Lúc Trúc Hàn tỉnh lại, A Âm không còn ở đây nữa. Trong phòng nghỉ không có một ai, nàng còn chu đáo thay nến trên giá cắm. Chàng cảm thấy phần lưng lộ ra hơi lạnh, chàng đoán chắc là khi trời sáng nàng đã bôi thuốc cho mình thêm lần nữa.

Trúc Hàn gượng đứng dậy, ánh mắt vừa khéo nhìn thấy cái chén để trên kệ, hoa văn quỷ quái đang đối mặt với chàng. Chàng vẫn nhớ rõ những chuyện xảy ra đêm Trung Nguyên.

Hóa ra nước Vong Xuyên không chỉ vô dụng với ma quỷ không có thực thể mà cũng vô dụng với cả người.

Chàng đột nhiên bật cười.

Thay tăng phục xong, chàng đến thiền đường làm bài tập buổi sớm. Từ xa đã nghe thấy Kinh Lăng Nghiêm* quen thuộc, không ngờ bị gọi lại.

Kinh Lăng Nghiêm là một kinh cực kỳ quan trong của Phật giáo, được tất cả các trường phái Phật Giáo ở Trung Hoa tụng niệm và nghiên cứu từ thời nhà Đường.

“Sư phụ.” Chàng làm lễ, dáng vẻ ngoan ngoãn, phong thái khiêm tốn.

Phương trượng trụ trì đưa cho chàng một chiếc áo cà sa vừa may xong, chàng giơ hai tay ra nhận lấy.

“Quan Trừng, con xuống núi thôi.”

Chàng chuẩn bị gọn gàng lên đường đến Trường An, nơi đến chính là phủ đệ của Trung Lang Tướng Trần Hoài Bồ. Em gái Trần Hoài Nhu của ngài ấy bị trúng tà, vừa qua Tết Trung Nguyên thì đột nhiên muốn cúng tế quỷ trong nhà. Trần Hoài Bồ tuổi còn trẻ đã làm quan tứ phẩm, khiến người người ghen tị, vậy nên hắn không tiện mời cao tăng trong thành Trường An đến phủ, chỉ có thể viết thư đến chùa Bàn Nhược.

Tăng phục màu xanh lặng lẽ biến mất ở cửa sau, Trần Hoài Bồ được nghỉ ở nhà tự mình ra đón và hành lễ với Trúc Hàn, vẻ mặt áy náy vì đã vô ý đắc tội. Trúc Hàn không để ý những chuyện này, cười dịu dàng ứng đối.

Trần Hoài Bồ có gương mặt lạnh lùng đoan chính, làn da đen sì vì phơi nắng trong thời gian dài, dáng người thẳng tắp, ắt là người tài giỏi. Giọng nói của hắn cũng trầm trầm: “Trúc Hàn sư phụ, cha ta đền nợ nước, mẹ ta cũng đi theo, bà nội tuổi cao yêu thích yên tĩnh, đã chuyển đến biệt viện ở ngoại ô từ lâu. Mấy hôm gần đây Hoài Nhu không muốn ra khỏi cửa, bất kể là ngày hay đêm đều cúng tế quỷ. Ta thực sự không còn cách nào nữa mới mời pháp sư Thành Thiện.”

Pháp sư Thành Thiện, tức phương trượng trụ trì, cũng chính là sư phụ của Trúc Hàn.

Trúc Hàn khẽ gật đầu, trước khi chàng xuống núi Trụ trì đã nói sơ qua về tình hình cho chàng nghe. Chàng trả lời: “Phật pháp sẽ độ hết thảy khổ ải.”

Vừa nói dứt câu, hình như có một luồng gió mát luồn qua tay áo chàng, lướt qua vạt áo cà sa, mang theo tiếng mỉa mai yêu mị không quá rõ ràng. Miệng tiểu hòa thượng cứng đờ, tất nhiên chàng biết đó là ai.

