Cuối cùng bọn họ vẫn không đi tiệm ăn gia đình nghe nói hương vị không tồi kia.

Đầu bếp đúng giờ ra về, bởi vì Lý Nhất Hàn đã nói đi ăn ngoài nên không làm đồ ăn, hiện tại vừa không đi ra ngoài ăn, trong nhà lại không có đồ ăn nóng, hai người mặt đối mặt ngồi im lặng, ước chừng năm phút đồng hồ trôi qua, Lý Nhất Hàn đứng lên, cuốn tay áo sơ mi cười với Trì Chiếu: “Cho em nếm thử tay nghề của anh. "

Sau khi tốt nghiệp đại học Lý Nhất Hàn đã không tự làm cơm nữa, nhưng lúc còn học đại học cơm hắn làm được cũng không đa dạng lắm. Đứng trong phòng bếp, hắn nhìn tủ lạnh khổng lồ rồi lại tiếp tục im lặng.

Nhìn nửa ngày, hắn lấy ra một quả cà chua, chuẩn bị làm cà chua xào trứng.

Món này xem như là món cơm nhà đơn giản nhất, chỉ cần tay không tàn là có thể làm được.

Cửa phòng bếp nửa mở, Trì Chiếu lặng lẽ trốn sau cánh cửa nhìn Lý Nhất Hàn ước lượng cà chua và trứng gà trong tay.

Cà chua đầu bếp mua đều là loại không lớn không nhỏ, sợ không đủ ăn, Lý Nhất Hàn nghĩ nghĩ, lại lấy từ bên trong ba quả.

Thế này chắc đủ ăn, kể cả hai người ăn cũng đủ.

Trì Chiếu nhìn trong chốc lát rồi yên lặng trở về  phòng mình.

Ăn cơm chiều xong, không bao lâu Lý Nhất Hàn lại đè Trì Chiếu trên giường, không biết có phải ảo giác hay không, Trì Chiếu cảm thấy Lý Nhất Hàn trên giường hôm nay không nhẹ nhàng như trước, hắn dùng sức bóp eo Trì Chiếu, hôn vừa sâu vừa mạnh, vệt đỏ lưu lại trên làn da Trì Chiếu so với trước kia thì càng đậm hơn, Trì Chiếu bị hắn khiến cho ý loạn tình mê, đồng thời trong lòng còn hơi thấp thỏm.

Lý Nhất Hàn như vậy làm cậu sợ hãi, nhưng cũng khiến cậu càng đắm chìm vào đó.

Lý Nhất Hàn làm tổng cộng ba lần, lần cuối cùng Trì Chiếu thật sự đã hết hơi, cậu tắm cũng không thèm tắm, vừa kéo chăn qua đã ngủ ngay, Lý Nhất Hàn thấp giọng cười một tiếng, xoa đầu cậu, dịu dàng hôn nhẹ trán, sau đó mới để yên cho cậu ngủ.

Trì Chiếu ngủ đến mơ mơ màng màng, cảm giác hắn động đậy, cậu dịch lại gần, tay sờ soạng trên ngực Lý Nhất Hàn hai cái, trán chạm  lên trái tim hắn, mặt vùi trong ngực hắn, cuối cùng cảm thấy thoải mái rồi mới chịu yên.

Tim Lý Nhất Hàn bị một loạt động tác theo bản năng này của cậu làm cho mềm thành nước, tay hắn đặt trên đỉnh đầu Trì Chiếu, sợi tóc ngoan ngoãn sờ vô cùng thích, hắn nhẹ nhàng vuốt ve hai cái, nghe tiếng thở của người trong lòng càng ngày càng sâu, hắn rũ mắt, tay trượt xuống đặt sau cổ cậu.

Trên gáy có lông tơ nho nhỏ, động tác Lý Nhất Hàn càng thêm nhẹ nhàng, hắn chậm rãi bóp nhẹ hai cái, sau đó lộ ra một nụ cười khó lường.

Hệ thống đã trở lại sau khi sóng điện não Trì Chiếu bình ổn, tuy không phải cùng chủng tộc, nhưng nó cũng không muốn xem đông cung sống của ký chủ, mỗi lần ký chủ làm chuyện xấu hổ cùng Lý Nhất Hàn, nó lại nấp vào chỗ sâu trong óc Trì Chiếu xoá sạch số liệu rác rưởi.

