cự tuyệt trị liệu, trị liệu là nhiệm vụ quan trọng nhất trong quá trình này, Kỳ Dục Dương phải nhớ lại mọi thứ, chỉ khi hắn nhớ ra, cốt truyện mới có thể tiếp diễn. Huống hồ, hắn chịu khổ nhiều năm như vậy, không thể dễ dàng bỏ qua được.
Gửi tin nhắn cho Trình Nhiên, đối phương nhanh chóng hồi đáp, nhìn tin nhắn mới tới trong di động, Trì Chiếu đứng lên, từ phòng vệ sinh đi ra ngoài.
Kỳ Dục Dương đang ngồi trên sô pha xem phim truyền hình cậu đóng, Trì Chiếu tự nhiên thông báo: “Có chút việc, tôi ra ngoài một lát, cơm hộp sắp giao tới rồi, anh nhớ ăn.”
Kỳ Dục Dương lập tức ngồi thẳng dậy, “Em đi đâu vậy?”
“Có nói anh cũng không biết, đi giải quyết chuyện công việc thôi, anh không cần đi theo, tôi sẽ về sớm.”
Nghe vậy, Kỳ Dục Dương không nói thêm gì nữa, sau khi tiễn Trì Chiếu đi, hắn bước đến bên cạnh cửa sổ sát đất, khoảng năm phút sau, một chiếc xe việt dã màu xanh ngọc chạy qua. Đó là xe riêng của Trì Chiếu.
Nhìn chiếc xe ra khỏi cổng lớn, sắc mặt Kỳ Dục Dương từ từ thay đổi, mới vừa rồi hắn còn là người đàn ông tràn ngập khí chất dịu dàng của mẫu đàn ông gia đình, thì hiện tại, hắn lại biến thành người đàn ông giống hệt như trong nhận thức của người ngoài, chủ tịch Kỳ ít khi cười nói.
Cầm di động lướt tới một dãy số, đối phương nhanh chóng bắt máy, Kỳ Dục Dương trầm giọng phân phó: “Theo dõi Trình Nhiên, hắn đi đâu, gặp ai, nói gì, ghi lại hết. Chú ý đừng để bị phát hiện.”