Trần Hoài Bồ dẫn chàng đến hậu viện, bây giờ trời mới vào thu, gió thu mát mẻ khoan khoái, ấy thế mà thiếu nữ lại đóng chặt cửa khuê phòng, trông rất ngột ngạt. Cửa kẽo kẹt mở ra nhưng tầm mắt lại bị lớp lớp thảm dày che khuất, bên trên vẽ những hoa văn quỷ dị, phức tạp hơn cả hoa văn trên chén nước Vong Xuyên mà Quỷ Sứ bán.

Trúc Hàn vén rèm lên, xuyên qua khe hở, chàng nhìn thấy bóng lưng mảnh mai của thiếu nữ áo vàng, nàng đang ngồi quỳ chân trên bồ đoàn màu đen, tay chắp trước ngực giống lễ Phật nhưng lại bái một cái mặt nạ quỷ, ngoài ra còn có đèn nhang và đồ thờ cúng.

Trúc Hàn thấy vậy thì nhíu mày, nàng ta đang thờ phụng tượng âm tà, chàng chỉ có thể kể cho Trần Hoài Nhu một số chuyện mình trải qua, bàn luận về Phật pháp, nhiều nhất là kể thêm một vài chuyện của Phật Đà. Chàng hơi lo lắng, chưa chắc thiếu nữ lạc đường này sẽ nghe theo mình.

Trần Hoài Bồ khách sáo dẫn chàng ra ngoài, trong nháy mắt cửa đóng lại, thiếu nữ đang quỳ xiêu vẹo ngã xuống đất, hiển nhiên là suy nhược vì quá lao lực.

Trong hậu viện, lá rụng sàn sạt tạo thành tiếng động ồn ào. Trần Hoài Bồ nói với vẻ hòa nhã: “Thánh nhân sùng đạo, chúng thần tử đều biết. Nhưng tổ tiên của bà nội ta thuộc dòng dõi Nam Bắc triều, cả nhà đều dốc lòng hướng Phật. Trúc Hàn sư phụ, trong lòng ta tự biết, hiện giờ muội muội ta có dấu hiệu bị tà ma nhập vào người, mong ngài chớ sinh căm ghét, tụng kinh độ hóa cho muội ấy.”

Trúc Hàn chắp tay gật đầu, “A Di Đà Phật. Trần thống lĩnh nói đùa, thưở nhỏ tiểu tăng nghe Phật Tổ dạy bảo, Phật pháp phổ độ chúng sinh, chúng sinh đều bình đẳng, sao lại có chuyện căm ghét.”

Trần Hoài Bồ đáp lễ với chàng, lá cây vẫn đang trút xuống ào ào, Trúc Hàn mượn cớ đẩy người trước mặt đi trước.

“Tiểu tăng muốn đi ngắm xung quanh một vòng, đợi đến giờ Dậu sẽ lại dâng hương tụng kinh.”

“Hôm nay Trúc Hàn sư phụ xuống núi bôn ba mệt nhọc, nên nghỉ ngơi một ngày mới tốt. Ta về thư phòng làm việc trước, ngài cứ gọi người dẫn đường đến phòng khách. Ta đã sai phòng bếp tối nay làm cơm chay, đến lúc đó mong sư phụ dùng cơm chung.”

“Làm phiền.”

Trần Hoài Bồ rời đi.

Gió ngừng, lá cũng ngừng rụng.

Trúc Hàn phất tay áo đi vào một cái đình, cần phải chăm chú lắng nghe mới nghe ra một tiếng hừ rất nhỏ.

Ở bên tường, lại có một luồng gió vây quanh chàng, khiến ngày mùa thu càng thêm mát mẻ. Luồng gió mát di chuyển không ngừng, càng lúc càng nhanh, áo cà sa như sắp bay lên, chàng phải giơ tay đè lại, trông dáng vẻ hơi chật vật.

Lúc này may là tiểu hòa thượng không có lấy một sợi tóc, nếu không thì chắc chắn tóc tai đã bị thổi rối bời.