Lần này cũng giống vậy, phát hiện bọn họ xong việc nó mới chạy về, không nghĩ tới vừa trở về lại thấy một màn này, hệ thống nhìn chằm chằm mặt Lý Nhất Hàn, tính toán nửa ngày, cũng không tính ra vì sao hắn lại cười vừa điên cuồng vừa ghê người như vậy.

Sáng sớm ngày hôm sau Trì Chiếu nhìn thoáng qua thời khóa biểu chương trình học, hôm nay hiếm hoi lắm mới không có tiết học, buổi chiều

thì có hoạt động xã đoàn, nhưng cậu lười đến, thôi thì trốn ở nhà ngủ.

Lý Nhất Hàn đang họp, hắn nhìn thoáng qua di động, sau đó mới dịch tầm mắt trở lại màn hình lớn.

Thích Nguyên vẫn đang giở chứng liên tục, đối sách của Lý Nhất Hàn là giả vờ không biết, sau đó cứ thế tốt với cậu, điều duy nhất thay đổi chính là động tác ở trên giường của hắn càng ngày càng hung mãnh, có đôi khi Trì Chiếu còn hoài nghi hắn đang muốn nuốt chửng chính mình.

Không phải ăn nhan sắc, mà là ăn đúng như ý trên mặt chữ, lột da róc xương nuốt vào bụng.

Ngồi trong một hội sở phát hiện Lý Nhất Hàn cứ liên tục nhìn chằm chằm vào di động, Đường Tư Tắc lặng lẽ đi ra phía sau hắn, nhìn thoáng qua giao diện trên di động.

“Đây là cái gì, điện tâm đồ?”

Giọng nam trong trẻo đột nhiên vang lên từ phía sau, Lý Nhất Hàn nhíu nhíu mày nhưng vẫn trả lời “Ừ.”

Cái chip kết nối với app điện thoại kia, toàn thế giới mới chỉ có duy nhất một chiếc, cùng với đó app cũng là app duy nhất trên toàn thế giới, cái chip này tạo ra với mục đích ban đầu là để đo lường trạng thái thân thể Thích Nguyên là thật, nhưng hiện tại, nó bị Lý Nhất Hàn coi thành bản nghiên cứu cảm xúc của Thích Nguyên.

Tỷ như lúc này, đường kẻ trên điện tâm đồ lên xuống không nhiều, hơn nữa tần suất còn chậm hơn so với ngày thường, điều đó cho thấy cảm xúc Thích Nguyên hạ xuống. Cậu không vui.

Đường Tư Tắc nghi hoặc nhìn hắn, “Đây là điện tâm đồ của ai, cậu?”

“Thích Nguyên.”

Đường Tư Tắc: “…… Biến thái.”

Người bình thường nghe đến cụm từ điện tâm đồ này thì phản ứng đầu tiên đều sẽ là thấy Lý Nhất Hàn quan tâm sức khỏe Thích Nguyên, nhưng chỉ có Đường Tư Tắc mới ngay lập tức hiểu điện tâm đồ này sử dụng với mục đích gì, đó cũng cho thấy rằng, hai người bọn họ là người chung một đường, chỉ có biến thái mới hiểu biến thái suy nghĩ gì.

Lúc hai người bọn họ gặp nhau bên ngoài, Trì Chiếu đang ở trong nhà đứng ngồi không yên.

Nguyên nhân làm cậu không vui là bởi vì ngay bây giờ cậu sẽ phải đi xem di chúc, xem di chúc đương nhiên không có gì, vấn đề là việc sẽ xảy ra sau khi xem di chúc. Hệ thống nhỏ giọng an ủi.

【 Con người vốn phải chết, hoặc nặng tựa Thái Sơn, hoặc nhẹ tựa lông hồng; người cố hữu một lục, hoặc bụi mù vào nước, hoặc bom băng sơn (?) |Editor: đoạn này bó tay|, ký chủ nha, cậu nên bắt đầu thôi, tương lai Lý Nhất Hàn còn rất dài, bởi vì gặp cậu, cuộc sống của hắn mới phong phú, hơn nữa một bước lên đỉnh! 】

Trì Chiếu: “…… Đã biết, đi ngay, mi cũng đừng tiếp tục ngụy biện.”

Trong nhà không ai, thuận lợi cho Trì Chiếu, cậu  đi đến phòng sách của Lý Nhất Hàn, trong cốt truyện trước đó có ghi là tìm trong ngăn kéo thứ hai bên phải bàn làm việc của Lý Nhất Hàn sẽ thấy di chúc đã công chứng.