“Gió thổi ta rất đau đầu, dừng lại đi.”

Chàng như có thần lực hô mưa gọi gió, vừa cất lời, gió đã ngừng thổi.

Một làn khói dâng lên không trung, càng dâng càng cao, độ cao của nó tương đương với chiều cao của một thiếu nữ. Phảng phất như một thoáng sau sẽ biến thành hình người, lại bị cắt ngang.

“Không được biến thành người.”

Giọng nói của tiểu hòa thượng nghiêm túc, còn mang theo chút hung dữ không nên có ở người xuất gia. Làn khói vèo một cái sụp xuống, tạo thành một vùng màu đen nằm trên ô gạch trên nền đất, nếu không nhìn kỹ sẽ không nhìn ra.

Dưới chân vang lên giọng nữ chán nản: “Ừ.”

Chàng quay lưng lại, khóe môi thoáng cong lên rồi hạ xuống rất nhanh.

A Âm không thành thật, phủ lên tấm lưng chàng rồi tỉ tê bên tai: “Chàng đến Trường An khi nào? Ta tìm khắp nơi nhưng không thấy chàng, ta rất sốt ruột.”

Nửa người Trúc Hàn tê dại, chàng lạnh lùng răn dạy: “Xuống dưới.”

“Ta không có làm chàng đau, ta rất nhẹ nhàng.”

Chàng mặc kệ, “Ta bảo nàng xuống dưới.”

A Âm ỷ vào bây giờ mình bây giờ là khói nên không nghe lời chàng. Nàng vòng từ sau lưng lên, quấn quanh cổ khiến chàng tê người, duỗi tay ra định bắt nàng nhưng không bắt được. Nàng lại luồn xuống dưới, chui vào vạt áo xanh rộng rãi, không đợi chàng phất tay đã chui lên trước ngực rồi lại chui ra khỏi ống tay áo. Trúc Hàn nhíu mày, đập lung tung trước người, nàng cười quyến rũ, xem áo cà sa mới của chàng là tấm rèm mà nghịch ngợm.

Người tiểu hòa thượng run rẩy, làm thế nào cũng không bắt được nàng, hiển nhiên là phí công vô ích, tiếng cười của A Âm càng thêm khoa trương. Chàng cuống lên, vội quát thẳng: “Ngươi, im miệng...”

May là lúc này ở hậu viện không có ai, nếu không chắc chắn họ sẽ nghĩ vị cao tăng mới đến này trúng tà còn nặng hơn vị kia.

Mà trên thế gian này, ai có thể khiến A Âm cô nương – người xinh đẹp nổi danh nhất Quỷ giới nghe lời?

Tất nhiên là tiểu sư phụ Trúc Hàn, pháp danh Quan Trừng.

Chàng nói gì nàng cũng nghe theo.

Trong chốc lát tiếng cười ngừng lại, nàng chui ra ngoài, nhìn chàng đang thở phập phồng bất ổn.

Nàng cố tình trêu ghẹo: “Quan Trừng, sao chàng thở gấp thế, chàng không khỏe à?”

Trúc Hàn nghe vậy thì càng khó tha thứ cho nàng, “Ngươi... Ngươi...”

“Ngươi” nửa ngày, cũng không nói ra được câu tiếp theo. A Âm không nhận thấy sự kỳ quặc trong đó, bây giờ nàng là khói, nếu như hóa thành người thì chắc chắn đang ở trong tư thế nghiêng đầu khó hiểu.

Nàng chui vào vạt áo của chàng lần nữa, may là nàng còn bận tâm đến thể diện của chàng, chỉ dừng lại ở lớp áo giữa, ở ngoài lớp áo trong cùng.

Lắng nghe nhịp tim như trống đập trong lồng ngực chàng, nàng hỏi: “Ta sẽ nói nhỏ lại, tim chàng đập rất nhanh, là bởi vì ta sao?”

Tràng hạt đeo ở cổ tay trượt xuống, bị chàng nắm chặt trong lòng bàn tay. Đó là tràng hạt bị đứt vào đêm gặp nàng, chàng đã xỏ dây lại. Hạt châu lớn nhất buông thõng ngoài tay áo, như đang kiềm chế nỗi bất an.

Chàng thoáng im lặng rồi cất giọng trầm thấp: “Ngươi ra đi, biến thành người.”

Nhưng lần này, đến lượt nàng không muốn biến thành người.

“Như thế này rất tốt, ngực chàng rất ấm.” Nàng thoáng dừng lại rồi bổ sung thêm một câu, “Chỉ là tiếng tim đập lớn quá.”

Vẻ mặt chàng âm trầm, “Ngươi mà không ra, ta sẽ nổi giận.”

Nàng là ai? Là A Âm, quỷ Âm Ma La được tiểu hòa thượng tự mình sửa tên cho, nàng sẽ sợ tiểu hòa thượng nổi giận sao?

Ngay lúc này nàng chỉ hận không thể nhìn thấy dáng vẻ nổi giận của chàng.

Giọng nàng vô cùng nhỏ nhẹ nhưng mang theo vẻ trêu chọc, “Chàng giận rồi sao?”

“Dù chàng có giận thì ta cũng sẽ dỗ được. Bởi vì chàng là Quan Trừng.”

Là Quan Trừng ngây thơ tốt bụng nhất trên đời.

Người chàng căng cứng, cảm giác tiếp xúc ở ngực quá chân thật, dường như chỉ cần nhắm mắt lại có thể phác họa thân hình của thiếu nữ thông qua làn khói. Trúc Hàn nóng lòng muốn thoát khỏi tình trạng này, cuối cùng không nhịn được ngập ngừng nói: “Xin ngươi... ra ngoài.”

A Âm thấy hời thì nhận ngay, hậm hực chui ra ngoài, co lại thành cục nhỏ đậu trên vai chàng.

“Như vậy được chưa?”

Trúc Hàn quay đầu ngược hướng với nàng, trầm giọng mắng: “Lưu manh.”

A Âm bước đi trong trạng thái vô hình, “Là lưu manh ỷ vào sự cưng chiều của chàng.”

Hình như tiểu hòa thượng phát hiện ra cái gì đó ở trong góc, chàng vội vàng bước đến. Đến bụi cỏ ở góc vắng, chàng ngồi xổm xuống, đeo tràng hạt ở tay trái còn tay phải nhặt cái mặt nạ lên.

“Đây không phải cái mặt nạ ở buổi lễ trừ tà do thôn Vu Lan tổ chức hôm mười bốn tháng bảy sao?” A Âm nhận ra.

Trúc Hàn nhíu mày, vừa nãy chàng không nhìn rõ hoa văn trên cái mặt nạ mà Trần Hoài Nhu cúng tế. Giờ nhớ lại thì thấy hình như chúng giống nhau nhưng cũng có khác biệt. Điểm giống nhau đó là cả hai đều được đan từ tơ tre và vỏ trúc, bên ngoài dán một lớp giấy trắng dày. Điểm khác biệt đó là những mảng hoa văn lớn nhìn thì không khác nhau mấy, nhưng ở những chi tiết nhỏ thì có sự khác biệt về màu sắc.

Bởi vì chàng là người ngoài nghề nên cũng không nhìn ra gì.

A Âm cầm mặt nạ lên, lật qua lật lại hai vòng, trong lòng thầm than không ổn.

Nàng ngửi thấy mùi của ác quỷ trong Địa Ngục.

A Âm hỏi Trúc Hàn: “Chàng vẫn chưa nói cho ta biết, vì sao chàng đến đây?”

Tiểu hòa thượng cầm mặt nạ đứng dậy, “Chuyện này có chút liên quan đến Quỷ giới các ngươi. Muội muội Trần Hoài Nhu của Trung Lang Tướng Trần Hoài Bồ từ sau Tết Trung Nguyên bắt đầu cúng tế ma quỷ, ta cũng không biết là quỷ phương nào...”