Rút văn kiện từ túi hồ sơ ra, hai trang giấy rất mỏng, người đọc nhanh có thể xem hết trong hai giây. Tâm tình Trì Chiếu ngay từ đầu rất tệ, nhưng càng xem đôi mắt cậu mở càng lớn, trái tim cũng không tránh khỏi hỗn loạn.

Mà bên kia, Đường Tư Tắc nghe Lý Nhất Hàn nói vậy, nhoẻn miệng cười, “Ai nói người thừa kế nhất định phải là con, cậu bắt vợ về tay trước, đến lúc đó hai người đi nhận nuôi một đứa nhỏ rồi lại tiếp tục bồi dưỡng. Người thừa kế không thiếu. "

Nhấm nháp một ngụm rượu, Đường Tư Tắc nhìn về phía hắn, “Nhưng đã nghĩ kĩ chưa? Quan hệ giữa con nuôi với cha nuôi mới vững chắc, trừ phi có chuyện lớn, nếu không sẽ không thay đổi, nhưng quan hệ yêu đương lại rất yếu ớt, nói không chừng ngày nào đó hai ngươi sẽ chia tay, đến lúc đó cậu lại phải đi tìm người thừa kế mới.”

“Sẽ không.”

Lý Nhất Hàn khẳng định quá mức chắc chắn, Đường Tư Tắc cười nhạo một tiếng, “Đừng trách anh em không nhắc nhở cậu, tiền là thứ tốt, ai cũng muốn, nhưng không phải ai cũng vì tiền mà trói chặt cả đời mình, vị tiểu thiếu gia kia nhà cậu vừa thấy chính là loại yêu người không yêu tiền, nếu ngày nào đó cậu ta không còn thích cậu, cậu ta chắc chắn sẽ phủi mông chạy lấy người, kể cả cậu có cho cậu ta tất cả số tiền cậu đang có cũng không chắc chắn cậu ta sẽ ở lại.”

Về điểm này Lý Nhất Hàn còn hiểu rõ hơn so với Đường Tư Tắc. Nếu Thích Nguyên yêu tiền thì tốt rồi, hắn sẽ không phải lo được lo mất như vậy.

Lý Nhất Hàn cầm di động, nhàn nhạt trả lời: “Em ấy sẽ không đi.” Bởi vì hắn sẽ không để cậu đi.

Đường Tư Tắc còn muốn nói gì, đột nhiên Lý Nhất Hàn đứng lên, hắn nhíu mày nhìn màn hình di động, trong nháy mắt còn tưởng rằng Thích Nguyên ra chuyện gì, nhưng bác sĩ đưa chip này cho hắn đã liệt kê mỗi loại tình huống thì thể hiện cái gì, loại tình huống giống hiện này hẳn là bị kích thích do khiếp sợ.

Rời khỏi giao diện này, click mở giao diện định vị. Thấy Thích Nguyên vẫn đang ở nhà đợi, hắn ấn hai ngón tay trên màn hình, hơi hơi kéo ra, kích thước quá nhỏ, định vị cũng không thể xác định, hắn chỉ có thể nhìn được Thích Nguyên không ở trong phòng cậu, nhớ lại vị trí các phòng một chút, Lý Nhất Hàn rõ ràng.

Đó là phòng sách.

Thích Nguyên ở trong đó thấy được thứ làm cậu vô cùng khiếp sợ.

Từ đó cho tới nay, Lý Nhất Hàn chưa dạy Thích Nguyên về việc kinh doanh, trong phòng đó nhiều nhất là hồ sơ đấu thầu và báo cáo tài vụ, Thích Nguyên xem không hiểu, cho nên hẳn là không phải những cái đó, vật duy nhất còn lại…… Chính là di chúc mới mấy ngày trước giao cho thư kí đi làm.

Ở di chúc cũ, hắn đem tài sản sở hữu quyên từ thiện toàn bộ, di chúc mới đổi thành 80% để lại cho Thích Nguyên, 20% quyên từ thiện, nhưng người Lý gia người vẫn như cũ, một đồng cũng không được hưởng.

Nếu là người thường thấy phần di chúc này có thể bất ngờ đến ngất xỉu, nhưng đó là Thích Nguyên, trực giác Lý Nhất Hàn mách bảo rằng không ổn, hắn lại click mở giao diện điện tâm đồ, quả nhiên, nhịp tim Thích Nguyên đang dần dần chậm lại, nhịp đập thong thả giống như búa tạ, từng chút từng chút nện trong lòng Lý Nhất Hàn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play