Không chờ chàng nói xong, một làn khói đã len qua khe cửa sổ chui vào phòng của Trần Hoài Nhu. Nàng hay làm việc vội vàng hấp tấp, Trúc Hàn đứng trong sân lắc đầu, hiển nhiên là không biết phải làm sao với nàng.

Rất nhanh, làn khói kia trở ra, trèo lên đầu vai Trúc Hàn.

Chàng thở dài, “Ngươi hành động rất nhanh.”

A Âm nói: “Mặt nạ trong tay chàng khác mặt nạ ở buỗi lễ trừ tà. Giữa lông mày có hoa văn màu lục là điều rất hiếm thấy. Đêm Trung Nguyên, thủ vệ Âm Ti rút lui một nửa nên sẽ có vài con quỷ trốn ra khỏi Địa Ngục. Nhưng ta đã kiểm đủ lệ quỷ, không thiếu con nào. Đợi lát nữa ta sẽ đi hỏi thăm, nói không chừng có ác quỷ đang lẩn trốn.”

Địa Ngục Cắt Lưỡi giam cầm ác quỷ và lệ quỷ. Ác quỷ làm chuyện ác, nhưng chưa biến thành lệ quỷ chí âm chí tà, lệ quỷ khó giải quyết hơn cũng ác hơn rất nhiều.

Trúc Hàn tò mò, “Địa Ngục... Địa Tạng Vương Bồ Tát có ở đó không?”

Địa Tạng Vương Bồ Tát đưa ra lời thề “Địa Ngục chưa trống, thề không thành Phật. Chúng sinh độ hết rồi, ta mới chứng bồ đề”, đây cũng là tâm nguyện mà chàng hướng đến.

A Âm nghẹn lời.

Tiểu hòa thượng lẩm bẩm một mình, “Ta biết rồi, Địa Ngục chưa trống, tất nhiên Địa Tạng Vương Bồ Tát vẫn ở đó.”

Nàng càng không đành lòng, nhưng trong đáy lòng lại có một suy nghĩ ác độc thúc giục nàng mở miệng.

“Địa Tạng Vương Bồ Tát sớm đã tọa hóa, bây giờ chỉ có Phật cốt Xá Lợi được thờ phụng ở tầng Địa Ngục thứ mười tám.”

“Quan Trừng, chàng không độ được chúng sinh. Địa Ngục cũng sẽ không trống rỗng, đây là sự luân hồi trong thế gian, vĩnh viễn không dừng lại. Mà đối với người đời, Phật giáo chỉ cao hơn tín ngưỡng sùng bái một chút, mang đến sự an lòng tạm thời mà thôi.”

Trúc Hàn chau mày, nghiêm túc lắng nghe nàng nói, vẻ mặt xoắn xuýt, ẩn trong đó là một chút ảm đạm.

Im lặng kéo dài vô biên, A Âm lặng lẽ biến mất, để mặc chàng tự suy ngẫm.

Mà tiểu hòa thượng cũng trở nên nhạy bén hơn, chàng không lên tiếng nữa, nắm tràng hạt nhìn về phía bầu trời, trong lòng thầm nghĩ: A Âm thí chủ lại dạy hư bần tăng.

Nàng chỉ nói cho chàng nghe mặt khác của Phật Giáo, là những thứ vô tri vô thức sư phụ không cho chàng xem, đúng là xấu xa đến cực điểm.

Chàng đi dọc theo con đường nhỏ tiến về phía trước viện, suy cho cùng chàng cũng chỉ là thiếu niên mười chín tuổi, trong đáy lòng cũng suy nghĩ ngây thơ.

Không biết hôm nay nàng mặc quần áo màu gì, hôm nay Trần Hoài Nhu mặc đồ màu vàng nhạt, nàng tất nhiên sẽ không chọn...

Suỵt, tiểu hòa thượng chỉ suy nghĩ một chút mà thôi, không thể nói ra được.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play